Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 39: Ngày mai đi xem mắt



“Meo meo……”Cô thử học tiếng mèo kêu không biết mèo con trốn đi đâu nên cô muốn nhanh chóng tìm ra,bằng không mèo cô sẽ chết đói a……

Nhưng mà hồi lâu không có phản ứng,cô cúi xuống dưới đất ngay cả càng sàn nhà cũng không tha nhưng hoàn toàn tìm không được….

Nguyễn Miên Miên nóng nảy,cô không đến nổi mang một con mèo về để làm giàu sau đó làm cho nó chết đói,cô sẽ áy náy lắm….

Cô vội vàng chạy đến hỏi mẹ nói:“Mẹ!Mẹ có thấy một con mèo trong nhà không?Ngày hôm qua con có đem một con mèo về nhà, hôm nay tìm như thế nào không thấy ……”

Mẹ cô đang gắp đồ ăn, nghe được cô nói chuyện có chút sửng sốt nói:“Không có a…… Con nhặt được mèo con sao? Con có thời gian nuôi nó sao?!”

Nguyễn Miên Miên nhăn mặt, bất đắc dĩ nói:“Muốn nuôi cũng không nuôi được, nó chạy đâu không thấy ……”

Mẹ cô cũng không để ý, vì chuyện chung thân đại sự của Nguyễn Miên Miên thở dài một hơi đem đồ đi giặt sạch…

Nguyễn Miên Miên đau khổ nhìn bóng dáng xa dần của mẹ cô,cô thật sự rất muốn nói: Mẹ ơi, mẹ muốn con nhanh chóng gả ra ngoài thế sao?!

Tuy mẹ cô không nói lời nào nhưng cô cảm giác được mẹ rất lo lắng cho cô nha!

Cô cúi đầu đi vào phòng,cả người nằm trên giường,miệng không ngừng lẩm bẩm, vì sao a, vì sao?Cô vì sao có cảm giác tội lỗi như vậy?!

Nếu là bị mẹ biết cô đã…… Cùng một người đàn ông…… quái lạ…… làm chuyện ấy ……

Cô chỉ có nước chờ chết thôi……

Nguyễn Miên Miên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quyết định cái gì cũng không nói…… Hơn nữa là đánh chết cũng không nói……

Cô chán nản bò dậy lấy chăn giường ra,đem nó nhét vào máy giặt giống như muốn khủng bố ai đó,cô bất đắc dĩ nhíu mày nói:“Lam Dạ Ảnh đáng ghét,đem hắn giặt,về sau cách cô càng xa càng tốt……”

Cô bĩu môi,sau này hắn sẽ đến tìm cô,chẳng lẽ cô không thể trốn sao….

Giặt xong ra gường cô đi ra ngoài,mẹ cô đã bày biện sẳn cơm nước,cô ngồi vào bàn ăn cơm vừa đưa một ít vào miệng.Mẹ cô nói một câu làm đồ ăn trong miệng cô chưa nuốt thiếu chút nửa phun ra….

Mẹ cô chậm rãi nói:“Mẹ vừa mới gọi cho dì, ngày mai con đi xem mắt đi.Người này là con của bạn dì con nghe nói đang làm bác sĩ đó.”

“Phụt……” Nguyễn Miên Miên vẻ mặt đau khổ,cơm ăn không nổi nữa cô bỏ chén cơm xuống,u oán nói:“Mẹ, mẹ …cho dù hắn là ai làm nghề gì cũng đâu liên quan đến con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.