Bên ngoài phòng học, Hạ Thiến Thiến chậm chạp bước vào lớp học.
Hôm nay cô đã chọn cho mình một bộ váy đẹp nhất, cô nàng trang điểm tinh tế đã chuẩn bị xong hết tất cả bài phát biểu, nhưng bây giờ trong lòng cô có chút khẩn trương.
Đường Miểu đứng một bên nhắc nhở: “Chuông chuẩn bị reo rồi, sao cậu không đi vào?”
“Bên trong có mấy người nam sinh, tớ sợ bọn họ quấy rối lắm.”
“Không để ý tới là được rồi.”
Hít một hơi thật sâu, Hạ Thiến Thiến gật đầu.
Mới vừa bước vào phòng học, cứ như thể các vị lãnh đạo đại giá quang lâm vậy, khán giả dưới đài vỗ tay như sấm, cũng có một vài nam sinh huýt sáo huyên náo không thôi.
Theo lý thuyết thì một trường đại học danh giá như đại học G, hầu hết những học sinh theo học ở đây đều khá ngoan ngoãn, nhưng mà có khá nhiều nam sinh ở đây rất lanh lợi.
Hạ Thiến Thiến đứng trên bục giảng muốn phát biểu, nam sinh phía dưới vẫn vỗ tay nhiệt liệt, đặc biệt là Tô Luân và Cao Hồng Bảo đứng ở hàng phía sau.
À, không phải, còn có… Phó Khả Dịch.
Cái người thổi còi chính là cậu.
Đường Miểu nhìn sang, ánh mắt của Phó Khả Dịch cũng đảo qua nhìn, hai người đối diện với nhau, trên mặt cậu lộ ra ý cười.
Hạ Thiến Thiến phát tín hiệu cầu cứu cho Đường Miểu, Đường Miểu lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì hết.
Quả nhiên sau khi Hạ Thiến Thiến lặng im được một phút, tiếng vỗ tay trong phòng học chậm rãi tiêu tán.
“Cô Trần có thể đến hơi muộn một chút, trước khi cô ấy đến, chị muốn trò chuyện với mọi người về cuộc sống đại học sau này, chị này là Đường Miểu, chị ấy sẽ là người giới thiệu chuyên ngành của chúng ta tới mọi người.”
Lại thêm một tràng pháo tay nữa.
Giọng điệu nói chuyện của Hạ Thiến Thiến rất nhẹ nhàng, hơn nữa lúc cô cười lên còn lộ đôi má lúm đồng tiền, khiến cô ấy trông cực kỳ thân thiện.
Cô nói chuyện, dưới đài có rất nhiều sinh viên muốn giao lưu với cô, nhưng khi đến lượt Đường Miểu, đám đàn em bên dưới lại cực kỳ im lặng.
“Chương trình học cơ bản của chuyên ngành khoa học máy tính và công nghệ thông tin này chủ yếu đều là logic toán học, hợp ngữ, nguyên lý thao tác hệ thống, ngôn ngữ C, ngôn ngữ C++, chương trình học chuyên ngành bao gồm các nguyên lý của cơ sở dữ liệu máy tính, ngôn ngữ java[1], đồ hoạ, phương pháp phát triển phần mềm,… Nếu đại học năm thứ nhất mấy đứa có thể học tốt các môn học của chuyên ngành, thì về cơ bản chúng ta có thể tự biên soạn cho mình một vài trò chơi nhỏ, cũng có thể làm ra một số trang web đơn giản, đừng tưởng đây chỉ là sở trường của nam sinh, kỳ thật nữ sinh cũng có thể học được mấy kiến thức của chuyên ngành này…”
Giọng Đường Miểu bình mà đạm, giống hệt như giọng điệu nhàm chán của thầy cô dạy lịch sử thời trung học, với những học sinh cảm thấy có hứng thú với chuyên ngành mới nghe được mùi ngon, mà có khá nhiều người nghe xong mặt cực kỳ sững sờ, chỉ cảm thấy chuyên ngành của mình rất lợi hại.
“Cảm ơn chị Đường Miểu đã giới thiệu, mọi người còn gì không hiểu không?” Hạ Thiến Thiến hỏi mọi người.
Phần lớn mọi người đều nghe nhưng lại không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, gần như không có vấn đề gì, chỉ có mấy cậu nam sinh ở hàng sau rục rịch, mấy cậu chắc lại ủ mưu muốn hỏi Đường Miểu có đối tượng gì chưa, giống như Hạ Thiến Thiến vậy.
Đứng sau lớp học.
Phó Khả Dịch chống đầu nhìn Đường Miểu, cả người trông như một cậu bé ngoan ngoãn, nhưng dưới mặt bàn lại cố tình đụng đầu gối anh chàng Cao Hồng Bảo.
Cao Hồng Bảo nhướng mày: “Làm gì thế? Muốn trêu tao hay gì?”
Liếc mắt nhìn anh chàng một chút, Phó Khả Dịch nói nhỏ: “Giúp tao hỏi xem chị ấy có bạn trai chưa.”
“Đừng hỏi mấy cái vấn đề nhàm chán này chứ, tao lại íu phải Tô Luân nhé.”
“Nhanh lên, anh mời em ăn bữa khuya.”
“Anh nói thật không ạ?” Cao Hồng Bảo cười hỏi.
Phó Khả Dịch: “Thật chứ em.”
“Còn ai hỏi gì nữa không?” Hạ Thiến Thiến đứng trên bục giảng hỏi lại một lần nữa.
Cao Hồng Bảo nhấc tay đứng dậy: “Đàn chị em chính em!”
Anh chàng đứng dậy, ngay sau đó tất cả mọi người trong lớp nhìn lại, các nữ sinh cũng mượn cơ hội trộm nhìn Tô Luân và Phó Khả Dịch.
“Em có vấn đề gì nào?” Đường Miểu hỏi.
Cao Hồng Bảo cười tủm tỉm bảo: “Thật ra thì không phải vấn đề của em, mà đây là vấn đề do Khả Dịch nhờ em hỏi giúp bạn ấy…”
Không đợi Cao Hồng Bảo nói xong, Phó Khả Dịch cậu ‘Học sinh ngoan ngoãn’ tức khắc đứng lên, bởi vì động tác quá nhanh, nên bàn ghế phía sau nhanh chóng lui lại, tạo ra một tiếng động ma sát lớn với sàn nhà.
Cậu cao hơn Cao Hồng Bảo nửa cái đầu, ánh mắt của tất cả nữ sinh đều bị vẻ ngoài tuấn lãng hấp dẫn đi.
“Thôi để tao tự mình nói.”
Nhìn về phía Đường Miểu, Phó Khả Dịch nở nụ cười trong veo, nụ cười mang ba phần ngây thơ bảy phần đẹp trai, các cô nữ sinh nhìn thấy cái cười này chỉ muốn móc tim ra cho.
Tô Luân kéo góc áo Phó Khả Dịch, cười xấu nói: “Khả Dịch, lúc hỏi thì hỏi mấy vấn đề có liên quan đến nội dung kỹ thuật ấy, tốt nhất là mấy thứ làm khó đàn chị.”
Hà Cao Phi ngồi ở một bên gật đầu.
Hạ Thiến Thiến trên bục giảng từ từ đi đến bên cạnh Đường Miểu, âm thầm nhắc nhở: “Sắp đến rồi, mấy đứa bọn nó đang muốn làm khó cậu đấy.”
Đường Miểu gật đầu.
“Nói đi, em muốn hỏi cái gì?”
Phòng học hơi yên tĩnh, khiến cho giọng nói của Đường Miểu vô cùng rõ ràng.
Gãi mi tâm Phó Khả Dịch hồn nhiên bảo: “Em không có gì để hỏi cả.”
“Em chỉ muốn nói là…” Đôi môi hồng cong lên, nụ cười vô cùng tỏa nắng: “Đàn chị ơi, chị nói siêu hay luôn.”
Cao Hồng Bảo: “??”
Hạ Thiến Thiến: “??”
Mọi người: “??”
Biến chuyển này… Có phải có chút đột nhiên không?
Đây nào có giống làm khó đàn chị?
Nào có giống nội dung kỹ thuật?
Tô Luân thấp giọng nói: “Ái chà, sói con biến thành cừu nhỏ rồi?”
“Liên quan quái gì đến mày.”
“…”
Đúng là tình nghĩa anh em như hoa plastic[2], chiếc thuyền tình bạn hữu nghị nói chìm là chìm.
Nghĩ đến chuyện Phó Khả Dịch đang làm trò, các nữ sinh lại cười, họ chỉ cảm thấy mấy bạn nam đẹp trai làm gì cũng rất đáng yêu, không khí trong phòng học rất nhanh trở nên sinh động.
Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp Trần Quân có mặt, Đường Miểu rời khỏi bục giảng.
Chín giờ tối, bữa tiệc kết thúc.
Đám sinh viên rời phòng học. Mà Hạ Thiến Thiến còn ở lại nói chuyện với cô Trần.
Đường Miểu theo sau các cô cậu năm nhất ra khỏi lớp học, có mấy cô nữ sinh hỏi cô về câu lạc bộ đại học và những vấn đề liên quan khác, cô thì trả lời mấy đứa một cách ngắn gọn đơn giản.
Chờ mấy nữ sinh rời đi, cô đứng chờ Hạ Thiến Thiến ở hành lang.
Đường Miểu không thích nghịch điện thoại, lúc rảnh rỗi cô cũng không cúi đầu chơi điện thoại như nhiều học sinh khác, cô nhìn đèn đường vàng mờ ảo nơi hàng lang khuôn viên trong màn đêm đen kịt, chỉ thấy ngọn đèn gần nhất ở chỗ sáng nhất có vô số con trùng nhỏ quanh quẩn bay múa.
Tiếng ve kêu ban ngày giờ biến mất không bóng, thay vào đó là tiếng dế kêu trong những bụi cỏ rậm rạp.
“Khả Dịch, chàng có định đưa mấy em đi ăn bữa khuya không?”
“Đi chứ, ăn cái gì nào?”
“Đến căn tin xem có gì ăn không đã.”
“Tao đói bụng quá bạn mình ơi, bốn phần ăn của bác gái căn tin khéo to bằng nắm tay ấy, lúc làm đồ ăn tay còn run lẩy bẩy mấy lần rồi mới đưa tới cho bạn mình ấy.”
“Thế lần sau nhớ bảo mấy dì ấy dừng lại, bảo mấy dì ấy bình tĩnh đừng run.”
“Ha ha…”
Giữa hành lang, mấy đứa nam sinh ngồi ở hàng ghế sau bước ra khỏi lớp, Phó Khả Dịch và Tô Luân bị mấy nam sinh vây quanh, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy hai người bọn họ là hai tên đẹp trai nhất hội.
Cao Hồng Bảo phát hiện Đường Miểu vẫn còn đứng ở hành lang, chàng ta nhiệt tình cười nói: “Đàn chị, bọn em rút trước đây.”
Đường Miểu ngoảnh đầu nhìn, mấy nam sinh ở cửa sau đều đang nhìn cô, duy chỉ có cậu nam sinh cao nhất trong hội thản nhiên liếc mắt sang chỗ khác, chắc chỉ có mình cậu chàng không nhìn thấy cô.
Đường Miểu gật đầu, coi như đáp lại.
Khi mấy chàng trai rời đi, hành lang bỗng trở nên yên ắng hơn rất nhiều.
Trong phòng học, Hạ Thiến Thiến còn đang nói chuyện, cô Trần cũng chăm chú nghe cô nàng nói, mặt cô ấy từ đầu đến cuối đều mang ý cười, hiển nhiên thầy ấy rất thích Hạ Thiến Thiến.
Hạ Thiến Thiến khéo giao tiếp, mà vừa hay Đường Miểu thì ngược lại.
Vào đại học năm hai, hai người bọn họ đã từng cùng nhau tranh chức trưởng bộ bộ phận kỹ thuật trang web ‘honghai.com’, Đường Miểu một mình đã hoàn thành rất nhiều công việc trong bộ phận kỹ thuật, cũng từng là đại biểu mang web ‘honghai.com’ đi tham gia cuộc thi thiết kế website của trường đại học giành được chức quán quân, nhưng cuối cùng trưởng bộ bộ kỹ thuật không phải là cô ấy, mà là Hạ Thiến Thiến, đơn giản là vì bộ trưởng cần một người giỏi về xã giao như Hạ Thiến Thiến.
“Đàn chị.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Đường Miểu quay đầu lại, Phó Khả Dịch đã đứng ở phía sau.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt trong hành lang, cậu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt xinh mang theo ý cười.
Ngũ quan cậu rất đẹp, khuôn mặt nhỏ, chỉ cần cười nhạt một tiếng, cũng làm người ta cảm thấy ngọt ngào?
Tại sao cậu lại quay về đây.
“Bút chị làm rơi này.”
Cậu đưa tới một cây bút, là một cây bút rất lạ.
“Không phải bút của tôi.” Đường Miểu nói.
Phó Khả Dịch gật đầu, cất bút vào trong túi quần: “Lúc em quay lại lấy chút đồ liền thấy bên chân chị có rơi một cái bút.”
“Ồ.”
“…”
Trầm mặc một lúc, Phó Khả Dịch tựa lưng vào lan can hành lang, cậu nhìn Đường Miểu: “Đàn chị là người ở nơi nào vậy?”
“Thành phố C.”
“Em từng đến thành phố C rồi, chỗ đó có rất nhiều phố ẩm thực, quà vặt bên đường thường có vị ngọt, đàn chị cũng thích ăn ngọt sao?”
“Cũng được.”
“Người ở đó rất biết cách ăn mặc, có rất nhiều trai xinh gái đẹp, cũng khó trách chị trông đẹp mắt như thế.”
Đường Miểu: “Vậy sao?”
Cô không cảm thấy thành phố C có nhiều trai xinh gái đẹp.
“Đúng đúng, đàn chị không trang điểm cũng rất ưng mắt.”
Giương mắt nhìn, nụ cười của cậu vô hại với cả con người lẫn động vật.
“Cảm ơn.”
Đề tài chấm dứt, cậu nghĩ đã đến lúc mình phải đi, nhưng mà ——
Người nọ lại lấy cây bút từ trong túi quần ra, đặt nó ở trên đầu ngón tay thành thạo xoay bút, nhìn độ ăn ý cùng quen thuộc kia, chắc hẳn đây là cây bút này là của cậu chàng.
“Đàn chị xinh thế này chắc bạn trai của chị cũng rất đẹp nhì?”
Đường Miểu ngẩn người, không biết vì sao cậu lại hỏi chuyện này.
“Tôi không có bạn trai.”
Im lặng.
Một trận gió thổi qua, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang vụt tắt.
Trong bóng tối không ai nhìn rõ ai.
Sau một lúc lâu, người nọ cười nhẹ than nhẹ: “Oa ——”
Không nói thêm cái gì nữa, lát sau giọng nói cậu xuyên qua đêm đen tối mịt truyền đến cạnh tai cô: “Vậy… Em đi trước đây, bọn họ chắc đang chờ em.”
“Ừm.”
Chờ bóng dáng tuấn đĩnh của cậu biến mất sau hàng hiên, Hạ Thiến Thiến và thầy Trần mới bước chân ra khỏi lớp học.
Giọng bọn họ có hơi lớn, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang lại bật lên.
“Miểu Miểu, hôm nay em đã vất vả khi cùng Thiến Thiến đến đây rồi, Thiến Thiến nói hết cho cô rồi, nếu không có em, con bé cũng không biết đối phó với đám lưu manh kia kiểu gì.” Trần Quân một thân áo đầm tao nhã bước đến với một nụ cười hiền.
Đường Miểu bình tĩnh đáp lại: “Em cũng không giúp gì nhiều.”
“Vậy hai đứa em về trước đi, tôi sang bên kia lấy xe.”
Trần Quân rời đi, Hạ Thiến Thiến và Đường Miểu đi bộ về ký túc xá bằng một lối hành lang khác.
“Bọn họ qua vài ngày nữa sẽ đi tập huấn quân sự, cô Trần bảo tớ đi trông nom bọn họ một chút.”
“Ừm.”
“Thời tiết nóng như vậy, không biết bọn họ có chịu nổi không?”
“Không chịu cũng phải chịu, xưa nay vẫn thế rồi.”
“Cậu nói cũng đúng.”
Chú thích:
[1] Ngôn ngữ java: là ngôn ngữ lập trình bậc cao, hướng đối tượng và giúp bảo mật mạnh mẽ, và còn được định nghĩa là một Platform. Java được phát triển bởi Sun Microsystems, do James Gosling khởi xướng và ra mắt năm 1995. Java hoạt động trên rất nhiều nền tảng như Windows, Mac và các phiên bản khác nhau của UNIX.
[2] Raw gốc vốn là 塑料姐妹花 (Tình chị em hoa plastic): Đây là một từ ngữ khá lưu hành trên mạng xã hội xứ Trung, nghĩa là: “Tình chị em như hoa plastic, rất giả nhưng mãi mãi tồn tại”. Nhưng em để ‘chị em’ thành ‘anh em’ là vì bạn nhỏ Tô Luân với Khả Dịch là hai bạn nam:3