Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 26: Ông nội ngươi a !!!



“Ông nội ngươi a………”

Cô nhanh chóng thốt ra lời thô tục,thật là chỉ trong tình thế cấp bách thôi nha,bởi vì so về sức lực cô không thể chống lại hắn chỉ còn cách chửi mà thôi….

[⊙o⊙] a!

Chỉ một câu này thôi mà khiến cho Lam Dạ Ảnh nở nụ cười,hắn phát ra tiếng kêu rên có cả tiếng cười,cơn tức giận vừa rồi hoàn toàn tan biến,xem ra cô ta bị mình chọc tức mới nóng nảy như vậy…

Hắn nhìn cô gái dưới thân khuôn mặt nhỏ nhắn,mặt đỏ hồng đến lỗ tai cũng vậy,hắn đột nhiên nở nụ cười “Cô…thật là thú vị……..”

Hắn thề rằng chỉ có cô nàng này mới dám mắng hắn như vậy…

Tiếng cười thẳng thắn của hắn chọc giận Nguyễn Miên Miên,cô tiếp tục giãy giụa kịch liệt nhưng không có kết quả lại tiếp tục nói thêm lần nữa “Cả nhà ngươi…..đều là yêu quái chết tiệt,dáng vẻ của anh cũng là hồ ky,đáng ghét a,không được tới gần tôi…”

Cả gương mặt nhỏ nhắn của cô do kiềm nén nên đỏ hồng lên,đôi môi sưng đỏ không ngừng nói tiếp nhưng mà Lam Dạ Ảnh nghe sao cũng không thấy tức giận,hắn thật sự bị cô gái này bám chặt..

Hắn thật vất vả nén cười để nói: “Cô thật đúng là cực phẩm,tôi còn chưa hỏi cô,cô liền ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tôi,đã quen lâu như vậy mà còn nói không quen,thật sự là buồn quá nha……”

Lam Dạ Ảnh lắc đầu cười xấu xa,giống như cô vừa làm chuyện không đúng vậy..

Hắn vốn không có ý giễu cợt nhưng làm cho Nguyễn Miên Miên càng thêm tức giận,cô lớn tuổi thì sao?Cô là người dư thừa thì sao?

Cô nổi giận quát:“Tôi đúng là lớn tuổi nhưng cũng không đến phiên yêu quái như anh đến cười tôi,cút ngay…….”

Cô nhanh chóng đỏ mặt tía tai,vẻ mặt vô cùng đáng yêu……

Lam Dạ Ảnh lại nở nụ cười, hắn nhíu mày hỏi nàng,“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?hử?!”

Nguyễn Miên Miên thật sự là bị chọc giận đến điên rồi,người đàn ông này bản lãnh thật lớn dám châm dầu vào lửa,đáng ghét……..Hắn rõ ràng cố ý hỏi như vậy là muốn chọc giận cô mà thôi……

“Liên quan gì đến anh!” Nguyễn Miên Miên liếc hắn một cái,vì sao?Rốt cuộc là vì sao?Cô tại sao lại bị một người đàn ông nhỏ tuổi hơn giễu cợt?”

Mẹ ơi,có phải kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì rồi không?

“A?!” Lam Dạ Ảnh vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe lên,hắn trêu chọc cô đến nghiện rồi,cười trộm một tiếng,“Cô là tình nhân của tôi,làm sao có chuyện lại không liên quan đến tôi chứ?Phải không?Nói thật,tôi đoán cô khoảng ba mươi?Không giống….hai mươi chín?Cũng không giống…”Hắn cố ý trêu trọc nàng,khóe môi nở nụ cười xấu xa: “A?Không phải là bốn mươi chứ?”

Vẻ mặt kinh ngạc của hắn quả nhiên chọc giận Nguyễn Miên Miên rồi.

Khóe miệng cô co rút lại,ánh mắt cũng nhịn không được giật giật,cô cắn răng bị hắn chẹn họng cô một câu nói không được,hiện tại cô thầm nghĩ nên đem gã đàn ông này ném xuống biển cho cá mập xơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.