Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 9 - Chương 259: Thâm Lam



Cả người đột nhiên lạnh lẽo cùng cực, máu cũng phải đông cứng.

Dường như Nhậm Dật Phi không còn cảm giác được cơn đau đớn trên đùi. Ký hiệu màu đen chuyển động trong đôi mắt đỏ máu, muốn tìm kiếm phương hướng mà người nọ biến mất.

“Giết hắn đi! Mau lên!” Kền kền bên cạnh đang kích động mừng rỡ, bọn họ nhao nhao ầm ĩ như ruồi bọ không tìm thấy đường ra. Mà trước mặt Nhậm Dật Phi chỉ còn lại một mảnh bóng tối vô biên vô hạn.

Salman biến mất sao?

Hắn hóa thành hình người rồi lết từng bước chậm rãi, kéo một chân bị thương đi về phía không gian từng bị giăng kết giới. Nhậm Dật Phi nhắm mắt, tinh thần lực tản ra bốn phía như tơ nhện lan rộng. Nó bao trùm toàn bộ thế giới nhỏ, thậm chí tiếp xúc với sự tồn tại thần bí của thế giới nguyên bản thông qua vùng không gian tương giao.

Nhưng mà, không có Salman.

Anh ấy thật sự không còn nữa.

Một đoạn dây tơ hồng trên cổ tay đứt lìa, Nhậm Dật Phi từ từ mở mắt. Sao đen ngưng tụ quanh người hắn, sức mạnh đầu ngón tay Nhậm Dật Phi có khả năng chi phối thời gian vốn thuộc về thế giới phó bản.

“Ta ra lệnh cho cậu quay ngược thời gian.”

Đố kị. Nó có thể chọn khoảng thời gian bất kỳ rồi kết thành kỳ tích.

Âm dương đảo ngược, không gian nhỏ vừa bị mất đi thành hình từng chút trước mặt hắn, Kỳ Minh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu cũng xuất hiện ở bên kia bàn cờ. Đôi mắt Nhậm Dật Phi hơi sáng lên.

Chẳng qua đợi hắn chuyển mắt về phía đối diện Kỳ Minh, niềm vui của Nhậm Dật Phi liền cứng đờ trên mặt. 

Không có ai bên đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Quái lạ.” Kỳ Minh cầm thẻ niết bàn trong tay, anh ta nghĩ thầm mình đang định động thủ, vì sao Salman ngồi đối diện đã biến mất không thấy?

Kỳ Minh quay đầu, người nọ ngoài ý muốn trông thấy Nhậm Dật Phi đang đứng ngoài kết giới. Gương mặt đối phương cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh không khác nào màn đêm trước bão giông.

“Nếu anh ấy không còn thì tại sao anh vẫn có thể sống sót?” Nhậm Dật Phi chậm rãi quay đầu, thanh âm hắn lãnh đạm.

Kỳ Minh lập tức cảm nhận được hơi thở chết chóc. Anh ta muốn bỏ chạy, có điều cơ thể lại không nhúc nhích nổi.

“A… Thẻ niết bàn này.” Nhậm Dật Phi bất ngờ vươn tay từ hư không, hắn đoạt thứ mà Kỳ Minh đang cầm, “Hóa ra là vậy.”

“Không ——” Kỳ Minh trơ mắt nhìn thẻ niết bàn của mình vỡ vụn rồi biến mất ở trong tay đối phương, thật giống như hy vọng chính mình cũng nát tan ngàn mảnh rồi đột ngột tan biến.

“Chết…”

“Giết…”

Tinh thần lực bao phủ không gian trở về, nó đem theo vô vàn thông tin đinh tai nhức óc. Nhậm Dật Phi “nghe được” tiếng lòng của rất nhiều người, có vẻ chúng nó hỗn tạp chung chỗ khiến cả người hắn khó chịu vô cùng.

Ồn ào thật, quá ồn ào!

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua khóe môi, đột nhiên Nhậm Dật Phi rất muốn ăn bánh ngọt.

“Người chơi bánh ngọt của ta ở đâu? Hoang Vu Chi Giác, ngươi muốn cướp anh ấy?”

Rõ ràng động vật máu lạnh kia đang lười biếng ngả đầu sưởi ấm bên tảng đá. Nhưng mặt trời của hắn bị cướp đi mất rồi. Hơi ấm mà Nhậm Dật Phi trộm mang cũng dần dần phai nhạt, trái tim hắn không khỏi lạnh lẽo theo.

Trước mặt Nhậm Dật Phi xuất hiện khối xương trắng như mặt nạ bao trùm, chỉ để lộ mắt môi màu đỏ máu. Đầu ngón tay hắn giữ quy tắc thời gian, mái tóc trắng mang theo tiếng thở dài, sương đen dưới chân chứa không gian nguyền rủa, oán hận và thất tình lục dục* vỡ nát biến thành áo choàng đen.

*Thất tình: mừng, giận, đau, vui, ghét, yêu, dục (hỷ, nộ, ai, lạc, ố, ái, dục). Lục dục: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý niệm (sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục).

Không gian xung quanh tà thần bắt đầu vặn vẹo.

Tà thần tóc trắng nhắm hai mắt. Căm hận, ghen ghét, giết chóc,… không thể thanh trừ theo thời gian nằm ở đầu ngón tay, chúng bị viết thành đoạn nhạc dạo cuồng loạn.

“Hỷ.” Móng tay thon dài tùy ý gảy nhẹ, một sợi dây đàn liền bị kích thích. Yêu đến mức cố chấp, cũng đến mức cuồng si.

“Nộ.” Sợi dây đàn thứ hai tiếp tục bị kích thích. Mâu thuẫn bạo phát, giết chóc bùng nổ.

“Ai.” Dây đàn thứ ba run run nhẹ nhàng. Tuyệt vọng và u buồn giống hệt như một bãi nước đọng, không ít sinh mệnh nhắm mắt ngã xuống.

“Lạc.” Dây đàn thứ tư hòa vào ba âm vang đầu tiên. Đại hỷ đại bi, đại nộ đại lạc.

Mưa phùn yên lặng ngừng rơi giữa không trung, không hiểu sao chúng nó đột nhiên tạt ngả nghiêng vào nhau rồi đấu đá loạn xạ. Thế giới nhỏ vặn vẹo như khối đất sét bị người bóp nát, vạn vật rơi vào hỗn loạn theo sự xuất hiện tà linh.

Ảo ảnh đại dương của quỷ đã biến mất hoàn toàn, thế giới phó bản đều đã bị sức mạnh thần bí bao phủ. Từng nốt nhạc khiến con người điên cuồng vang lên trong màn đêm đen nhánh.

Tà thần tóc trắng lơ lửng giữa gió nhẹ. Đám người chơi khác vẫn chưa đi bao xa, đương nhiên nhìn thấy bóng dáng hắn: “Đó là thứ gì? Vì sao vừa nhìn hắn, tôi lập tức cảm thấy…”

Cái ác vốn ẩn sâu trong bản chất con người dần dần bị phanh phui, thậm chí càng đốt càng dữ dội. Mọi người thấy tà thần, nghĩa là thấy bức tranh cuộn tròn, cũng thấy được dục vọng cực đoan.

Nhóm NPC đã rơi vào trạng thái hỗn loạn không cách nào kháng cự. Từng phòng ngủ bắt đầu trình diễn vở kịch tên hoang đường.

“Quỷ” rơi xuống từ hư không thật mạnh, cậu ta run rẩy nằm sấp trên mặt đất: “Thần linh của tôi…”

“Đi mau!” Nhóm người Văn Lý nhận ra tình huống không ổn, bọn họ vội vàng lùi ra xa, sau đó nhanh chân tránh tới góc ngoài cùng phó bản.

Mặc dù mấy người chơi khác chậm hơn nhóm Văn Lý một bước nhưng bọn họ cũng lấy đạo cụ và kỹ năng mạnh nhất ra bảo vệ tính mạng.

Không cần biết đó là thứ gì, bọn họ chỉ liếc mắt một cái đã có thể xác định: Đáng sợ, phải tránh xa nó ra!

“Đó là thứ gì? Vì sao vừa nhìn hắn, tôi lập tức cảm thấy bản thân mất khống chế?” Văn Lý cúi đầu nhìn đôi tay chính mình, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Cảm giác ban nãy quá mức kinh khủng, thật giống như Văn Lý hoàn toàn bị cảm xúc cực đoan trong lòng khống chế, chuẩn bị biến thành quái vật mất lý trí.

“Nhất định ở đó đã xảy ra chuyện gì.” Sơn Xuyên nhìn về hướng ký túc xá sinh viên.

Không lâu trước đây bọn họ vừa mới đứng nơi đó, chấp nhận lời mời tham gia một chuyến “đi săn”. Có điều vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng bọn họ đều lần lượt rời khỏi.

Rốt cuộc đám người Thỏ Đen gặp chuyện gì bên trong, vì sao lại dẫn dắt sự tồn tại khủng bố xuất hiện?

Không biết kẻ ra tay là Boss chân chính của thế giới hay bản thể Hoang Vu Chi Giác.

Đây là trận chiến mà bọn họ không thể nào tham dự, ngay cả đứng xa nhìn xem còn bị ảnh hưởng, không biết đến gần sẽ như thế nào. Chỉ sợ người chơi nơi đó dữ nhiều lành ít.

“Đáng tiếc.” Sơn Xuyên nhớ tới Thỏ Đen.

Nhậm Dật Phi đã nhìn thấy nhóm người chơi chạy trốn, nhưng mà hắn làm thinh.

Ngược lại ba người chơi gần nhất thì không hề may mắn giống vậy. Bọn họ vừa nhìn thấy bộ dáng tà thần của Nhậm Dật Phi, cả ba liền tiến vào thế giới ác mộng. 

“A ——” Hai người chơi từng đối chiến với hắn lúc trước đã ôm đầu rên rỉ thống khổ, một người trong số đó đột nhiên phình to đầu, thân thể thu nhỏ thành hình quái vật.

Không biết ba quỷ bài “nhìn thấy” cái gì, rõ ràng chúng cường đại và đang sống sờ sờ đều đồng loạt nổ tung.

“Chết tiệt! Anh đáng chết! Vì sao anh có thể sống tốt hơn tôi hả? Anh dựa vào đâu mà dám giả vờ đồng cảm với tôi, giả vờ thương hại tôi?!” Cảm xúc tiêu cực trong lòng Kỳ Minh bị kích phát, hình như anh ta gặp được người đáng hận nhất cuộc đời mình. Kỳ Minh rút đao, hung hăng đâm từng nhát vào đùi.

Máu đỏ bắn lên mặt, Kỳ Minh lại dùng tay lau đi rồi bật cười ha ha.

Một lúc sau thì anh ta dừng tay. Kỳ Minh quỳ gối nơi đó, tay cầm con dao giơ lên trên cao. Anh ta cười dịu dàng bao nhiêu, biểu tình trên mặt điềm đạm bao nhiêu thì ánh mắt lại điên cuồng bấy nhiêu.

“Đàn anh, anh cho tôi thật sự quá nhiều. Tôi không thể báo đáp, đành phải giết anh thôi.”

Kỳ Minh giơ dao lên rồi đâm thẳng ngực mình, anh ta nở nụ cười mãn nguyện: “Tốt quá, anh phải chết rồi.”

Nhậm Dật Phi chậm rãi lướt qua thi thể Kỳ Minh, cũng lướt qua hai thi thể người chơi lần lượt tử vong. Hắn cẩn thận lắng nghe tất cả âm thanh đau đớn của thế giới này. Chúng đúng là dễ nghe biết bao, nhưng… Vẫn chưa đủ.

Dù sao nơi đây cũng chỉ là một thế giới nhỏ, hắn có đàn tấu ra một bản ca dao thì vẫn nhạt nhẽo, vẫn nhàm chán và vẫn vô vị thôi.

“Phải càng điên cuồng hơn, càng hỗn loạn và mất trật tự hơn mới đúng.”

Nhậm Dật Phi từ từ vươn tay, đầu ngón tay vẽ một ký hiệu vào không trung: Đến đây nào, bạn ta.

“Chào mừng ngài, đồng…”

Nhậm Dật Phi nhìn sức mạnh xuất hiện đang chặn đôi tay hắn, khiến hắn không thể nào viết tiếp. Trong nháy mắt, Nhậm Dật Phi càng thêm hung bạo, dường như lửa giận trong người cũng muốn bùng cháy.

“Ngươi không thể cản ta.” Không chỉ chỗ này mà còn có vùng đất Hoang Vu Chi Giác. Nơi đó vốn tập trung cái ác, sao Hoang Vu Chi Giác lại phải bận tâm chút điên cuồng nhỏ nhặt?

Nhậm Dật Phi là tà vật sinh ra vì cắn nuốt cái ác nhân loại. Con người không thể nhìn thẳng hắn, không thể nghe thấy thanh âm của hắn, càng không thể đến gần hay tưởng tượng đến gần. Nếu ai đó nhìn thấy, nghe qua hoặc là đến gần hắn, chắc chắn người nọ sẽ sinh tâm ma.

Chẳng qua việc sai khiến người chơi giết hại lẫn nhau và thanh trừ hàng loạt số lượng người chơi còn không phải kế hoạch của Hoang Vu Chi Giác à?

Có lẽ đoán được Nhậm Dật Phi đang suy nghĩ gì, bộ phận quản lý quy tắc lại lần nữa thanh minh: “Ta là bộ máy hợp pháp, nơi luân hồi kẻ ác, không phải tổ chức phi pháp.”

“Trả anh ấy cho ta.”

“Không được.”

Nhậm Dật Phi lập tức phá vỡ luồng sức mạnh trói buộc quanh hắn: “Vậy để Hoang Vu Chi Giác tiến vào trạng thái hỗn loạn và mất trật tự chân chính đi.”

Hoang Vu Chi Giác tiếp tục bắt lấy Nhậm Dật Phi. Một tà thần chạy ra đã quá sức khống chế, bây giờ còn muốn gọi một cái nữa tới, nhìn mặt Hoang Vu Chi Giác giống có thể ổn không?

“Tất cả linh hồn tiến vào Hoang Vu Chi Giác đều mang ấn ký của Hoang Vu Chi Giác. Cho dù có rời đi chăng nữa, cuối cùng vẫn sẽ trở về đây, tiếp tục vòng luân hồi. Bất kỳ kẻ nào cũng không ngoại lệ, đương nhiên Salman cũng thế, cho nên ta không thể trả hắn lại cho cậu.”

Cái tên “Salman” thoáng áp chế lửa giận thiêu đốt trong người Nhậm Dật Phi. Hắn đột nhiên nhớ ra mình từng đưa linh hồn Salman trở về từ trong tay một tà thần khác.

Nhậm Dật Phi nghĩ đến linh hồn hắn đã từng dao động.

“Không thể trả, nhưng ta có thể đoạt.” Hắn đáp.

Nhớ tới cảm giác dao động của linh hồn, Nhậm Dật Phi vươn tay vào hư không. Kết giới không gian vẽ một vầng sáng ánh kim tròn lên trên cánh tay hắn.

Nhậm Dật Phi cảm nhận được đầu ngón tay mình chạm vào thứ gì. Bản năng nói cho hắn biết, đây là người Nhậm Dật Phi muốn tìm.

Hắn vẫn luôn đề phòng Hoang Vu Chi Giác, nhưng mà nó lại không hề ngăn cản hành động Nhậm Dật Phi. Nhậm Dật Phi không còn do dự nữa, hắn trực tiếp mở rộng không gian.

Một bóng người xám trắng đi ra từ con đường vàng kim, linh hồn đối phương nhạt như nước mực nhòe.

Các nốt nhạc trên người Nhậm Dật Phi bay cao trong nháy mắt. Đó là vui sướng, căng thẳng, cũng bất an vô cùng.

Những thứ bám xung quanh tà vật sẽ phóng đại dục vọng con người, đương nhiên linh hồn con người cũng chịu ảnh hưởng. Salman sẽ sợ hãi theo bản năng, anh ấy sẽ né tránh Nhậm Dật Phi giống như những người chơi ngoài kia.

Hơn nữa… Anh ấy không nhận ra hắn.

Xương trắng che mất khuôn mặt, đôi con ngươi đỏ tươi như máu. Mặc dù Nhậm Dật Phi không mang hơi thở kỳ dị nhưng hắn cũng là quái vật không hơn không kém, là quái vật khác biệt nhân loại.

“Nếu Salman không thể chấp nhận bộ dáng thật sự của mình.” Nhậm Dật Phi tự nói với bản thân, “Thế thì đánh gãy chân nhốt lại, cho tới khi anh ấy chịu chấp nhận mới thôi. Hoặc là mình cắn nuốt Salman, để anh ấy và mình hoàn toàn dung hợp.”

Lý trí kiềm chế của con người và đủ loại dục vọng cực đoan điên cuồng đang đấu đá lẫn nhau trong thế giới tinh thần. Có lúc lý trí hắn thắng thế, có lúc cảm xúc cực đoan hắn thắng thế.

“A Phi!” Quả thật Salman đã bị ảnh hưởng. Hắn dứt khoát lao tới không chút do dự, cũng không có bất kỳ nghi ngờ, cứ như vậy vươn tay ôm tà vật đáng sợ đang nhai nuốt cái ác vào trong lòng thật chặt, “Tìm được em rồi!”

“…” Mặt nạ xương trắng lạnh lẽo trên mặt quái vật Nhậm Dật Phi lập tức vỡ tung, để lộ gương mặt kinh ngạc không thôi: Vì sao anh ấy lại khẳng định như thế? Salman không sợ sao?

Nhậm Dật Phi cứng đờ cả người, ngay cả cử động cũng không dám cử động. Hắn còn phải cẩn thận thu lại vô vàn động nhỏ trên áo choàng đen, tránh không may để chúng nó cắn nuốt linh hồn nhỏ yếu ớt.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực như tức giận và đau khổ linh tinh đang đánh trống kêu gào trên người hắn giống hệt như mèo con được vuốt lông, chúng trở nên mềm mại, thậm chí còn duỗi người ngáp một cái thỏa mãn.

Thế giới phó bản sắp tan vỡ cũng dần dần dịu đi.

Những người rơi vào đau khổ, tuyệt vọng, bi ai, tức giận, đố kỵ… cũng lần lượt tỉnh dậy khỏi ác mộng. Bọn họ nhìn chính mình rồi nhìn sang người khác, ai ấy hai mặt nhìn nhau: “Có chuyện gì vậy?”

Nhóm người chơi nhìn ánh trăng trên trời đang chậm rãi lộ ra.

“Dường như hơi thở đáng sợ kia đã phai nhạt không ít.” Gió đêm thổi ngang gương mặt bọn họ, cũng thổi tan sốt ruột trong lòng họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.