Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

Chương 18



Biên tập: Nhã.

Hứa Hải Bình có quen biết sinh viên ở các phòng Makerspace khác, nên Đường Miểu bảo hắn đi hỏi thăm hạng mục của phòng 504 một chút, hỏi xem có đúng là có các thầy cô khác tham dự không.

Dù sao thì việc giáo sư đại học dẫn dắt sinh viên làm hạng mục là chuyện bình thường, học sinh có thời gian và kỹ thuật, giáo viên thì có nhân mạch và tài nguyên, cùng nhau hợp tác làm hạng mục có tính khả thi rất cao.

“Hôm qua tôi có hỏi qua một vị học trưởng, anh ấy ở phòng Makerspace 402, người dẫn dắt đội của bọn họ là Viên Quang Quốc, Viên Quang Quốc cũng là giáo viên dẫn dắt phòng 504.”

Viên Quang Quốc…

“Nói đúng ra thì hai cái hạng mục kia là của thầy Viên Quang Quốc, cả hai đều do thầy làm chủ, thành phần tham gia là kỹ thuật viên, bọn họ được trả lương theo tháng nhưng mức lương cũng không thấm vào đâu.” Hứa Hải Bình nói thêm: “Tôi có nghe anh học trưởng kia phàn nàn ca thán, bọn họ nói hạng mục của họ đã kiếm được rất nhiều tiền cho thầy Viên Quang Quốc, nhưng ông trả lương tháng cho nhân viên rất thấp.”

Phó Khả Dịch trầm tư, sau đó cậu cười nhẹ: “Bảo sao.”

Cậu nhìn về phía Đường Miểu, Đường Miểu đang nhìn cậu, có lẽ họ đang chung tần số não.

Phó Khả Dịch: “Có ông chủ chống lưng làm chỗ dựa nên người ta kiêu là phải.”

“Ý cậu là thầy Viên ngầm cho bọn họ đổi thiết bị máy tính của phòng 505 sao? Để học sinh tham ô tài nguyên trường học?” Hứa Hải Bình nói.

“Chả thế, hạng mục mà phòng 504 và 402 là hạng mục của ông ta, còn phòng chúng ta thì không, theo lẽ tất nhiên thì ông ta muốn hạng mục của mình được thực hiện bởi những thiết bị tốt nhất.”

“Makerspace vốn là do ông ta và một giáo viên khác quản lý, ông ta muốn tham ô tài nguyên thì chúng ta làm được gì đâu? Chúng ta có thể xin được một phòng Makerspace là do ông ta và giáo viên quản lý xét duyệt, nói khó nghe một chút thì nếu làm phật ý ông ta thì sẽ không còn phòng Makerspace để ngồi.”

Quản lý đã thay một số máy tính trong phòng Makerspace, loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn, đại đa số học sinh gặp phải loại chuyện này cũng chỉ có thể trách mình ra đường không nhìn ngày.

“Cho nên anh cứ định bỏ qua như thế à?” Phó Khả Dịch cười hỏi.

Hứa Hải Bình: “Thế cậu định làm gì? Bọn họ đã xử lý xong bằng chứng rồi, chúng ta còn có thể làm gì nữa?”

Đường Miểu đứng ở một bên im lặng, thật ra máy tính ở đây có thể sửa chỉ mất một khoảng thời gian và một ít tiền, số tiền này cũng không nhiều lắm, hơn ba ngàn chắc cũng đủ, nhưng loại cảm giác ấm ức thiệt thòi này làm cô thấy khó chịu.

Giống như đi thuê phòng vậy, ban đầu chủ nhà hứa hẹn đồ đạc trong nhà có đầy đủ đã thế còn mới, nhưng sau khi bạn thuê rồi dọn vào sống mới biết đồ đạc trong nhà đã bị thay đổi hết, chủ nhà dùng đồ mới mà bạn dùng đồ cũ hoặc đồ hỏng.

“Không có bằng chứng thì lên tìm hiệu trưởng cũng vô dụng, hơn nữa có ai muốn quản mấy cái chuyện này? Nhà trường sẽ không quản chuyện chúng ta có tổn thất mà chỉ quản chuyện trường có tổn thất gì thôi, các giáo viên trong trường cũng không muốn vì học sinh mà đả động đến các giáo viên khác.” Hứa Hải Bình cũng không thích cảm giác ấm ức này, nhưng hiện thực là như thế, không có bằng chứng thì họ chỉ có thể chịu đựng.

Thấy Đường Miểu chẳng nói gì, môi cô vẫn mím chặt, Phó Khả Dịch ngồi bên cạnh cô hỏi: “Chị thấy khó chịu à?”

Loại cảm giác bị lấn ép sẽ khiến người ta không thoải mái.

Đường Miểu giương mắt ánh mắt im ắng: “Ừ.”

Mái tóc dài của Đường Miểu lúc này đang xõa ngang vai, một vài sợi tóc che đi một bên mặt, khiến cho cô nhìn có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Phó Khả Dịch vô thức vươn tay muốn xoa tóc cô, nhưng rồi lại phát hiện mình không có tư cách để làm thế, vậy là tay cậu lại dừng giữa không trung, cuối cùng chỉ đành thu tay về.

“Cho em một chút thời gian.”

“Hả?”

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khuôn mặt họ cách nhau rất gần.

“Em sẽ tìm bằng chứng cho chị.”

Trong đôi mắt cậu toàn là sự kiên định khiến Đường Miểu hoảng hốt: “Cậu…”

“Nếu mà tìm được thì chị phải khen em đàng hoàng đấy.”

Chỉ cần một lời khen? Sao cậu lại trẻ con thế nhì?

Vì vậy, Đường Miểu – thứ người không có tế bào tinh tế – đã khen cậu trước.

“Cậu rất thông minh.”

Đột nhiên được khen làm Phó Khả Dịch sững sờ trong phút chốc, sau đó cậu cười vui: “Vậy chị có thích không?”

Ánh mắt cô đờ ra, một lát sau Đường Miểu quay đi tiếp tục viết chương trình không nhìn cậu nữa.

Cô đã chọn phớt lờ vấn đề của cậu, và vì học trưởng Hứa Hải Bình còn ở đây nên Phó Khả Dịch không thể làm gì khác ngoài việc quay lại vị trí của mình.

Mấy ngày này cậu ra hiệu ngầm cho cô nhiều lắm mà cô không thèm phản ứng lại cậu, cậu không thể chờ đợi thêm nữa, cậu muốn ở bên cô, tối thiểu cũng phải ngồi ăn cơm với cô một cách đàng hoàng, trước khi đi ngủ phải được gọi điện cho nhau.

Sáng sớm.

Phó Khả Dịch không đến lớp mà đeo cặp chạy lên tầng tám tòa dạy học, cặp cậu rất nặng, bên trong có một chiếc máy tính xách tay mỏng.

“Chào thầy ạ, bọn em đã vô tình xóa video mà bọn em đã copy hôm trước rồi, phiền quản lý sao chép lại cho em ạ.”

Trong căn phòng quản lý nhỏ hẹp, Phó Khả Dịch lễ phép hỏi giáo viên Lý – người quản lý phòng ‘Không gian sáng chế’.

Giáo viên Lý biết Phó Khả Dịch, lần trước cậu là người hỏi muốn xem video lần trước. Lúc đó cậu nhóc rất hung hăng như thể ông không đồng ý cho cậu xem thì cậu sẽ cho ông ăn đấm, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà cậu sinh viên này tự nhiên trở nên ngoan ngoãn lễ phép thế này?

“Lỡ xóa là việc của bọn cậu, muốn video giám sát thì phải viết đơn báo cáo cho lãnh đạo nhà trường xem.”

“Nhưng mà lần trước có phải viết đâu ạ?”

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này.”

Phong thủy luân chuyển, giáo viên Lý thấy rất hả dạ khi thằng nhõi trước mặt ông đang ngỡ ngàng.

Phó Khả Dịch cũng không giận, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ngọt ngào: “Em đã hỏi thầy Viên rồi ạ, thầy ý bảo em cứ qua đây copy lại video.”

“Thầy Viên nói như thế?”

Ai kia nghiêm túc gật đầu.

Giáo viên Lý chần chờ, nghĩ tới việc mình đã đưa video từ trước rồi, đưa thêm lần nữa cũng không sao, vì vậy tức giận nói: “Có mang USB không?”

“Có ạ.”

Phó Khả Dịch đưa ông một chiếc USB nhỏ màu bạc, đợi giáo viên Lý bước vào phòng giám sát mới cười.

Trong USB có mã virus độc, mã độc kia là do cậu tự biên soạn, có thể tránh được mấy phần mềm diệt virus bình thường, ít nhất sẽ không bị phần mềm diệt virus của máy tính phát hiện sớm, hơn nữa cậu có thể điều khiển máy tính từ xa trong khoảng thời gian chưa bị phát hiện.

Sau khi lấy lại ổ USB, Phó Khả Dịch ngồi ở trong thư viện trường cả một buổi sáng.Hết chương 18!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.