Nơi bờ cát quen thuộc, màn đêm quen thuộc, tiếng gió biển quen thuộc thổi vào vi vu.
“Hu hu hu.”
Tinh linh hướng dẫn của Nhậm Dật Phi đang bật khóc, mà tinh linh hướng dẫn của Salman thì bày ra vẻ mặt tang thương. Nó nghĩ về quá khứ: Vì sao phải về đây làm gì, đi trung tâm xử lý tinh linh xóa sạch dữ liệu không tốt sao?
Mùi thức ăn trong phòng đã tan tự khi nào, hơi ấm sót lại bên than củi bếp lò cũng đã sớm ngủ yên, chỉ còn ánh nến nhảy lên nhẹ nhàng, tỏa ra mùi thơm dịu.
Hương nến thơm thoang thoảng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, ngón chân hơi co quắp, mu bàn chân căng chặt rồi cong lại.
Người nọ buông bàn tay đang che môi mình, thanh âm đứt quãng mang hơi thở ướt át: “Anh, anh đang làm gì vậy, a, quá mức rồi.”
“Anh đang chăm sóc cho em đó.” Chăn đơn tuột xuống, lộ ra thân hình cường tráng ẩn hiện bên trong áo sơ mi trắng. Người đàn ông khàn giọng, ánh đèn tối tăm làm người kia không nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ trông thấy đôi mắt nâu sẫm không khác nào kẻ đi săn đã lựa chọn con mồi.
Ngày xưa là đôi mắt cún con hồn nhiên biết bao nhiêu, ngay lúc này liền biến thành đôi mắt sói hung ác.
Nhậm Dật Phi hơi rụt người, hắn cảm thấy mọi chuyện có phần không đúng lắm, đột nhiên rất muốn bỏ chạy: “Đợi đã, chờ em… Đủ rồi…”
“Anh muốn làm A Phi thoải mái hơn.” Salman vừa tiện tay kéo cà vạt quăng sang một bên, vừa nhìn chằm chằm con mồi dưới thân mình không chớp mắt.
Mùi nến thơm lan trong không khí càng thêm nồng đượm, ngọn lửa nhỏ đong đưa theo tiếng quần áo bị người xé rách. Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường bị quét rơi xuống sàn, bóng cây ngoài cửa sổ hơi lay động lắc lư.
Tiếng thở dốc ái muội bỗng nghẹn ngào ngay giây phút nào đó, thanh âm cọ xát của tấm chăn vải cũng ngưng bặt đột ngột.
Nhậm Dật Phi đặt một bàn tay lên mặt Salman, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn ra sức muốn đẩy người khỏi mình: “Cái đồ khốn nạn này, dừng tay!… Ưm, đau…”
“Anh xin lỗi.” Salman bắt lấy bàn tay Nhậm Dật Phi, hắn hôn lên mu bàn tay người nọ, sau đó hôn lên nước mắt đọng lại nơi khóe mi, “Anh xin lỗi… Không dừng lại được.”
Tiếng nức nở và tiếng mắng khẽ tấu thành bản nhạc nhẹ, cuối cùng dần chuyển sang một thanh âm khác, khi dồn dập khi dây dưa, giống hệt như thuyền nhỏ dập dềnh vì sóng lớn.
Thuyền nhỏ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi mà gió biển vẫn không chịu ngừng thổi, đẩy từng đợt sóng va đập vào mạn thuyền.
Trăng ngừng lưng trời, nến thơm cũng đã đốt xong hết, căn phòng tối đen như mực, ánh trăng sáng ngoài kia rơi xuống giường ngủ thông qua ô cửa sổ. Nơi đó chỉ còn lại quần áo và vải vụn lộn xộn không nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Bàn tay vừa vươn khỏi tấm chăn lại bị người bắt được, bên trong truyền đến tiếng sói đói bụng không hề che giấu: “Một lần cuối nữa thôi, được không?”
Thỉnh thoảng thuyền nhỏ hơi tỉnh táo, có điều sau vài lần bị con sóng đưa đẩy, thuyền nhỏ tiếp tục mơ mơ màng màng.
Hắn thật sự không lường trước bước ngoặt hiện tại, vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này? Rõ ràng ngay từ đầu, Nhậm Dật Phi mới là người nắm giữ quyền kiểm soát.
Giống như ăn phải một viên sô cô la vị rượu được bao bọc cẩn thận, lúc say rồi mới phát hiện nguy hiểm.
Vô liêm sỉ!
Kẻ lừa đảo!
Không trung bên bờ biển luôn ửng sáng rất sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai tinh linh hệ thống híp mắt nhìn chân trời sáng trắng màu bụng cá, chúng nó hoảng hốt nhận ra, không ngờ bầu trời đã sáng rồi.
“Tôi lạnh tới nỗi… Không nói nên lời luôn.” Tinh linh hướng dẫn của Nhậm Dật Phi run run.
Tinh linh hướng dẫn của Salman chậm rãi thở một hơi chua xót: “Súc sinh.”
“Kẽo kẹt ——” Theo tiếng động nhỏ vang lên, cửa lớn hé mở. Hai tinh linh hướng dẫn từ từ quay đầu, chúng nó nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo ngủ bước ra. Người nọ đặt ngón trỏ ngoài miệng làm động tác yên lặng: “Nhỏ giọng chút, A Phi mới ngủ.”
Gương mặt hắn tràn trề sức sống không khác nào yêu nam hút hồn, mỗi một sợi tóc đều viết tinh thần tôi phơi phới.
Hai tinh linh hướng dẫn liếc nhau, chúng nó đều không nói nên lời với loại người có da mặt tường thành dày thế này.
“Đi thôi.” Tinh linh hướng dẫn của Salman từ từ lách vào khe cửa.
“Đợi đã. Đợi A Phi dậy rồi các cậu lại vào sau.” Salman đẩy tinh linh hướng dẫn ra, cửa lớn “kẽo kẹt” một tiếng rồi đóng lại trước mặt hai chúng nó.
Gió biển thổi ngang, lòng người chóng lạnh.
Đám tinh linh hướng dẫn: “… Súc sinh.”
Nhậm Dật Phi ngủ một giấc vô cùng bất an, hắn cứ cảm thấy bản thân đang ngủ trong ổ sói, bên cạnh còn có một con sói đói bụng ba ngày ba đêm đang rình rập mình như hổ rình mồi.
Nhưng mà lúc Nhậm Dật Phi chuẩn bị tỉnh dậy, sói lớn đơn độc lại biến thành một chú sói con lông xù đáng yêu. Nó dùng bộ lông ngắn ngủn mềm mại cọ vào mặt hắn, làm Nhậm Dật Phi an tâm.
“Một lần cuối nữa thôi, được không?” Sói con làm nũng, nó chợt nói chuyện bằng tiếng người.
“!” Nhậm Dật Phi bị dọa cho tỉnh giấc.
Hai tầng rèm cửa đã che đi ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ, phòng ngủ tối đen như màn đêm. Chẳng qua đồng hồ báo thức nhỏ có hai lỗ tai trên đầu giường lại biểu hiện thời gian một giờ trưa.
Nhậm Dật Phi thò tay mở đèn ngủ. Ai ngờ mới cử động một chút, cơ bắp toàn thân hắn đều cực kỳ đau nhức. Nhậm Dật Phi chợt nhớ tới ác mộng “một lần cuối cùng”.
Hắn không nhịn được xốc chăn nhìn thoáng qua cơ thể: “Shh…”
Hoa tường vi đỏ hồng nở rộ trải trên nền tuyết trắng, hạt lựu đỏ rơi rụng khắp nơi, Nhậm Dật Phi lập tức nghĩ đến cảm giác ngứa ngáy như đang bị kiến cắn.
Sói con!
Không biết hiện tại cái tên sói con đó đã đi đâu rồi, có điều trong phòng đều được dọn sạch sẽ. Quần áo tản ra mùi nắng mai được xếp gọn và đặt sang một bên, chăn bông và ga giường đều đã được đổi mới, không khí tràn ngập mùi cây lê thơm mát.
Dưới giường cũng sạch bong, không nhìn thấy sợi tóc nào rơi rụng.
Nhậm Dật Phi cầm lấy quần áo ở đầu giường. Hắn mặc vào chậm chạp, sau đó mới mang dép lê chuẩn bị đi về hướng phòng tắm.
Vừa xuống giường rồi đi tới hai bước, không biết Nhậm Dật Phi đụng trúng khối cơ bắp nào trên người, bắp chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngồi. Hắn cắn răng đỡ giường đứng dậy, sắc mặt càng khó coi.
Đợi Nhậm Dật Phi đi vào phòng tắm, hắn nhìn gương mới thấy bộ dáng của thanh niên trong gương hơi mờ mịt, đôi mắt hắn mờ sương, tóc dài rối tung xõa loạn trên vai, mang theo vẻ mông lung sau một đêm phóng túng.
Nhậm Dật Phi vội xả nước, hắn tạt nước lạnh lên mặt vì muốn áp chế gò má đỏ bừng.
Tâm tình Nhậm Dật Phi vô cùng phức tạp, từ khi nào mà mọi chuyện bắt đầu thoát khỏi kịch bản hắn?
Đương nhiên Nhậm Dật Phi biết hai người trẻ tuổi nhiệt huyết bừng bừng cùng nằm chung một giường sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà trong kịch bản của hắn, Nhậm Dật Phi mới là người chủ đạo!
Gương mặt long lanh như cún con của đối phương không khỏi làm Nhậm Dật Phi đau mắt.
Đúng vậy, bởi vì bị biểu hiện hồn nhiên ngoan ngoãn giả dối này lừa gạt, cho nên hắn cho rằng mình nắm giữ toàn quyền. Không ngờ kết quả vốn không hề đơn giản như Nhậm Dật Phi suy nghĩ!
Nhậm Dật Phi tức giận đóng cửa lại: “Anh tránh ra đi, đồ sói con vô sỉ!”
Salman thành thật đứng ngoan ngoãn bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ Nhậm Dật Phi nghiêng mặt liếc hắn một cái, không khác nào mũi tên đâm xuyên qua trái tim: Cho dù em ấy đang tức giận cũng rất đỗi xinh đẹp, lúc mắng hắn lại càng đẹp hơn.
Một lát sau, Nhậm Dật Phi vẫn quyết định mang tâm trạng khó nói mở cửa ra ngoài. Trên bàn đã đặt đầy thức ăn nóng hổi.
Salman đi sang nhà gỗ kế bên để nấu cháo cá bằm, món này rất tốt cho tiêu hóa. Ngoài ra có cả bánh bao ngọt hấp sữa, táo đỏ xay,… Salman đã đặt trong nồi hấp giữ nhiệt nhân lúc Nhậm Dật Phi đang ngủ. Hiện tại em ấy tỉnh dậy rồi, Salman mới mang chúng sang đây rồi dọn chén.
Nhậm Dật Phi còn trông thấy ngay chỗ ngồi của mình có lót một tấm đệm vuông mềm. Khóe miệng hắn lập tức giật giật, đột nhiên rất muốn đánh Salman một cái.
“Mặc dù đã cho em uống thuốc, nhưng…” Salman nghĩ Nhậm Dật Phi không muốn ngồi đệm nên định lên tiếng giải thích.
Chuyện đó càng làm Nhậm Dật Phi thẹn quá thành giận, hắn vươn tay cầm bánh bao ngăn cái miệng Salman: “Ăn cơm!”
“Tuân lệnh.” Salman cắn bánh bao tươi cười rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi suy xét, rốt cuộc chuyện mình cố chấp giữ thân phận con người là đúng hay sai.
Không biết bữa cơm này là cơm sáng hay trưa. Lò sưởi trong phòng được mở lại, bức màn được kéo ra, có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài —— Thật ra cũng không có phong cảnh gì bắt mắt, chỉ có một cây tùng trơ trụi.
Cuối cùng hai tinh linh hướng dẫn bị chủ nhân bỏ rơi cũng vào phòng. Tinh linh hướng dẫn của Nhậm Dật Phi bày vẻ mặt oan ức lên án Salman, nói chính mình lạnh cóng từ đêm qua tới sáng, quả thật Salman không phải con người.
Nhậm Dật Phi hết sức đồng tình, Salman không phải con người!
Có điều chờ tới lúc người nọ lấy một khay bánh quy xốp giòn làm từ lòng trắng trứng ra khỏi lò nướng, Nhậm Dật Phi lại cảm thấy Salman cũng có điểm đáng khen.
Một hộp bánh quy nướng, một ly trà sữa được pha chế theo khẩu vị Nhậm Dật Phi, còn khuyến mãi thêm một người kể chuyện cổ tích chuyên nghiệp. Tổ hợp này vừa xuất hiện, hắn lập tức bị thuyết phục nằm gọn trên sô pha.
“Wow? Trà sữa ngọt mà không bị ngấy này.” Nhậm Dật Phi hơi kinh ngạc.
“Người chơi…” Tinh linh hướng dẫn nhìn hắn, bộ dáng nó cực kỳ đáng thương: Ngài quên mất chúng ta cùng chung kẻ địch hả?
“Khụ, cho mỗi tinh linh hướng dẫn các cậu một nghìn sò trắng. Các cậu có thể mua nhạc mình thích hoặc đi làm gì đó.” Nhậm Dật Phi sử dụng năng lực đồng tiền nên hiệu quả tức thì, hai tinh linh hướng dẫn liền quên mất mình đang bận tủi thân. Chúng nó chạy sang một góc đặt nghe các ca khúc.
Salman ngồi dưới tấm thảm lông dê ở bên cạnh sô pha, hắn hỏi Nhậm Dật Phi: “Hôm nay em muốn nghe truyện nào?”
Nhậm Dật Phi tùy ý chỉ một quyển.
Hai người bọn họ một kể một nghe. Tháng năm tĩnh lặng, dường như mọi xô bồ hỗn loạn của thế giới bên ngoài đều không hề vướng phải. Ngay cả khi tinh linh hướng dẫn nói rất nhiều người tìm hắn, Nhậm Dật Phi cũng lạnh nhạt thờ ơ.
“Có lẽ là vì chuyện video, không phải hôm qua “Chim trong lồng” đã được đăng rồi à?” Nhậm Dật Phi cắn bánh quy xốp giòn, nhân bánh bên trong có kẹo mềm vị quýt, ăn rất ngon.
Hắn bẻ một miếng cho Salman: “Anh làm nè, ăn thử xem.”
Salman đã ăn thử nó rồi, bánh quy trong tay Nhậm Dật Phi là thành quả ổn nhất, còn lại mấy sản phẩm hư hỏng đều vào bụng Salman. Chẳng qua lúc này hắn vẫn há miệng ăn: “Tạm được.”
Bọn họ đều không hề nhắc tới chuyện cuồng hoan lúc tối. Tuy đều mới tham gia giao thông như nhau nhưng chiếc xe này chạy một đường chữ S mạnh mẽ như điện chớp. Mặc dù vấn đề Nhậm Dật Phi gặp phải là vị trí lái xe nhưng chuyện đó không ảnh hưởng độ hợp nhau của hai người bọn họ.
Về phần Salman, quả thật hắn biết mùi biết vị xương tủy ra sao, song nhìn thấy vẻ mệt mỏi giữa chân mày A Phi, sao Salman hắn dám tiếp tục cầm thú?
Cho nên hiện tại Salman chỉ muốn làm Nhậm Dật Phi thoải mái thôi, dù là thể xác hay tinh thần đều vậy, chuyện khác hắn đều không nghĩ nhiều.
Nhậm Dật Phi ăn mấy miếng bánh quy xốp, sau đó uống cốc trà sữa ngọt, cơn buồn ngủ lại lần nữa đến cửa.
Hắn lim dim nghe người ngồi bên kể chuyện cổ tích, trạng thái tinh thần nửa tỉnh nửa mê, đến nỗi nhân vật trong câu chuyện Salman kể đều ồn ào nối nhau chạy vào cảnh trong mơ.
Nghe tiếng hít thở đã vang lên đều đặn, Salman ngừng đọc truyện. Hắn bỏ thẻ kẹp sách vào trang giấy, cuối cùng gấp sách đặt lên bàn trà.
Salman chỉnh lại góc chăn cho Nhậm Dật Phi, tránh cho em ấy lăn từ trên xuống dưới.
Lúc tới đầu bên kia sô pha, Salman nhìn thấy một chân A Phi thò ra ngoài tấm chăn, trên mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn là một loạt dấu hôn tối màu. Hắn lập tức đỏ mặt, không nhịn được nhớ tới hình ảnh đêm qua mất khống chế.
Thật ra nếu A Phi đã không muốn hắn thật thì Salman cũng không thể làm gì. Cho nên hắn mới ý thức sâu sắc được một chuyện, Salman mới là người vẫn luôn bị A Phi chiều hư.
Vì vậy hắn càng muốn cố gắng quán xuyến mọi việc trong nhà, quán xuyến mọi nhu cầu trong sinh hoạt A Phi, trở thành người thân duy nhất trong cuộc đời em ấy.
“Muốn có quan hệ thân mật với em hơn, muốn trở thành người đặc biệt trong lòng em, cũng muốn nhìn thấy tất cả vẻ mặt em mà người khác không được phép nhìn thấy…” Salman cẩn thận hôn nhẹ lên gương mặt A Phi, “Cảm ơn em vì đã khoan dung một kẻ có lòng tham không đáy như anh.”