Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 1: Ơ! Không tệ lắm?



Nguyễn Miên Miên kéo thân thể mệt mỏi vào thang máy trở về nhà trọ,lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa,răng rắc…mở ra….nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị,nhiều âm thanh ái muội và mùi vị kì lạ kia chui vào tai và mũi của Nguyễn Miên Miên.

Tim nàng trùng xuống,thần kinh bị kích thích nên khẩn trương.

“Ư, a…… a…… Kiến Trữ, tiếp tục thêm dùng lực…… thêm chút nữa…… A, mạnh quá……”Cô ta thở gấp âm thanh xuyên qua không khí truyền đến màng nhĩ của nàng.

Một loại không khí sức kéo trong lòng nàng dần mở rộng.

Nguyễn Miên Miên run rẩy đi mãi về phía phòng ngủ, sắc mặt biến thành trắng bệch đẩy cửa ra, cô kia còn kêu lớn hơn nữa, Nguyễn Miên Miên vẫn xông vào thần kinh căng thẳng.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, cười quái lạ một tiếng, hình ảnh không tệ rất rõ ràng chỉ là….Cô ta kêu rất lớn tiếng còn hắn ra sức lấy lòng ……

Không tệ, rất tốt….

Phản bội hai chữ này thật là châm chọc.

Nhưng Dương Kiến Trữ và nàng cũng chưa từng có…..

Cô bình tĩnh rất nhanh, lấy điện thoại di động ra mở camera hướng về phía hai người,để bọn họ ra sức chiến đấu nàng lưu lại sau đó thu hồi điện thoại đi động,cô mới từ từ mở miệng, “Ơ! không tệ lắm…..’

“A…….”Cô nàng đó không ngờ còn người khác trong phòng, lập tức sợ hãi nhảy ra, vẻ mặt nhếch nhát nhìn nàng, cảm xúc trong lúc kích tình đều không còn, tiếp theo đẩy Dương Kiến Trữ ra, làm bộ bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: “Trong nhà anh….tại sao có thêm người khác…..”

Nàng không kịp phản ứng nhất thời sững sờ, đè nén tức giận trong lòng.

Dương Kiến Trữ cũng giật mình, không ngờ nàng trở về lúc này.

Ánh mắt hiện lên tia hoang mang bất quá nhanh chóng che dấu đi.

Hắn không thể tránh né, liền thoải mái dùng sức với cô nàng bên cạnh.

“A….”Nàng đó hoảng sợ kêu lên thành tiếng,ngượng ngùng nói: “Dương Kiến Trữ, mau ngừng lại…không thấy có người đứng đó nhìn sao?”

“Bảo bối, mặc kệ nàng……”Dương Kiến Trữ một chút cũng không dừng lại, càng đánh càng hăng.

Loại dũng khí này không thể không khiến Nguyễn Miên Miên bội phục vạn phần, cô giơ ngón tay lên khoa trương nói: “Không ngờ Dương Kiến Trữ lực chiến đấu của anh lại mạnh mẽ như thế, thật không ngờ nha, không lẽ do ăn vi cá sao?”

Cô cố tình nói giọng châm chọc để cô nàng dưới thân hắn không thuận theo buông ra,cô ta căm giận đẩy Dương Kiến Trữ ra: “Kiến Trữ, cô ta là ai?”

Cô ta dùng giọng chất vấn để Nguyễn Miên Miên cũng giật mình, hai người không phải đang trộm tình sao? Còn dám hỏi cô là ai? Cô không phải đang là bạn gái Dương Kiến Trữ sao….

“Chỉ là một người không liên quan, ta chỉ thuê phòng ở đây……..”Dương Kiến Trữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía cô ta dụ dỗ nói: “Bảo bối, đừng để cô ấy làm ảnh hưởng việc của chúng ta……….”

Nguyễn Miên Miên khóe miệng co quắp, cô không thể không bội phục người họ Dương này, loại lý do như vậy cũng có thể thêu dệt ra, còn có vẻ mặt như là đương nhiên…Thật làm cho nàng hết chỗ nói.

“A…………”Cô nàng ấy kịp phản ứng, không nghe theo cho hắn một cái tát, tức giận nói: “Ngươi là đàn ông hư, nói đi mướn phòng anh lại không chịu, để loại người ấy nhìn bộ dáng chúng ta bộ rất vui vẻ sao? Mau mặc quần áo tử tế vào, ta đi trước.”

Cô nàng đó tức giận mặc quần áo, cằm túi xách lên vỗ vai hắn hai cái sau đó quay đầu đi, khi đi đến bên cạnh Nguyễn Miên Miên chanh chua nói: “Hừ! Dương Kiến Trữ, cô ta thật là không có vẻ thùy mị……”

Dương Kiến Trữ vội vàng nói: “Bảo bối,nàng xinh đẹp hơn cô ta! Hơn nửa, ta và cô ta nửa điểm quan hệ cũng không có……….”

Cô nàng hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.

Nguyễn Miên Miên cũng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Dương Kiến Trữ.

Hắn cũng đem quan hệ phát tiết không chừa một mống, Nguyễn Miên Miên cười lạnh, không chừng hắn muốn lấy lòng cô nàng giàu có đó,quả nhiên đàn ông trên đời đều không thể tin tưởng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.