Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 9 - Chương 257: Thâm Lam



Một, hai, ba… Không ngờ những tám người chơi cùng đứng chung ở một chỗ nhỏ hẹp, cộng với Salman và Kỳ Minh đối diện, quả đúng là bách khoa toàn thư đều có mặt đông đủ.

“Ôi chao, tôi đây có “tài đức gì” khiến nhiều người như vậy cùng tụ họp chung đường.” Nhậm Dật Phi híp mắt cười cười, “Chín người cùng nhau tới ngắm nhìn tôi ngủ, sao mà khí thế hùng hồn quá?”

Lời này không khác nào đang nói bọn họ nửa đêm rảnh rỗi, chạy tới nhìn người khác đi ngủ.

Văn Lý là người đầu tiên bật cười thành tiếng: “Thỏ con đừng tức giận, tôi chỉ thấy đêm nay khá đẹp nên ra ngoài đi dạo một chút. Bọ ngựa chim sẻ rồi vàng anh gì đó, tôi không hiểu gì cả. Được rồi, đi dạo hóng gió xong rồi, tôi về trước đây.”

Thấy người nọ chuẩn bị rời đi thật, Nhậm Dật Phi khó hiểu: “Không phải các chị đã hẹn với nhau xong xuôi rồi à?”

“Có người mời chúng tôi đến hóng chuyện náo nhiệt nên mới qua xem thử. Lúc trước tôi vẫn chưa nhận ra “Trương Chính Nguyên” là một người chơi.” Văn Lý lắc đầu, “Tôi gặp cậu không biết bao nhiêu lần nhưng lại hoàn toàn không phát hiện cậu. Đệ nhất ngụy trang giả, danh xứng với thực.”

Văn Lý nhìn quanh một vòng: “Còn tưởng có gì thú vị cơ. Sớm biết chỉ là chuyện này thì tôi đã không tới.”

“Cô không muốn đạt quyền miễn thanh trừng sao?” Kỳ Minh chơi cờ trước, một NPC mặc quần áo màu đen đi ra bàn cờ. Anh ta vẫn phân tâm chú ý tình huống chỗ Nhậm Dật Phi.

Hành động của Văn Lý làm Kỳ Minh khá giật mình ngạc nhiên. Cơ hội dễ như trở bàn tay, anh ta không dám tin có người quyết định đẩy nó ra bên ngoài.

“Quyền miễn thanh trừng?” Trong đám người chơi có người cười nhạo, đối phương không phải Văn Lý mà là Trần Thâm, “Cần thứ đó làm gì? Nếu tôi muốn, tôi sẽ tự tay đoạt, chứ không phải tiếp tục sống tạm với tư cách một con rối hình người.”

Nghe ý tứ đối phương, dường như Trần Thâm cũng không định tham gia hành động lần này.

À, không phải, không thể nói hành động, dù sao lúc trước bọn họ cũng chưa từng hẹn nhau.

Văn Lý và Trần Thâm một trước một sau rời khỏi màn đêm đen nhánh. Nữ sinh tóc ngắn mang theo mùi hương bạc hà cách Nhậm Dật Phi không xa chỉ nhìn hắn một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.

“Hồ Điệp, anh muốn đi đâu?” Kỳ Minh vội hỏi.

“Tôi không giết ngụy trang giả.” Hồ Điệp giơ tay lên, chỉ nghe tiếng gảy đàn bắt tai từ những sợi dây mảnh, vài sợi tơ rất nhỏ quấn lên đầu ngón tay thiếu nữ. Lúc sau Hồ Điệp lập tức biến mất, cũng không biết người nọ ra đây làm gì.

Sắc mặt Kỳ Minh hơi xấu đi, trước mắt anh ta là tình huống gì thế? Sao không giống những gì Kỳ Minh tưởng tượng vậy? Cũng may mới ba người từ chối nhập cuộc, ngoại trừ anh ta thì bên đó vẫn còn những năm người. 

Nếu năm người chơi đồng loạt ra tay, cho dù Thỏ Đen có năng lực thấu trời đi nữa, hiện tại hắn mọc cánh cũng khó thể tránh thoát.

Nhưng mà mấy người này lại đứng yên không chút động tĩnh. Lúc Kỳ Minh nôn nóng không nhịn được, anh ta đang muốn hành động thì một người đi tới.

Trên người đối phương có mùi khói thoang thoảng, ngửi một lúc lại cảm giác nó khá giống mùi cau. Nhậm Dật Phi âm thầm đặt cho người nọ một biệt danh: Người chơi quả cau.

Người chơi quả cau gọi một quỷ bài ra, đó là quỷ bài thuộc loại hình tấn công giết chóc. Nhìn bộ dáng quỷ bài quấn băng vải kín người, tay cầm yêu đao màu đen là biết, chắc chắn đây là một hung khí.

Hung khí vừa xuất hiện liền xác định mục tiêu, người chơi quả cau cầm chuôi đao xông về phía Nhậm Dật Phi.

Vì sở hữu kỹ năng trong tay nên Nhậm Dật Phi có thể né tránh bất cứ lúc nào. Có điều phương pháp này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, còn lãng phí thời gian đôi bên.

“Đọa Thiên Sứ.” Trước người hắn bỗng xuất hiện một thanh niên được đôi cánh đen ôm trọn cơ thể. Đôi cánh đối phương đột nhiên tung ra, hơi thở vô định bao phủ không gian thế giới.

Đọa Thiên Sứ không hổ là thẻ bài có sức chiến đấu mạnh nhất của Nhậm Dật Phi. Hắn vừa lấy quỷ bài ra ngoài, tốc độ tấn công của quỷ bài đối diện đã bị quỷ bài hắn hạn chế ngay tức khắc. Đọa Thiên Sứ trực tiếp phá không gian lao tới trước người quỷ bài yêu đao, cánh chim đen mềm mại hóa thành đôi cánh sắt tức thì, cuối cùng đâm xuyên qua trái tim của quỷ bài yêu đao.

“Cậu muốn giết chủ nhân ta ư?” Đọa Thiên Sứ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm tình dần dần chuyển sang những người chơi khác.

“Đánh hai quỷ bài của hắn suy yếu đi!” Người chơi quả cau phát động tấn công đầu tiên hô lên, “Thỏ Đen là ngụy trang giả, chỉ cần đánh hai quỷ bài của hắn suy yếu thì hắn chỉ còn là nanh vuốt hổ vô dụng, không có gì đáng sợ.”

Người nọ vừa nói vừa lùi, tuy lời kêu gọi nghe rất vang dội nhưng có vẻ đối phương không nghĩ tới việc gọi quỷ bài còn lại ra.

Dù sao quan hệ giữa đám người chơi cũng khá phức tạp.

“Vì sao các anh không chịu ra tay thế? Sắp lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi.” Người chơi quả cau hô to.

“Thì cậu cứ làm suy yếu hai quỷ bài của cậu ta trước đi. Đợi các cậu đánh nhau lưỡng bại câu thương, tôi sẽ vào sau nhặt của hời.” Người nói chuyện chính là Kha Bắc, anh ta ngắm nghía một đóa hồng đen trên đầu ngón tay, lời nói ra không khỏi khiến người ta tức điên.

“Cậu và cậu khi đó giống hệt như hai người khác nhau, không có bất kỳ điểm chung nào.” Sơn Xuyên đứng một bên nghiên cứu nửa ngày, anh ta đưa ra một kết luận.

Sau đó Sơn Xuyên hỏi Nhậm Dật Phi: “Có cần tôi giúp không? Một lần giúp đỡ đổi một đạo cụ quý hiếm. Mặc dù tôi không làm ăn như thế bao giờ nhưng tôi có thể phá lệ một lần.”

Đây là lời đề nghị rất có sức mê hoặc. Chẳng qua Nhậm Dật Phi nghĩ tới kho đạo cụ khan hiếm khó coi của mình rồi yên lặng lắc đầu. Giá cả quá chát, hắn không thuê nổi.

“Nếu cậu đổi ý, có thể thuê lại tôi.”

“Được.” Nhậm Dật Phi nhận lấy phần thiện ý đối phương. Dù sao trong vài thời khắc quan trọng, mặc cho hắn có nhiều đạo cụ tới đâu thì cũng không thể đổi lấy mạng sống.

Đối với tình huống này mà nói, không những người chơi quả cau mà thanh niên đang đối chiến với Salman bên trong bàn cờ cũng phải trợn mắt há hốc mồm: Hai người nói vô cùng dễ nghe, song rõ ràng ý tứ là bọn họ cũng không định động thủ.

“Salman đang bị kìm hãm, đây là thời cơ tốt nhất!”

Đồ ăn đưa tới miệng mà vẫn không cần?

Lúc này, rốt cuộc người chơi bị Đọa Thiên Sứ đuổi theo không khác nào chó nhà có tang cũng lấy ra quỷ bài còn lại.

“Ta phán ngươi có tội!” Quỷ bài thứ hai là một đứa trẻ mang đôi cánh lớn, đầu đội vương miện đá quý tượng trưng uy quyền. Giọng nói của nó rất trẻ con đáng yêu, có điều hành động lại không hề đáng yêu.

Đứa trẻ vừa tuyên án người nào có tội, xiềng xích màu đen liền vươn ra từ không trung rồi trói chặt Đọa Thiên Sứ, thậm chí làm cậu ấy không có cách nào sử dụng được sức mạnh.

Đọa Thiên Sứ càng cố gắng giãy dụa kịch liệt, sức mạnh trói buộc lại ngày càng mạnh mẽ.

15 phút sử dụng quỷ bài cũng đến, Đọa Thiên Sứ chậm rãi biến mất: “Thật xin lỗi.”

“Không sao cả, trở về đi.”

“Ta phán ngươi có tội!”

Đứa trẻ mang cánh đang bay tiếp tục chỉ vào Nhậm Dật Phi. Hắn cúi đầu, còng chân màu đen từ đâu bò tới khóa chặt hai chân hắn.

“Biến ngôn linh?” Nhậm Dật Phi rút Mặc Cốt Hội Phiến quạt vào quỷ bài. Đôi mắt hắn đỏ tươi, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, “Ta phán ngươi có tội? Không biết thứ gì!”

Quỷ bài nhỏ mang cánh lập tức xoay người động thủ với người chơi chủ nhân: “Ta phán ngươi có tội.”

Chủ nhân nó vốn không hề phòng bị, đương nhiên trong nháy mắt đã bị trúng chiêu Nhậm Dật Phi. Tay chân và cần cổ đối phương đều bị dây xích đen bò đến từ hư không trói chặt, cả người đứng cứng ngắc.

“Hành hình.” Quỷ bài nhỏ mang cánh cầm mũi khoan tam giác, nó đâm tới trái tim chủ nhân mình không chút do dự.

Chẳng qua vì người nọ cũng là Thập Đại nên trong nửa giây hành hình sau cuối, một người rơm lóe lên, nó bị quỷ bài giết chết thay người chơi quả cau. Mà đối phương nằm cách đó không xa, thanh niên hét về phía đám người: “Còn không chịu ra tay, các người định chờ hắn xử lý từng người một đúng không?”

“Không cần cậu nhắc nhở, chúng tôi chỉ đợi cậu thử nước trước xem xem.” Một người chơi mỉm cười kiêu căng, “Quả thật thuật ảo giác của cậu ta có hơi thú vị, ngay cả quỷ bài cao cấp với độ cảm tình cao cũng có khả năng bị ảo giác mê hoặc dễ như trở bàn tay.”

Người chơi quả cau tức muốn chết, nhưng mà người vừa nói đã có hành động.

Không biết đối phương làm gì, mọi người chỉ thấy cơ thể Nhậm Dật Phi xảy ra một hiện tượng cực kỳ đáng sợ —— Màu sắc trên người hắn đang dần dần rút mất.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không thể tưởng tượng ra khung cảnh đó kinh dị như thế nào.

Màu da, màu đen của tóc, màu quần áo rực rỡ, màu đỏ máu trên môi… Tất cả đều chậm rãi biến thành màu trắng đen, một màu trắng đen với độ đậm nhạt không đổi.

Không chỉ riêng màu sắc rút mất, dường như Nhậm Dật Phi cũng đang biến thành những nét bút vẽ trắng đen 2D từ một người sống sờ sờ trong thế giới 3D.

Nhậm Dật Phi nâng tay, hắn hơi kinh ngạc nhìn cánh tay chính mình đang đổi sang màu xám, thậm chí xiềng xích đen còng lấy cổ tay cũng mất đi màu sắc vốn có.

“Thời gian vội trôi, năm tháng vô tình, biến không gian ba chiều trở thành hình vẽ, cũng biến màu sắc rực rỡ thành hai màu đen trắng.” Người chơi vừa tung đòn trí mạng nhìn Nhậm Dật Phi, “Bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể chống cự lại phép thuật thời gian.”

“A Phi!” Salman ở đầu bàn cờ bên đó bị dao động cảm xúc, rốt cuộc đi nhầm một nước cờ.

Kỳ Minh đứng đối diện không khỏi nở nụ cười, anh ta vươn tay gom về một đám quân cờ của Salman: “Chơi cờ thì phải tập trung cao độ, chân trong chân ngoài thì kết quả sẽ không tốt đâu nha.”

Nhậm Dật Phi cũng chú ý trạng thái tinh thần Salman hiện tại, hắn mỉm cười với Salman, giống như muốn nói: Anh đừng lo lắng.

Bọn họ cách nhau hơn mười mét, Salman lại cảm nhận được an ủi vỗ về khiến hắn an tâm. “Mình phải tin tưởng em ấy”, hắn nghĩ thầm, cuối cùng đem toàn bộ sự tập trung quay trở về bàn cờ.

“Tôi phải tin tưởng A Phi, không thứ gì có thể đánh bại em ấy.” Salman nói với bản thân.

Không ngờ đối phương lại bình tĩnh nhanh vậy, Kỳ Minh nhướng mày nhìn Salman: “Xem ra tình cảm của các cậu cũng chẳng ra gì.”

Có điều Salman cũng không bị mấy lời này ảnh hưởng, hắn đã bắt đầu tính toán nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào. Năng lực chơi cờ của Salman và Kỳ Minh ngang nhau, hiện tại thứ kiểm tra chính là tố chất tâm lý và khả năng ứng biến đôi bên.

“Xùy.” Thấy thế, Kỳ Minh cũng chơi nghiêm túc.

“Vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.” Người chơi nói chuyện đóng cuốn sách lung linh rực rỡ trên tay lại, bên ngoài cuốn sách viết “Dấu ấn thời gian”.

Dù ghê gớm bao nhiêu thì cũng chỉ là một ngụy trang giả mà thôi, sức chiến đấu hữu hạn.

“Giải quyết xong rồi? Khi nào? Nói cho tôi nghe với.” Người chơi quả cau vừa mới tức hộc máu chỉ trích người khác sao không chịu động thủ mở miệng, phát ra giọng nói giống hệt Nhậm Dật Phi.

“Cậu?!” Bây giờ người chơi cầm sách mới phản ứng kịp, nhưng mà đã quá muộn. Đối phương vừa nhìn vào đôi mắt đỏ máu của Nhậm Dật Phi, thế giới người nọ liền biến thành màu cầu vồng chói lọi rực rỡ.

Người chơi cầm sách thoáng ngẩn người một giây, cuốn sách trong tay anh ta đã biến mất không thấy.

“Dấu ấn thời gian? Xấc láo không biết ngượng.” Nhậm Dật Phi đã khôi phục bộ dáng ban đầu. Hắn đè cuốn sách xuống rồi cắn nuốt sức mạnh nó.

Trong khi người xui xẻo mất đi màu sắc lại biến thành bộ dáng của người chơi quả cau. Đối phương há to miệng, màu sắc đã rút hết, chỉ để lại một khối vật chất màu xám trắng kỳ dị.

Người tử vong thứ nhất của đêm nay. 

“Vậy mà còn chưa chết nữa ý, làm anh thất vọng rồi. Anh đoán xem tôi là thật hay giả?” Nhậm Dật Phi cắn nuốt hoàn toàn cuốn sách thời gian, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhậm Dật Phi, sau lưng người chơi nọ đã lấm tấm mồ hôi lạnh không ít.

Dưới mí mắt của tất cả mọi người, Nhậm Dật Phi thành công giấu giếm treo đầu dê bán thịt chó. Không ai biết hắn đã làm thế nào, cũng không biết lúc nào hắn ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.