Hai tuần sau khi đơn khai báo được gửi, Đường Miểu đã nộp đơn xin một phòng Makerspace.
Đường Miểu và Hứa Hải Bình đi đến phòng thì mới phát hiện căn phòng đầy bụi bặm, bên trong có máy tính bàn; máy tính có thể dùng, nhưng có bàn lại không có ghế, đến hỏi quản lý phòng Makerspace ở trường, thì họ cũng chỉ thản nhiên nói một câu tự mình chuyển ghế, vậy là Đường Miểu và Hứa Hải Bình phải tự thân vận động đến một tòa nhà dạy học khác để lấy ghế ngồi.
Ghế ngồi là loại ghế màu nâu đỏ, chất lượng coi vẻ cũng tốt, nhưng có hơi nặng.
Khi Đường Miểu dọn ghế xuống dưới lầu, sinh viên đại học năm nhất vừa lúc tan học.
Chỉ thấy một đám người chen chúc nhau trên hành lang của khu nhà dạy học, nam sinh nữ sinh vừa cười vừa nói còn trêu chọc lẫn nhau, giữa hành lang vô cùng náo nhiệt.
Vì quá nhiều người khuân đồ không tiện, nên Đường Miểu đứng giữa hành lang chờ học sinh ra về.
“Ha ha ha, Khả Dịch, mày nghĩ cái quái gì mà lại nhuộm màu tóc này vậy hả?”
“Cái màu vàng quyến rũ này, bộ mày không thấy giống nhúm lông gà hả?”
“Nhìn coi! Ha ha…”
Mấy cậu nam sinh thoải mái cười to, còn cậu chàng Phó Khả Dịch thì vuốt vuốt tóc hỏi lại: “Bộ khó nhìn lắm hả?”
“Khó nhìn lắm.”
Mấy cậu nam sinh đang nói chuyện, Cao Hồng Bảo mắt sắc liền phát hiện Đường Miểu đang đứng ở chỗ rẽ hành lang.
“Đàn chị Đường Miểu!”
Đường Miểu ngẩng đầu.
Có thể là do kiểu tóc của Phó Khả Dịch quá mức chói mắt, Đường Miểu đã chú ý tới kiểu tóc mới của cậu trước.
Thấy phần tóc hai bên tai của cậu mới cắt ngắn lại, càng lên cao thì tóc càng dày, hình như cậu nhuộm nóng. Phần giữa đầu chổng hết ra trước, đuôi tóc còn nhuộm màu vàng giống màu lông gà, nói thật, nhìn rất cay mắt. Cũng may giá trị nhan sắc cũng tương đối dũng mãnh, nên cũng khiến mọi người hơi bất ngờ, có lẽ là do kiểu tóc này đã tạo cho người ta thấy cậu đẹp trai theo kiểu du côn.
Ngay khi Đường Miểu nhìn cậu, cậu liền cài nút áo len để che đi kiểu tóc mới, sau đó ai kia cúi đầu xuống lầu.
Có thể cậu cảm thấy mình không đủ đẹp trai chăng?
“Đàn chị ơi, sao chị lại đứng ở chỗ này vậy?” Tô Luân hỏi.
“Khuân đồ. “
“Cần tụi em giúp không?”
“Không cần, tự tôi có thể làm.”
“À.”
Các nam sinh đi qua chỗ rẽ xuống lầu, Phó Khả Dịch đi ở phía sau.
Đầu tiên là liếc mắt nhìn Đường Miểu, rồi lại chuyển tầm mắt đến cái ghế gỗ màu nâu đỏ, đi tra trước mặt Đường Miểu thì cậu khom lưng cầm ghế gỗ lên, bởi vì hành lang có rất nhiều học sinh, nên cậu trực tiếp đội ghế lên đầu, chỉ chừa lại Đường Miểu sững sờ đứng giữa hành lang.
Đường Miểu đi lên lầu một, cậu đang chờ cô ở dưới lầu.
Chỉ thấy cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ màu nâu đỏ, hai đầu gối hơi mở, tư thế ngồi rất tùy ý.
Thấy cô đi xuống lầu, cậu đứng dậy hỏi: “Chuyển đi đâu?”
Đường Miểu đi tới: “Để tôi tự mình chuyển.”
“Chuyển đi đâu?”
Cậu lại hỏi.
Cậu cúi đầu, Đường Miểu ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Makerspace trên tầng năm của tòa thí nghiệm.”
Cậu gật đầu, xốc cái ghế gỗ đến tòa thí nghiệm.
Đường Miểu: “Lần sau máy tính hỏng thì có thể đến tìm tôi.”
Ý của cô là, cậu giúp cô lần này, thì lần sau cô sẽ giúp lại cậu, kiểu gì cũng trả phần ân tình lần này.
Nhưng mà Phó Khả Dịch hình như xuyên tạc ý của cô, cho là cô muốn chiếu cố cậu em khóa dưới của mình nhiều hơn, vì vậy cậu chàng nhướng mày mỉm cười ngọt ngào: “Dạ chị.”
Thấy Đường Miểu lại muốn quay về tòa dạy học, Phó Khả Dịch nghi hoặc: “Chị ơi, chị đi đâu vậy?”
“Tôi quay về lấy thêm một cái ghế khác.”
“…”
Cuối cùng, Phó Khả Dịch hai bên vai vác hai ghế đi tới tòa thí nghiệm, mà Đường Miểu cầm một chiếc ghế gỗ nhỏ lon ton theo sau.
Makerspace.
Hứa Hải Bình không ở chỗ này, chắc hắn đang đi tìm ghế về.
Bảo Phó Khả Dịch buông ghế xuống, Đường Miểu bắt đầu quét tước vệ sinh.
Đầu tiên cô cầm chổi quét tới quét lui trên sàn rồi quét cả mặt bàn, sau đó cô còn cầm giẻ lau mặt bàn, Phó Khả Dịch nhìn cô: “Sau này chị làm việc ở đây hả?”
“Ừm.”
“Em có thể đến không?”
Đường Miểu ngẩng đầu.
Phó Khả Dịch mỉm cười: “Em làm công cho chị nha, không lấy tiền đâu.”
“Cậu không có nghĩa vụ phải làm công cho tôi.”
Thời gian của mọi người đều là bảo vật đắt tiền, cô sẽ không muốn lãng phí thời gian của người khác.
“Nhưng mà em muốn tham gia cái hạng mục kia của chị.”
Đối diện với thái độ nghiêm túc thành khẩn của cậu, Đường Miểu có chút hoảng hốt.
Cậu nam sinh đẹp trai cao lớn, cậu đứng ở trước mặt cô, giống như đang đối mặt với chủ nhiệm lớp, cậu rất khẩn trương chờ đợi câu trả lời thuyết phục từ cô.
Cậu muốn tham gia vào hạng mục của cô, mục tiêu rất rõ ràng, tình cảm rất mãnh liệt.
“Chỗ tôi… Không chứa người rảnh rỗi.”
Do dự một hồi, Đường Miểu mới nói tiếp.
Cô không cần mấy người rảnh rỗi, thật đấy, bây giờ cô chỉ có thể nhận Hứa Hải Bình.
Bị người phỏng vấn cự tuyệt, Phó Khả Dịch tiếp tục tranh thủ: “Chị yên tâm đi, em không phải loại người lười biếng đâu, chị có thể cho em một tháng để thực tập mà?”
“Thực tập?”
“Vâng, nếu như chị thấy mình xài không thuận thì đuổi em đi cũng không muộn.”
Đường Miểu im lặng tự hỏi.
“Vì sao muốn gia nhập?”
“Muốn gây dựng sự nghiệp với chị.” Có lẽ câu trả lời này không phù hợp với tình cảnh nên Phó Khả Dịch lại bổ sung thêm một câu: “Chủ yếu là do em thích hạng mục này thôi.”
Mắt nhìn mắt.
Chỉ trong chốc lát.
Đường Miểu nói: “Được rồi, cậu vào đi.”
Phó Khả Dịch nở nụ cười: “Cảm ơn bà chủ Đường ạ.”
“Ừ?”
“Chị ơi.”
Hai người cùng nhau dọn vệ sinh, Hứa Hải Bình vác nguyên một chiếc ghế vào Makerspace.
“Miểu Miểu, sao bà khuân nhanh thế?”
Thấy Phó Khả Dịch, Hứa Hải Bình đổi giọng hỏi: “Vị này là?”
“Là đàn em của chúng ta, cậu ta tên Phó Khả Dịch.”
Phó Khả Dịch lúc này đang lau bàn, thấy Hứa Hải Bình tiến đến, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
Cậu không biết hạng mục này ngoài cậu và Đường Miểu thì còn có những người khác nữa đấy
“Anh này tên là Hứa Hải Bình, cậu có thể gọi anh ấy là học trưởng A Hải.” Đường Miểu nói với Phó Khả Dịch.
Phó Khả Dịch nhẹ gật đầu: “À.”
“À cái gì? Cậu phải gọi người ta là học trưởng đấy.”
Nhìn về phía Hứa Hải Bình, Phó Khả Dịch miễn cưỡng nói: “Chào học trưởng ạ.”
“Chào cậu.”
Thế là ba người cùng nhau bận rộn trong căn phòng nhỏ.
Một lát sau, Hứa Hải Bình bước ra khỏi không gian sáng tạo với một cái thùng nước để thay nước, Đường Miểu ngồi xuống xem giờ trên điện thoại.
“Phó Khả Dịch, chiều nay cậu có lớp đúng không? Về trước đi.”
“Hôm nay em không nghỉ trưa.”
Cậu bóc màng chống bụi trên máy tính rồi khởi động kiểm tra thiết bị phần cứng của máy tính trường học.
“Hôm nay cũng không có việc gì hết, cậu không cần ở lại làm mấy cái này.” Đường Miểu nói.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo jacket nhung màu đậm, bên trong là một chiếc áo len trắng, ban nãy cậu còn đội mũ, có thể là do làm việc chướng mắt nên tháo xuống, vì vậy mà Đường Miểu lại được nhìn thấy kiểu tóc mới lạ của cậu.
Đừng nói, nhìn từ mặt cậu, thì cái vẻ đẹp trai này vẫn còn rất mạnh mẽ.