Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 1: Tôi cảm thấy tốt lắm, có thể giúp người khác rất tốt



Quản lý Dư của vườn sinh thái Lục Dã (đồng cỏ xanh) nhận được cú điện thoại thứ N trong ngày của sếp lớn.

Quản lý Dư kiên nhẫn đáp lời, “Tổng giám đốc Dương, tôi đang trên đường đến khu biệt thự rồi, vừa nãy tôi cũng đã nhắn tin cho thầy Phương, bọn họ đã bài trí và sắp xếp căn nhà đó đi đi lại lại nhiều lần, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu… Tôi hiểu ý ngài, mong ngài yên tâm…”

“Lão Dư à, đương nhiên tôi tin anh, nhưng với tính tình của người họ La thì không tới cuối cùng không thể nói trước được…” Lời của ông chủ qua điện thoại có vẻ khổ cực khôn kể, nói tới một nửa ông lại thấy mình nói quá xúi quẩy, liền chuyển sang câu khác, “Tóm lại, nếu bọn họ có bất cứ yêu cầu gì chúng ta đều phải tận lực thỏa mãn, gắng hết sức để thỏa mãn họ. Có chuyện gì không thể tự xử lý phải gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến nói chuyện cẩn thận với La tiên sinh. Haiz, nếu hôm nay mà không có cuộc họp bắt buộc phải tham gia thì tôi đã có mặt ở đó rồi…”

“Tôi hiểu tôi hiểu…” Quản lý Dư không ngừng cam đoan.

Vài năm nay vườn sinh thái của bọn họ đã ký rất nhiều hạng mục móc nối với công ty đối phương, vì vậy ngàn vạn lần không thể đắc tội vị khách hàng này. Từ khi hợp đồng nhà ở được ký kết, tổng giám đốc đã nhắc đi nhắc lại hơn tám trăm lần, mà thứ ông nói nhiều nhất chính là khả năng làm khó người khác của nhà họ La, làm hại quản lý Dư cũng chịu áp lực suốt bao lâu. Tuy nhiên trải qua giai đoạn chuẩn bị, không biết có phải nghiệp vụ của anh hợp ý khách hàng hay lời đồn hơi quá mà quản lý Dư cũng không gặp khó khăn gì lớn, công việc thuận lợi, hợp tác vui vẻ.

Quản lý Dư cúp máy, tự nói với bản thân, tuy sếp nói quá cẩn thận, nhưng anh cũng không thể xem nhẹ lời nhắc nhở của ông được.

Còn đang suy nghĩ, ô tô anh đang ngồi ngừng lại, quản lý Dư nhìn ra bên ngoài, thì ra các ô tô khác đều tập trung ở ngã rẽ này khiến đường bị tắc lại. Vườn sinh thái thường ngày vô cùng yên tĩnh, đặc biệt là ở khu biệt thự, hôm nay bỗng có nhiều khách vào cùng một lúc như vậy, nhất thời có chút không quen. Anh nhìn nhìn đội ngũ phía trước, có lẽ họ cũng có cùng mục đích với anh.

Bấm còi không có tác dụng, chủ xe kia ngồi không yên, hạ cửa kính xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, xem chừng khoảng độ hai mươi, chửi một đống từ ngữ thô tục.

“Đ*t mẹ mày có đi nhanh lên không?! Xe đưa ma cũng đi nhanh hơn bọn mày! Muốn chết hả!”

Gã nói đến khó nghe, lại không thấy ai lên tiếng phản bác gã, thậm chí chủ xe bên cạnh còn hạ cửa kính kêu một câu “Thiếu gia” hai câu “Thiếu gia”, phụ họa gã mắng đôi câu.

Ở ghế phó lái trong chiếc siêu xe màu bạc là một người phụ nữ ăn mặc hợp mốt, lớn tuổi hơn vị “Tiểu thiếu gia” kia một chút, cô ta vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, song bên cạnh quá ầm ĩ, cô ta đành bất đắc dĩ mở miệng.

“Bảo Phàm, đừng ầm ĩ nữa, xe trước sắp đi rồi.”

Chàng trai tên Bảo Phàm không thèm để ý, vẫn hùng hổ như trước.

Mắt thấy gã ầm ĩ chuẩn bị mở đài, quản lý Dư ngồi không yên. Chỗ này gần khu biệt thự, không thể ồn ào được, chẳng may quấy rầy đến các gia đình khác thì sẽ rất khó giải quyết. Hắn vội vàng bước xuống xe, đưa tay ra hiệu mọi người bình tĩnh, chớ nổi nóng, sau đó bước nhanh về phía trước, giúp đỡ nhân viên công tác giải quyết tình trạng ùn tắc giao thông.

Chờ tới khi xử lý xong tắc nghẽn ở đây, quản lý Dư chạy tới số 3 khu biệt thự, thấy nhóm xe ban nãy đã có mặt, chen hết chỗ đậu xe trước cửa. Chàng trai nổi giận ban nãy cũng ở đây, đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Quản lý Dư nhìn thấy, yên lặng lùi qua một bên.

Người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, khuôn mặt dài gầy, da hơi đen, nuôi một hàng râu vòng quanh miệng, ánh mắt sáng ngời hữu thần.

“Cái chỗ rách nát gì đây! Để người ở được hả?!”

Quản lý Dương nghe thấy tiếng chàng trai kia tỏ vẻ khó chịu ầm ĩ với người trung niên, tuy nhiên gã lập tức bị người phụ nữ bên cạnh ngăn lại.

“Thầy Phương, La Vực đã tỉnh lại chưa?” Cô ta hỏi người trung niên, thái độ khách khí. Cô ta trông rất giống chàng trai kia, có lẽ là hai chị em.

Người đàn ông được gọi là thầy Phương gật đầu, liếc chàng trai nói, “La tiên sinh đã tỉnh rồi, cậu ấy nói Bảo Phàm tiên sinh và Bảo Điệp tiểu thư có thể vào gặp.”

Có lẽ hai người không ngờ sẽ dễ dàng như thế, liếc nhau, do dự vào cửa.

Nhìn thấy hai người rời đi, quản lý Dư mới bước lên.

“Chào thầy Phương, tôi là quản lý của vườn sinh thái Lục Dã, chúng ta đã trao đổi qua điện thoại vài lần rồi. Không biết La tiên sinh đã quen với nhà của vườn chúng tôi chưa? Nếu các vị có yêu cầu gì khác có thể nói cho tôi.”

Thầy Phương bắt tay hắn, “La tiên sinh rất vừa lòng, không thì anh cũng lên lầu tán gẫu chút đi.”

Thầy Phương nói xong đang định vào nhà, lại bị người đằng sau ngăn cản.

Một đám người vừa chuyển đủ loại quà cáp tinh xảo đắt tiền vừa mồm năm miệng mười tỏ vẻ quan tâm.

“Thầy Phương, La tiên sinh đã ổn hơn chút nào chưa?”

“Thầy Phương, tôi có chút quà mọn, không đáng bao nhiêu, biếu cho La tiên sinh bồi bổ thân thể.”

“Thầy Phương, La Vực…”

“Thầy Phương…”

Đủ tiếng kêu tiếng gọi khiến quản lý Dư đứng cạnh cũng ù cả tai, song chỉ cần một câu nhẹ nhàng của thầy Phương đã đủ đánh bay tất cả.

Phương Tỉ nói, “Mọi người đến đông thế này là muốn La tiên sinh có thể nghỉ ngơi cho tốt hay không muốn để cậu ấy nghỉ ngơi đây, mấy người muốn cậu ấy tiếp chuyện từng người từng người để kể cho mấy người nghe tình hình của cậu ấy hả?” Nói xong hắn cũng không cần chờ trả lời, dứt khoát phất tay để đám người đứng ngoài cửa.

Phương Tỉ nhận cái khay dì phòng bếp bưng tới, ra hiệu cho quản lý Dư đi theo mình.

Quản lý Dư vừa đi vừa chú ý đến cách trang hoàng bài trí trong nhà, nhà có ba tầng, bố cục đơn giản sáng sủa, vừa tinh tế lại vừa thanh lịch, khiến hắn không khỏi vừa lòng.

Có thể không vừa lòng sao, tốn công tốn sức suốt mấy tháng để trang hoàng căn nhà này, ngay đến từng gốc cây gốc hoa trong vườn nhà cũng là do chính tay anh thiết kế trù tính, chỉ sợ còn chu đáo cẩn thận hơn lúc đón mẹ vợ sếp.

Tới khi đến ngoài cửa phòng ở lầu hai, anh lại gặp hai chị em kia. Hai người họ vào nhà trước anh một lúc lâu, cớ sao giờ còn chưa vào phòng mà vẫn đứng ngoài cửa?

Quản lý Dư để ý thấy chàng trai kia tựa vào tường, nôn nóng rung chân, còn người phụ nữ thì nhìn chằm chằm cầu thang, thấy thầy Phương lên liền thở phào nhẹ nhõm.

“Sao còn chưa vào?” Phương Tỉ hỏi.

Người phụ nữ xấu hổ cười cười, quản lý Dư cảm giác được khuôn mặt cô ta như vì khẩn trương mà cứng đơ cả lại.

Thầy Phương đẩy cửa vào, không gian rộng rãi của căn phòng hiện ra ngay trước mắt, phòng lịch sự tao nhã, lại không mất đi sự thoải mái, ban công rộng rãi thoáng mát, tầm nhìn đẹp, buông mắt nhìn ra xa có thể ngắm nhìn một trong những khung cảnh đẹp nhất của vườn sinh thái. Ở ban công có kê một chiếc ghế mây, giờ trên ghế đang có một người ngồi đưa lưng về phía họ, một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt y, tay cầm văn kiện báo cáo gì đó.

Nghe được động tĩnh phía sau, người ngồi trên ghế quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Y đeo một cặp kính viền bạc, khuôn mặt sau lớp kính ôn hòa dịu dàng, càng tôn lên ý cười khẽ bên môi, thoạt nhìn y còn rất trẻ, nhưng lại toát lên cảm giác thành thục chín chắn, khiến người ta khó mà đoán được tuổi của y.

Thấy bọn họ, người nọ nở nụ cười, “Bảo Điệp Bảo Phàm tới đó à.”

Phương Tỉ đặt cái khay xuống, bưng bát đến ban công, “Bọn họ đã tới từ lâu, nhưng chỉ đứng ở ngoài cửa không vào.”

“Bọn, bọn tôi sợ quấy rầy La Vực làm việc.” Bị Phương Tỉ nói xấu hổ, người phụ nữ lập tức giải thích, còn đẩy đẩy người bên cạnh, nhắc gã chào hỏi.

Bảo Phàm ngừng một lát mới kêu một tiếng, “Anh.”

Giờ quản lý Dư có thể xác định, hai người này chính là hai chị em khác của nhà họ La, tên là La Bảo Điệp và La Bảo Phàm.

“Không phải việc gì quan trọng, chút chuyện nhỏ thôi.” La Vực cầm lấy bát điểm tâm Phương Tỉ chuyển đến. Ngữ điệu của y nhẹ nhàng mềm mại, âm sắc lại mang chút gì đó lành lạnh, hòa trộn vào tạo cảm giác hết sức dễ nghe, tức thì khiến quản lý Dư nghĩ tới một câu.

Gió xuân hóa mưa, lẳng lặng thấm ướt vạn vật.

“Ủa? Sao mọi người còn đứng vậy, mau ngồi đi.” La Vực thấy hai chị em không nhúc nhích, vươn tay chỉ sofa trước mặt, “Bảo Phàm, nào, ngồi kia đi.”

La Bảo Phàm từ khi đến cứ liên tục chống hết chân trái đến chân phải, làm người ta cảm thấy gã đang không yên lòng, giờ nghe La Vực gọi tên mình, gã ngẩn ra, như thể đã bị cái gì dọa sợ.

“Ngồi đi chứ…” La Vực lặp lại lần nữa, cười nhìn gã.

La Bảo Phàm thẳng tắp sống lưng, nghẹn ra một câu, “Em…Không mỏi chân, đứng là được rồi.”

Quản lý Dư ban nãy thấy tiểu thiếu gia nhà họ La như con linh cẩu vô giáo dục, giờ lại giống con chuột nhát gan hèn yếu, nào còn vẻ kiêu ngạo ngang ngược ban nãy.

La Vực cũng không ép, cúi đầu đảo chè hạt sen trong bát. Vị thanh đạm của hạt sen vô cùng thích hợp để giải nhiệt trong ngày hè chói chang thế này.

Quản lý Dư nhìn bàn tay trắng đến gần như trong suốt đang cầm chiếc thìa của y, dưới làn da mỏng có thể thấy rõ từng mạch máu, chưa kể còn vô số vết xanh tím và vết kim châm trải rộng, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ ghê người. Tiết trời đang giữa tháng tám, trong phòng không mở điều hòa, nhiệt độ cũng không mát hơn bên ngoài bao nhiêu, thế nhưng vị La thiếu gia này vẫn mặc áo sơ mi dài tay và quần dài, lại không hề đổ mồ hôi.

“Hai người đã ăn cơm trưa chưa?” La Vực uống một ngụm canh, quan tâm hỏi.

La Bảo Điệp vội vàng gật đầu, “Bọn tôi mới ăn rồi.”

“Có muốn ăn thêm một bát điểm tâm nữa không? Dì nhà làm, bổ dưỡng lắm.”

“Không, không cần đâu… Cậu mới là người cần bồi bổ.” La Bảo Điệp nói xong, tự thấy lời này của mình không ổn, sợ La Vực nghĩ nhiều, cô ta vội vã giải thích, “Ừm, ý tôi là…”

La Vực lại không để tâm, rút một tờ giấy đưa về phía La Bảo Phàm đang ngơ ngác như đi vào cõi thần tiên, “Lau mồ hôi đi, sao lại nóng đến ra thế.”

Chiếc áo phông hơi mỏng của La Bảo Phàm ướt nhệt, bám dính vào người, tóc mái trên trán cũng bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi chảy ròng ròng dọc hai thái dương.

Vậy nhưng gã chỉ nhìn chằm chằm khăn giấy trước mặt, không nhúc nhích, trên mặt thậm chí còn xuất hiện vẻ kinh hãi hoảng sợ.

La Vực giơ tay một lát đã mỏi, hắn nhìn La Bảo Điệp cứng ngắc ngồi đó không xa, chầm chậm thu giấy về, dùng nó lau miệng, cuối cùng mới chuyển tầm mắt tới quản lý Dư.

Quản lý Dư lập tức tiến lên tự giới thiệu.

La Vực gật đầu với anh, “Xin chào, thời gian gần đây đã làm các anh vất vả rồi.”

Quản lý Dư vội vàng nói không.

La Vực, “Tôi sẽ ở đây một thời gian, về sau sợ sẽ phải phiền mấy người nhiều, tôi rất hứng thú với vườn sinh thái này, quản lý có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?”

Giọng điệu lễ độ khách khí khiến quản lý Dư có chút thụ sủng nhược kinh, anh lập tức giới thiệu cho y, La Vực nghe vô cùng nghiêm túc, khi quản lý Dư nói tới đoạn “Vườn sinh thái Đồng Dã luôn cầm cờ đi đầu cả nước, là một trong những địa điểm nghỉ dưỡng trong thời gian dài thích hợp nhất hiện nay”, dưới lầu bỗng vang lên tiếng động rất lớn, cắt ngang lời anh.

Mọi người đều nhìn ra ngoài, thấy một chiếc xe phun nước tới cây loại nhỏ không cẩn thận đâm vào thùng rác bên đường, khiến rác rưởi đổ tung tóe.

Người lái xe vội vàng chạy tới xử lý, nhưng không biết là vì cậu quá vội vàng hay thao tác không thuần thục mà không thể tắt được thiết bị phun nước, trái lại còn làm cả người ướt sũng, cậu đứng trong đống rác bừa bộn, quả thật trông vô cùng chật vật.

“Ha ha…” Bảo Phàm vẫn luôn trầm mặc không nhịn được phá lên cười, bật thốt, “Chẳng lẽ đây chính là ‘Cầm cờ đi trước’ của mấy người?”

Quản lý Dư có hơi xấu hổ, song khi thấy chiếc áo gile bảo hộ xanh lam của nhân viên chăm sóc kia, anh giải thích, “Vườn sinh thái của chúng tôi là khu hướng dẫn bảo vệ môi trường có hợp tác với chính phủ và các trung tâm phúc lợi, cũng là một trong những đơn vị tiếp nhận người khuyết tật vào làm, họ sẽ được giao những công việc tương đối đơn giản, không cần tiếp xúc với quá nhiều người, mong mọi người có thể hiểu.”

“Ồ, vậy chẳng phải ở đây sẽ có rất nhiều bọn ngốc với què quặt chạy khắp nơi hả?” Vẻ mặt La Bảo Phàm không thể tin nổi.

Gã nói xong lập tức nhìn về phía La Vực, La Vực vẫn giữ nụ cười trên môi, khuôn mặt cũng không có biểu cảm khác lạ gì, nhưng y chỉ liếc một cái đã làm La Bảo Phàm lập tức câm miệng, chỉ thiếu chưa cắn vào lưỡi.

Quản lý Dư nói tiếp, “Bọn họ có vị trí công tác của riêng mình, không hay tiếp xúc với khách hàng, cũng không gây phiền toái cho người khác, La tiên sinh có thể yên tâm.”

“Không sao, vậy tốt lắm.” La Vực gật đầu, như để nhấn mạnh suy nghĩ của mình, y cảm thán nhắc lại lần nữa, “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, có thể giúp đỡ người khác thì tốt vô cùng, năm nay công ty chúng tôi cũng sẽ hợp tác với một số tổ chức từ thiện, vườn sinh thái đã cho chúng tôi một tấm gương lớn để học hỏi. Phải không, Tiếu Tiếu?” Y cười hỏi trợ lý đứng bên.

Trợ lý trẻ tuổi phối hợp gật đầu.

Vậy nhưng La Bảo Điệp và La Bảo Phàm đứng sau lại trộm trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh hoảng như thấy quỷ của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.