*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi không yên tâm.” Salman đen mặt, trước giờ hắn không biết cấp dưới của mình sẽ ngốc nghếch như thế, ngay cả khi nhìn thấy mặt Salman mà vẫn nghĩ hắn hiện hồn về thăm. Hoang Vu Chi Giác hiện hồn ở đâu ra? Salman chưa nghe nói bao giờ.
“Lão, lão đại?” Đao Nguyệt trợn tròn mắt.
Nhậm Dật Phi vẫn luôn ngồi một chỗ thay đổi tư thế, hắn chống cằm: “Thật tiếc nuối, tôi không phải “góa phụ”.”
“…” Salman giơ tay, “Cậu ấy nói bậy, anh chưa từng nói thế.”
Sau một hồi lộn xộn, rốt cuộc Đao Nguyệt cũng biết lão đại mình “chết” thật. Nhưng anh ấy có một cái túi càn khôn tên là Thỏ Đen, mặc dù đã “chết” nhưng vẫn có thể kéo linh hồn trở về, cuối cùng trói định với Thỏ Đen thành công.
Lúc này Thỏ Đen nói chính mình muốn đánh sâu vào Thập Đại, không có thời gian quản lý game giả tưởng, cho nên chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần cho Đao Nguyệt quản lý. Đương nhiên Thỏ Đen có điều kiện yêu cầu, chẳng hạn như không thể bán, không thể chia, chỉ có thể chuyển nhượng một người, không được đưa chính phủ, vì bảo đảm trong tay người chơi vẫn luôn có 51% cổ phần và quyền quản lý.
“Boss ơi, anh còn thiếu đàn em tay chân không ạ? Tiền cơm em tự mang.” Đao Nguyệt nhìn Nhậm Dật Phi mong chờ. Người đã chết còn kéo về được bằng phương pháp khác, quá ghê gớm, ai hay tin mà không động lòng đây?
Quả nhiên Thỏ Đen tìm lão đại bọn họ vì muốn giúp đỡ người nghèo.
Salman duỗi mặt tới trước màn hình trắng: “Cậu ấy có tôi rồi.” Ý tứ chính là, người tới chỗ nào thì về chỗ đó mau, đứa nào cản trở người ta yêu đương thì sẽ bị ngựa đá.
“Đổi màn hình hệ thống, các anh nói chuyện đi.” Nhậm Dật Phi ngáp một cái, hắn đóng thông tin đứng dậy, sau đó nhường không gian cho Salman và cấp dưới nói chuyện. Nhậm Dật Phi quyết định đi qua sô pha nằm, đợi xem trước khen thưởng rồi tính tiếp.
Cũng không có gì cả, chỉ muốn tính toán lúc trước Hoang Vu Chi Giác đã lén lút giấu bớt bao nhiêu khen thưởng của hắn.
Thật ra phó bản này không khó, chỉ là hơi hao tổn tinh thần. Hiện tại Nhậm Dật Phi cảm thấy lười từ đầu đến chân, vừa nằm xuống sô pha liền không muốn cử động.
“Hệ thống, báo cáo khen thưởng phó bản.”
“Dạ được!” Tinh linh hướng dẫn cực kỳ vui vẻ, nó kéo danh sách khen thưởng ra, cuối cùng giật mình chấn động vì một dãy khen thưởng xếp hàng chỉnh tề, “Đù!”
Vừa nghe đối phương “đù” một tiếng, Nhậm Dật Phi lập tức chắc chắn lúc trước mình bị cắt xén không ít thứ. Chẳng qua hắn chỉ lãnh đạm mở miệng: “Nói.”
Điểm tích lũy +40, sò trắng +10000, sò bạc +10, sò vàng +5, không có rương báu vật. Đây là khen thưởng bắt buộc, vài phó bản trước đều không khác mấy nên cũng không bất ngờ.
Thứ đặc biệt là phần thưởng xuất hiện ở bên dưới.
Quỷ bài cấp SR: Tư tế thực tập (48%)
Đạo cụ thẻ nâng cấp kỹ năng: A thăng S.
Đạo cụ thẻ trang bị chuyên dụng cho quỷ bài: Tăng sức mạnh quỷ bài của ngài.
Đạo cụ bảo vệ linh hồn: Có thể tiến hành nhắc nhở khi sinh mệnh gặp nguy hiểm, tối đa 3 lần.
Đạo cụ triệu hồi tà thần: Triệu hồi tà thần một lần, công kích vô mục tiêu 3 phút.
Lúc nhìn thấy mấy đạo cụ khen thưởng, biểu tình Nhậm Dật Phi đã bắt đầu nghiêm lại. Sau đó hắn xem tiếp mấy kỹ năng khen thưởng:
Kỹ năng: Báo mộng.
Kích hoạt kỹ năng: Kỹ năng bị động. Ngày đầu tiên người chơi tiến vào phó bản, ngài sẽ mơ thấy một nhắc nhở quan trọng về tuyến cốt truyện chính.
Hạn chế: Chỉ nhận được khi ngủ mơ.
Đánh giá: A (Chiếm ưu thế chủ động nè, có hiểu không?)
Kỹ năng: Hiến tế.
Kích hoạt kỹ năng: Sau khi lựa chọn hiến tế một người chơi, năng lực công kích sẽ gia tăng 30%.
Hạn chế: Áp dụng với loại phó bản huyền huyễn, quái vật, sợ hãi.
Đánh giá: B (Cậu có nguyện ý đi chết vì ta không? Ta không hề nói đùa.)
Kỹ năng: Phân liệt.
Kích hoạt kỹ năng: Hy sinh một phần ký ức, phân liệt tinh thần ra một người bảo vệ từ thân thể chính mình. Người nọ có trí tuệ siêu việt, có sức mạnh và mị lực, có thể thay thế bản thể phá giải phó bản và qua màn.
Hạn chế: Áp dụng với tất cả phó bản.
Đánh giá: S (Có từng nghe qua câu chuyện phân thân chưa?)
Bốn đạo cụ và ba kỹ năng, trong đó đa số đều có đánh giá cao chót vót, tinh linh hướng dẫn kích động đến mức màn hình trắng chảy nước mắt ròng ròng: “Ký chủ, ngài Âu rồi, rốt cuộc cũng Âu rồi!”
“Tôi vẫn luôn rất Âu.” Nhậm Dật Phi phản bác, hắn xác định mình đã tìm được bằng chứng chứng minh —— Khen thưởng lúc này chính là bằng chứng.
Chính phủ chó tính thật, cuối cùng nó đã giấu hết bao nhiêu khen thưởng của Nhậm Dật Phi? Hắn muốn phá nổ nó.
Salman vừa lúc nói chuyện cùng Đao Nguyệt xong. Hắn quay lại nhìn xem, tất nhiên trông thấy khen thưởng phù hợp với người chơi đã qua màn hoàn mỹ. Salman lại nghĩ tới khen thưởng thảm thương khác nhau một trời một vực lúc trước, còn không rõ chỗ nào?
“Hôm nay bắt đầu quảng bá game giả tưởng chính phủ.” Salman nói. Chính phủ không nghĩ tới việc mở rộng game giả tưởng làm gì, vì vậy hắn cố tình mượn mác chính phủ đi rêu rao, làm càng nhiều người chơi đổ xô đi trải nghiệm.
“Tiêu đề phải viết là —— Chính phủ Hoang Vu Chi Giác tự mình đề cử.” Nhậm Dật Phi cười lạnh, dù sao cũng phải để nó cầm đá nện chân nó.
Chỉ trong một buổi tối, quả nhiên game giả tưởng liền nổi lên với tiêu đề “Game giả tưởng do phía chính phủ Hoang Vu Chi Giác đề cử chính thức, đã được ủy quyền, trải nghiệm đầy đủ.”
Game giả tưởng vốn chưa được người chơi tiếp nhận hoàn toàn lập tức nổi danh.
Chỉ với một sò trắng là có thể trải nghiệm một phó bản, sau khi trải nghiệm còn được giao lưu học hỏi, lấy mạnh bù yếu, chuyện tốt như thế biết đi đâu tìm?
Về phần Nhậm Dật Phi, hắn đến phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm thu âm cho video qua màn “Chim trong lồng”, hơn nữa còn dặn dò A Kim, người hợp tác cùng mình lâu nhất chuẩn bị video cuối.
“Ngài định… Tự lập phòng làm việc sao?”
“Không phải, có lẽ tôi sẽ rời khỏi Hoang Vu Chi Giác.”
“Sao cơ?” A Kim không hiểu được, cô chưa bao giờ biết ở đây còn có một lựa chọn mang tên rời khỏi Hoang Vu Chi Giác.
Nhậm Dật Phi cũng không nhiều lời, hắn có thể nhắc nhở đối phương đã xem như quan hệ giữa đôi bên khá tốt. Vì Nhậm Dật Phi có vòng bạn bè nhỏ nên dù mới đến đây hai ba tháng, hắn cũng phải thông báo với A Kim một tiếng.
Xem như ổn thỏa nhỉ, dù sao hắn cũng lười thông báo từng chút rồi giải thích rõ ràng.
“Ting.”
Nhóm nhỏ Thập Đại Nhậm Dật Phi từng tạo bỗng xuất hiện thông báo, có một tin nhắn đến. Sơn Xuyên gửi cho hắn hồ sơ phó bản mà anh ta qua màn lúc tiến vào Thập Đại.
Sơn Xuyên là một người cẩn thận, lúc viết hồ sơ cũng tỉ mỉ như thế. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ra sao, anh ta đều giải thích cặn kẽ, tổng cộng mười nghìn từ, Nhậm Dật Phi muốn đọc cũng phải hết một hôm, chứng minh người nọ đã viết từ rất lâu.
Hắn đợi trong chốc lát, chờ tin nhắn kế tiếp. Nhưng dường như đối phương chỉ gửi một văn bản rồi xong, ngoài ra không nói thêm câu nào.
“Anh không có nguyện vọng gì ư?” Nhậm Dật Phi hỏi Sơn Xuyên.
“Không có.” Bên kia nhắn lại.
Nhậm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu, hắn không hiểu vì sao Sơn Xuyên lại gửi mình cái này, thậm chí còn tỏ vẻ bản thân không có nguyện vọng gì.
“Chỉ là rất tán thưởng cậu thôi, đừng cảm thấy mắc nợ.” Sơn Xuyên nhắn thêm.
Nói thì nói như vậy, nhưng mà Nhậm Dật Phi…
“Ting.” Thông báo tin nhắn tiếp tục vang lên, “Ngài có một văn bản mới đang chờ chấp nhận.”
“Thỏ con, sao Salman vẫn sống sót được vậy?” Văn Lý gửi hắn một văn bản ghi chép nội dung qua màn, còn gửi thêm một câu nghi vấn.
“Uy hiếp Hoang Vu Chi Giác.” Nhậm Dật Phi ăn ngay nói thật.
Đầu bên kia yên lặng một lát, Văn Lý lại hỏi: “Tà linh xuất hiện lúc đó… Có liên quan tới cậu?”
“Là tôi.”
Văn Lý gửi một biểu tượng mỉm cười và lời tạm biệt: “Tạm biệt.”
Nói thật lại không tin.
Nhậm Dật Phi đang muốn tắt giao diện trò chuyện, người bên kia nhắn gửi một tin nhắn cuối cùng: “Đi sớm về sớm.”
Hắn ấn tắt số thông tin liên lạc rồi dựa vào sô pha bất động, gian bếp thổi đến nhiệt độ làm căn phòng ấm áp.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt một lúc. Khi mở mắt dậy, hắn rút lấy một cuốn truyện cổ tích trên kệ sách ở bên cạnh sô pha. Nhậm Dật Phi mở ra. Không biết trùng hợp thế nào, bên trong là hình ảnh một con chuột đồng mập mạp đang đứng nướng bánh mì và nấu canh bí đỏ ở đằng trước bếp lò.
Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn phòng bếp mở rộng. Từ góc độ nơi này, hắn có thể trông thấy bóng dáng Salman loay hoay bận rộn bên kệ bếp.
Người nọ đeo tạp dề hình vuông, đang chăm chú tính toán khối lượng muối đường bằng cân tiểu li điện tử, dùng cốc becher đựng rượu, gia vị và nước tương, dùng thước đo cắt thịt ba chỉ, hơn nữa còn rất giống chuột đồng mập mạp cúi đầu cẩn thận nếm hương vị.
Salman đang làm một món ăn nổi tiếng của Đông Bắc —— Miến hầm thịt heo.
Salman chỉ nói cho Đao Nguyệt thông tin hắn “còn sống”, ngoài ra không tiết lộ thông tin liên quan. Cho nên mặc kệ lúc này cấp dưới của mình đã ồn ào ầm trời, Salman vẫn bình chân như vại.
Hắn cảm thấy chính mình có thể bắt đầu học nấu ăn. Tục ngữ nói rất đúng, muốn có được trái tim của người thích ăn uống, trước hết phải hiểu cái bụng người nọ trước. Điểm này Salman đồng ý cả hai tay.
Trong nồi hấp bên kia, sủi cảo tôm đang tỏa ra mùi thơm nồng đượm. Vỏ bột bán trong suốt bên ngoài bọc lấy thịt tôm hồng và một ít măng tươi, phía dưới còn lót miếng cà rốt thái mỏng.
Nhậm Dật Phi ngửi thấy mùi thức ăn nên cảm thấy khá đói. Hắn lấy một quả hạch trên bàn, bên trong còn trộn không ít mạn việt quốc.
Ăn quả hạch không thôi thì khá khô miệng. Nhậm Dật Phi suy nghĩ, hắn quyết định mua thêm một chén sữa chua, tiếp theo trộn với mật ong, sau đó bỏ nhân quả hạch và mạn việt quốc vào, dùng muỗng múc ăn.
Mà ăn như vậy thôi thì không no bụng lắm. Nhậm Dật Phi còn có thể lấy bánh quy ở bên cạnh ăn chung.
“A?” Còn chưa sờ tới bàn bánh quy, hắn bỗng sờ phải một lớp vải ống quần. Nhậm Dật Phi chuyển mắt khỏi cuốn truyện cổ tích, cuối cùng trông thấy Salman đang cầm muỗng đứng cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Trước khi ăn cơm không được ăn quá nhiều thức ăn vặt.” Người nọ không khác nào phụ huynh nghiêm khắc, vừa xuất hiện đã cầm mất hơn phân nửa bánh quy của hắn, chỉ để lại ba miếng.
Nhậm Dật Phi: “…”
Kể từ lúc Salman phát hiện mỗi lần hắn ăn vặt sẽ ăn đến no bụng, thậm chí mỗi ngày còn uống thuốc tiêu hóa, Nhậm Dật Phi liền mất đi tự do ăn vặt linh tinh.
Xúc động, quá đỗi xúc động. Làm khế ước thành người nhà chỗ nào, rõ ràng hắn đem về một ông trời thì có.
Nhậm Dật Phi co người trên sô pha, lúc trở tay lại lấy ra một túi cá nướng. Hắn dùng sách che mặt, quai hàm nhai nhai, đôi mắt nhìn chằm chằm phòng bếp.
Mùi súp dê đã thổi ra ngoài bếp, bánh mì nướng phiên bản Salman cũng đã được hoàn thành, hương thơm nóng hổi của súp dê lấn át mùi cá nướng trong tay Nhậm Dật Phi.
Đột nhiên hắn muốn đi Tây Bắc ăn đặc sản súp dê bánh mì nướng.
Sau khi ra khỏi phó bản “Thâm lam”, bọn họ vẫn dự định đi con đường mỹ thực. Hai người muốn ăn từ Nam ra Bắc, ăn từ Đông sang Tây, nếm hết mỹ thực nhân gian suốt dọc đường.
Có một vài món ăn mà bọn họ phải thử ở nơi đó thì mới cảm nhận được hương vị đặc sản.
Nhậm Dật Phi và Salman đều chết đi đột ngột sau khi bị Hoang Vu Chi Giác lựa chọn, lúc chết đi hơn hai mươi tuổi, nếu trừ bỏ thời gian bận rộn chuyện học và sự nghiệp thì thời gian cá nhân còn dư lại không nhiều. Hơn nữa lúc đó bọn họ đều là những người cuồng công việc, không đặt nặng dục vọng ăn uống, đương nhiên chưa ăn hết mỹ thực bốn phương.
“Nghĩ một hồi đúng là, thời gian trước mình sống quá uổng phí.”
Không biết qua bao lâu, Nhậm Dật Phi nhìn bóng lưng Salman, nghĩ thầm mình chỉ ăn một con cá nướng nhỏ mà thức ăn trong bếp đã được làm xong hết.
“Ăn cơm.” Salman quay đầu mỉm cười, gương mặt trắng nõn bị một vầng sáng vàng bao phủ, không khác nào bánh kem trong tủ vừa nướng chín, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Rõ ràng cổ tay áo đối phương còn dính chút dầu ăn nhưng không hiểu sao ngoài cảm giác đói bụng, Nhậm Dật Phi còn có một loại suy nghĩ chiếm hữu vô cùng kỳ quái: Từ cơ thể đến trái tim người này, tất cả, đều là của hắn hết.
Nhậm Dật Phi liếm khóe môi: “Đêm nay anh ở lại được không?”
“Loảng xoảng.” Cái muỗng rơi xuống đất.
___
Miến hầm thịt heu:
Súp zê bánh mì nướng: