Ngày hè nóng bức, tia tử ngoại phi vô cùng mãnh liệt.
Ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời xanh, theo phản xạ có điều kiện mắt cô nheo thành một đường, mắt người thường không thể nhìn thẳng vào một luồng sáng mạnh như vậy.
Loại thời tiết này, không có dưa hấu với máy lạnh thì có mà chết trôi.
Tiếng chuông tan học vang lên, bây giờ đã là bốn giờ chiều,
Đường Miểu và mấy người Hạ Thiến Thiến đi theo đám người ra khỏi lớp học, lát nữa bọn cô cũng không có lớp, nên giờ có thể về phòng ngủ nằm điều hoà.
“Miểu Miểu, gần đây cậu chạy đến thư viện làm gì thế?”
Hạ Thiến Thiến ôm lấy cánh tay Đường Miểu.
Đường Miểu: “Tra chút tư liệu.”
Hạ Thiến Thiến gật đầu, phòng ngủ của bọn cô có bốn người thì tính cách cả bốn đều khá khác nhau, bình thường cô hay tham gia các loại hoạt động, còn Đường Miểu lúc thì sửa máy tính điện thoại, lúc thì ngồi ở trong phòng thuần thục viết code trên máy tính, Từ Ưu Nhã thích mua sắm đọc tiểu thuyết, trong khi đó Hoàng Vân thì hay chuẩn bị cho các loại cuộc thi, chẳng hạn như thi CET 6 và 8, thi phần mềm máy tính, bằng lái xe, bằng giáo sư, à còn thi lên thạc sĩ nữa…
Dưới bóng cây, mùi thơm ngát của hoa sơn chi ùa về, bọn sinh viên tránh mát ở dưới những tàng cây trên con đường trở về phòng ngủ, giọng huấn luyện viên trên sân thể dục xa xa như vọng về từ một thời không xa xôi.
Đám sinh viên năm nhất đang tập trung tại sân thể dục của trường để huấn luyện quân sự, so sánh với sân thể dục rộng rãi của trường đằng kia với bóng mát của khuôn viên chỗ này, thì hai nơi như hai thế giới khác nhau.
Bọn sinh viên bên kia thê thảm hơn các cô.
“Chúng ta đi xem nhóm đàn em tập huấn đi, lúc về vừa hay cũng đúng giờ ăn tối, hợp lý thế còn gì.” Hạ Thiến Thiến đề nghị.
Hai mắt Từ Ưu Nhã sáng lên, hưng phấn nói: “Được, tớ còn chưa kịp ngắm mấy bé năm nhất á.”
Hoàng Vận nhìn trời một chút: “Cơ mà nắng nóng quá.”
“Không sao hết, chúng ta có ô mà.”
Hạ Thiến Thiến hỏi Đường Miểu: “Miểu Miểu đi cùng nha?”
Còn bốn mươi phút để ăn cơm…
Đường Miểu: “Ừm.”
Lần đề nghị này như thể đã được dự mưu từ lâu, Hạ Thiến Thiến chạy đến quầy bán quà vặt mua khoảng ba mươi cái kem, sau cùng cô nàng bước ra với một hộp thùng giấy.
“Kem có phần bọn đây không đấy?”
“Không nhớ, đây là cho nhóm đàn em của tớ nhé.”
Từ Ưu Nhã mất mát bĩu môi.
Bốn người đi đến sân thể dục, bởi vì thời tiết quá nóng, nên có không ít lớp đang ngồi ở dưới tán cây hóng gió, mà một nửa lớp đang đứng hành quân dậm chân tại chỗ; gương mặt cổ ai cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Mốt hai mốt, mốt hai mốt…”
“Đứng mười phút! Không được phép nhúc nhích!”
Giọng các giáo quan vang dội đến tận trời cao, át cả tiếng ve kêu, làm người ta bất lực hơn cả cái nóng.
“Lớp công nghệ phần mềm ở bên kia.”
Hạ Thiến Thiến dẫn một vài người đi khắp đường băng để tìm lớp kỹ thuật phần mềm, học sinh lớp kỹ thuật phần mềm đang đứng trong quân vị, nhưng điều kỳ quái chính là số học sinh trong lớp đã thiếu đi gần nửa.
Nửa kia đã đi đâu rồi?
“Cậu em đẹp trai đâu rồi? Where?”
Từ Ưu Nhã thò đầu ra nhìn, có mấy cậu nam sinh đang trong tư thế hành quân, mấy chàng này cũng không phải là mấy đứa nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai xuất chúng.
“Kỳ thế, sao lại không ở đây chứ.”
Hạ Thiến Thiến tự nhiên đi tìm bóng dáng của Phó Khả Dịch.
Ở chung cùng với bọn họ một thời gian ngắn, Hạ Thiến Thiến biết Phó Khả Dịch và Tô Luân là chong chóng đo chiều gió của lớp.
Nhưng điểm quan trọng nhất là chiều cao và ngoại hình diện mạo của Phó Khả Dịch có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Hạ Thiến Thiến cũng không ngoại lệ.
“Chị Thiến Thiến?”
Một giọng nói mỏng manh vang lên từ phía sau, Hạ Thiến Thiến quay đầu lại, là một bé nữ sinh trong lớp công nghệ phần mềm.
Hốc mắt con bé ửng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc.
“Sao em lại không đi huấn luyện quân sự vậy?”
Nữ sinh cúi đầu: “Em… Lúc giậm chân tại chỗ chân tay em cứ đi đều nhau, nên huấn luyện viên bảo em đứng đây tự luyện tập một mình.”
Mỗi một khoá đều có học sinh cùng tay cùng chân, đây cũng không phải điều hiếm lạ gì.
“Còn một số người khác đâu em?” Đường Miểu hỏi.
Nữ sinh chỉ về phía bục cờ cách đó không xa: “Ở đó ạ, bọn người Phó Khả Dịch bị huấn luyện viên phạt đứng.”
Mọi người nhìn về phía bục cờ, chỉ thấy bảy tám nam sinh đứng xếp hàng dưới ánh nắng chói mắt.
Các cậu chàng đều mặc bộ quần áo rằn ri màu xanh lá cây, đứng thẳng người trước cái nắng cao ngất của mặt trời, nhìn bọn họ thật sự rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần chú ý quan sát mới phát hiện, kỳ thật đều đang không tập trung, ừ, miệng đứa nào cũng nhai kẹo cao su.
Hạ Thiến Thiến hỏi: “Vì sao lại bị phạt đứng vậy?”
“Là do em đấy ạ.” Nữ sinh vô cùng áy náy.
Vừa rồi, lúc cô bé dậm chân tại chỗ tay chân cứ đều nhau làm ảnh hưởng đến tiến độ của tập thể, huấn luyện viên tuổi trẻ không tài nào chịu được nên lớn tiếng quát: “Em là heo đấy à?!”
Cô bé không dám trả lời, huấn luyện viên còn muốn tiếp tục hỏi, cô bé ngay lập tức khóc.
Phó Khả Dịch nhìn không được nữa mới lớn tiếng nói: “Báo cáo huấn luyện viên! Bạn ấy đã cố hết sức rồi ạ!”
Huấn luyện viên đang buông lời giáo huấn bỗng có người chen ngang, vội vàng mắng lại: “Làm không tốt, nên nhận phê bình!”
Tức rằng chuyện hắn phê bình là điều chính đáng.
Không ai nói gì.
Nhưng đợi đến khi lớp dậm chân tại chỗ thêm lần nữa, cũng không biết có chuyện gì, mà bảy tám cậu nam sinh bắt đầu cùng tay cùng chân.
Hình như là do Phó Khả Dịch đứng đầu hàng, nên mấy cậu nam sinh xếp sau cũng bắt đầu bị lây bệnh cùng tay cùng chân của cậu chàng.
Huấn luyện viên tuổi trẻ giận dữ: “Các anh đang làm cái trò gì vậy! Tạo phản đúng không!”
“Em chỉ muốn nói là: Con người không ai toàn vẹn hết!” Phó Khả Dịch nói.
“Báo cáo huấn luyện viên! Em chỉ muốn nói thêm một lời: Không thể cưỡng cầu!” Tô Luân nói tiếp.
Cao Hồng Bảo: “Huấn luyện viên không nên nói bạn ấy là heo! Bạn ấy không phải heo!”
Sau một vài lời nói, toàn bộ học sinh trong lớp đều đang chĩa mũi nhọn về phía huấn luyện viên trẻ tuổi.
Tuy nói làm không tốt nên nhận phê bình, nhưng cô bạn này rõ ràng đã làm hết sức mình rồi.
Huấn luyện viên trẻ tuổi tính tình cũng cứng, đương nhiên hắn không chịu thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người, vì thế hắn bắt mấy cậu nam sinh kia ra đứng phạt ở bục cờ.
“Chị chỉ có thể nói, làm rất đẹp!” Từ Ưu Nhã cười nói.
Lại nhìn về phía bục kéo cờ, Tô Luân và Cao Hồng Bảo mấy người thừa dịp không ai chú ý, thỉnh thoảng nhai kẹo cao su rồi thổi bong bóng, mà Phó Khả Dịch bên kia cũng nhàn hạ cười.
Được lúc sau, huấn luyện viên thả cho nhóm sinh viên nghỉ ngơi, Hạ Thiến Thiến cuối cùng cũng có thể phát kem cho bọn nhỏ.
Nhóm đàn em mồ hôi nhễ nhại vì phải phơi nắng, lúc bọn họ nhìn thấy kem như nhìn thấy suối ngọt ở sa mạc, một đám chen chúc nhau vây quanh Hạ Thiến Thiến tranh phải đoạt trái, hiện trường có hơi loạn, Từ Ưu Nhã và Hoàng Vận cũng hỗ trợ phát kem.
Dưới bóng cây, Đường Miểu nhìn về sang chỗ bục kéo cờ, cô thấy một huấn luyện viên trẻ tuổi đang đứng phát biểu trước mặt nam sinh.
Mấy cậu nam sinh thoạt nhìn rất ngoan, cũng không biết bọn họ có nghe huấn luyện viên nói gì không, cái này chắc chỉ có bọn họ tự biết trong lòng thôi.
Sau mười lăm phút, mấy người kia cuối cùng cũng trở lại lớp.
Cao Hồng Bảo nhìn thấy mỗi người một que kem, không bình tĩnh được hỏi: “Còn nữa không chị?”
Hạ Thiến Thiến cười nói: “Còn nè em.”
Tức khắc, Cao Hồng Bảo chạy vội sang.
Phó Khả Dịch đi ở phía sau, ánh mắt cậu dừng trên người Đường Miểu, mà Đường Miểu đang nhìn về phía lớp đang huấn luyện quân sự.
“Em ơi, bắt nè em!”
Từ Ưu Nhã ném một cây kem lên không trung, Phó Khả Dịch bắt lấy một cách chính xác: “Em cảm ơn.”
Từ Ưu Nhã cười quay đầu lại, nhẹ nhàng gật góc áo Hoàng Vận, cô nàng thấp giọng bảo: “Ối mẹ ơi, người thật sao lại đẹp trai sạch sẽ đến đáng giận như này?”
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng mua ba mươi cây kem, nhưng cuối chùng lại có một cậu nam sinh không lấy được.
“Còn nữa không vậy? Cho em một cái với.”
Phó Khả Dịch đưa cây kem trong tay cho người ta, sau đó yên hơi lặng tiếng chuồn đến cạnh Đường Miểu, không nói tiếng nào, chỉ nhìn theo tầm mắt của cô, thế là cậu liền nhìn thấy mấy nam sinh bên lớp kỹ thuật mạng lưới.
Không biết mấy bạn nam lớp bên kia nói chuyện gì, ngẫu nhiên cười to thoải mái, thỉnh thoảng cứ… Giương mắt nhìn Đường Miểu.
Ánh mắt này, có tối, có tò mò, ừ thì tất nhiên ở đâu cũng phải có nam sinh hứng thú với nữ sinh đẹp gái.
Phó Khả Dịch: “…”
Cái gọi là sư nhiều thịt ít, chắc hẳn là cảnh tượng này rồi…
Đi vòng qua trước người Đường Miểu, chặn mọi tầm mắt lại, Phó Khả Dịch một bên cởi cúc áo bộ đồng phục rằn ri trước ngực, một bên cười nhìn Đường Miểu: “Hôm nay trời nóng quá đàn chị nhì.”
Một gương mặt tuấn tú bỗng nhiên xuất hiện, Đường Miểu bị đôi mắt đen láy hấp dẫn.
Cổ áo cậu ướt đẫm mồ hôi, hầu kết hơi nhô lên, nhìn trông chiếc cổ thon dài gợi cảm.
Đường Miểu: “Ừ.”
“Bọn họ ai cũng có kem, mà em lại không có.”
Quay đầu nhìn lại, tất cả học sinh trong lớp phần mềm đều đang ăn kem, cậu đúng là người duy nhất không được ăn.
“Uống nhiều nước chút.”
Cậu có mang theo một chiếc quạt gấp để quạt cho mình, sau đó đứng bên cạnh Đường Miểu quạt mát cho cô, nhìn mái tóc đen đong đưa ở trong gió, Phó Khả Dịch cười ngây ngô: “Nước em uống hết rồi, chị còn nước không ạ?”
Cô có, có một trai nông phu sơn tuyền ở bên trái ba lô.
“Có, nhưng tôi uống qua rồi.”
Phó Khả Dịch li3m khoé môi, tiếp tục quạt mát cho mình và Đường Miểu: “Em không ngại.”
“Tôi đã uống qua, miệng chai bẩn rồi.”
“Em không chạm vào miệng chai.”
Cô nghiêm túc nhìn cậu, thấy cậu nuốt nước bọt, mồ hôi túa ra từ chiếc cổ thon dài, hầu kết cậu chuyển động.
Thời tiết vào mùa này rất dễ khát nước, huống chi cậu còn mới đi tập quân huấn về.
“Cậu khát lắm à?”
“Dạ.”
Im lặng một lát, Đường Miểu đưa chai nước cho Phó Khả Dịch, người nọ nhận lấy chai nước, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Mặt trời, bóng mát, quạt xếp, nụ cười tuấn lãng của cậu trai, hương vị mùa hè này vô cùng đậm vị.
Cậu ngửa đầu uống hai hớp nước, chai nước rất nhanh đã thấy đáy.
“Chị ơi, còn thừa một chút, chị còn cần không ạ?”
“Cậu cầm đi.” Đường Miểu nói.
Bên kia, Tô Luân lớn tiếng gọi Phó Khả Dịch: “Khả Dịch, cậu lại đây! Chị Hạ tìm cậu này!”
“Biết rồi.”
Sau khi trả lời, Phó Khả Dịch quay đầu nhìn Đường Miểu, đôi mắt cậu sáng ngời: “Cảm ơn đàn chị nhé.”
“Không có gì.”
“Vậy, em đi trước đây.”
“Ừm.”
Cậu rời đi, dáng người cao ngất.
Nhìn đồng hồ trên tay, còn một chốc nữa là đến giờ ăn cơm, Đường Miểu tiếp tục nhìn đám học sinh huấn luyện quân sự.
Lát sau, Hoàng Vận đi tới: “Ra là cậu ngồi ở đây.”
“Chỗ này im ắng thoáng mát.”
“Cũng đúng.”
Không giống như ở đây, các sinh viên ở lớp phần mềm đang vây quanh Hạ Thiến Thiến và Từ Ưu Nhã để nói chuyện, bên kia rất náo nhiệt.
“Thiến Thiến có quan hệ tốt với nhóm đàn em ghê á.” Hoàng Vận nói.
Hạ Thiến Thiến bên kia.
Nam sinh nữ sinh vừa ăn kem vừa nói chuyện cười đùa, cũng không biết Hạ Thiến Thiến nói gì với mọi người, mà nhóm nam nữ sinh ồn ào cười to.
Trong đám người, Phó Khả Dịch song song đứng chung một chỗ với Tô Luân, trên mặt cậu mang theo ý cười, khác biệt là cậu cúi đầu cười khẽ, tay trái nghịch chai nước khoáng, tay phải lắc chiếc quạt xếp màu đen, lặp đi lặp lại.
Sau một lúc.
Đường Miểu thấy cậu mở nắp chai, dùng môi chạm vào miệng chai, rồi cậu chàng uống hết số nước còn lại trong chai…