Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 21



Buổi quay phim kết thúc lúc 7h tối, mọi ngườithu dọn xong cũng lần lượt ra về, trong phim trường chỉ còn lại đoàn hộ tống hùng hậu của Dịch Lăng và hai người Giang Huyền Tranh cùng Bạch Sanh.

Lúc này Giang Huyền Tranh vẫn còn đang bận rộn dọn dẹp đồ dùng của mình, đem tất cả nhét vào một cái balo. Dọn xong cũng đã 7h10, Giang Huyền Tranh đem balo đưa cho Bạch Sanh cầm lấy, còn nàng thì đem nữ nhân này ôm về nhà của hai người.

Bạch Sanh ôm balo ở trong ngực, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi em nha, em quay phim cả ngày mệt rồi vậy mà vẫn phải ôm chị về như vậy."

"Chị cũng không có bao nhiêu nặng, em ôm một chút cũng không có vấn đề gì."

Giang Huyền Tranh vừa nói vừa nhấc chân dài đi ra khỏi cửa, nào ngờ lại bị một người khác hoàn hảo chặn lại đường đi của nàng.

Bạch Sanh đưa đầu ra nhìn thẳng, tròn mắt, là nha đầu Dịch Lăng à?

"Ách..."

Dịch Lăng ngượng ngùng đưa mắt nhìn Giang Huyền Tranh, lí nhí mở miệng: "Cậu... cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút nhé?"

Giang Huyền Tranh từ đầu đã không có ý day dưa, dù cho omega này là em gái của Dịch Bối nàng cũng sẽ thẳng thừng từ chối nếu không thích.

"Thật xin lỗi, tôi phải về nhà rồi."

Nói xong liền lưu loát xoay người rời đi, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho Dịch tiểu thư nhà người ta.

Dịch Lăng mím chặt môi, không nghĩ nhiều đã đưa tay chụp lấy cánh tay của Giang Huyền Tranh, dáng vẻ như nếu nàng không cùng mình nói chuyện thì tuyệt đối không buông ra.

Bạch Sanh ở giữa có chút khó xử, nhỏ giọng nói: "A Tranh, chắc có chuyện gì quan trọng nên Dịch Lăng mới muốn cùng em nói, em đi theo cô ấy đi."

Giang Huyền Tranh không có phản ứng, giống như một bức tượng ngọc cao quý không cách nào với tới được.

Dịch Lăng vẫn giữ chặt cánh tay Giang Huyền Tranh không buông, trong mắt lóe lên một tia kiên định, lần này nàng phải đem mọi chuyện nói rõ mới được.

Hai bên dằng co qua lại rất lâu vậy mà đoàn hộ tống của Dịch Lăng cũng không có phản ứng gì lớn, giống như đã nhận lệnh từ trước, đứng yên như một pho tượng.

Vẫn là Dịch Lăng hạ xuống tôn nghiêm xuống nước trước: "Huyền Tranh, chỉ là nói một chút thôi, được không?"

Bạch Sanh bắt ngay thang của Dịch Lăng: "Phải đó, phải đó, A Tranh, em đi cùng Dịch tiểu thư đi, dù gì cũng còn sớm mà."

Giang Huyền Tranh liếc nhìn Bạch Sanh ở trong lòng mình, cũng không có bất kỳ ý tứ sẽ trả lời nào, chậm rãi nhấc chân đem nàng ôm trở về ghế ngồi.

Bạch Sanh cực kỳ hài lòng với thái độ thỏa hiệp này của Giang Huyền Tranh, cẩn trọng nhắc nhở: "Dịch tiểu thư là omega, có mâu thuẫn gì từ từ giải quyết, đừng có tùy tiện động tay động chân."

"Em biết rồi."

Giang Huyền Tranh cẩn thận kiểm tra Bạch Sanh một chút rồi mới đứng dậy đi theo Dịch Lăng ra ngoài nói chuyện.

Trong lòng Dịch Lăng cực kỳ phiền muộn, rõ ràng tâm tình lúc nói chuyện với Bạch Sanh và nói chuyện với nàng là hoàn toàn khác nhau, không cẩn thận còn nghĩ đây là hai người bất đồng. Lý gì mà Giang Huyền Tranh lại để tâm đến Bạch Sanh như vậy? Nhất nhất nghe theo Bạch Sanh không dám cãi lại nửa lời?

Đi đến dãy hành lang tối om, ánh trăng hắt lên sàn nhà lạnh băng băng.

Giang Huyền Tranh đứng dưới trăng, nửa mặt khuất sau bóng tối, đôi mi dài rũ xuống yên lặng chờ đợi Dịch Lăng lên tiếng.

Dáng vẻ biếng nhác này đặc biệt có ý vị, Dịch Lăng lại còn cảm thấy đây là một loại phong cảnh đẹp mắt, dù là đứng ở đâu Giang Huyền Tranh đều có thể đem nơi đó bừng sáng hào quang.

Vẫn là kiên nhẫn của Giang Huyền Tranh có hạn, chậm chạp mở miệng: "Có chuyện gì thì mau nói đi."

"Cậu..." Dịch Lăng chần chừ đôi chút, lấy hết dũng khí mà nói: "Cậu có quan hệ gì với Bạch Sanh vậy?"

Giang Huyền Tranh liếc mắt nhìn Dịch Lăng, hoàn toàn không có ý muốn trả lời.

"Chị ấy là chị gái của cậu sao? Hay là bạn của chị gái cậu?"

Rõ ràng trong mắt đã lộ ra tia chán ghét, nhưng vẫn đứng lại nghe Dịch Lăng nói tiếp.

"Sao cậu không trả lời?" Dịch Lăng nhào đến túm chặt hai vai của Giang Huyền Tranh, hốc mắt đỏ bừng ẩm ướt: "Tôi muốn biết! Huyền Tranh!"

Giang Huyền Tranh lách người né tránh đụng chạm của Dịch Lăng, chậm rãi mở miệng: "Tôi đang theo đuổi chị ấy."

Dịch Lăng nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, trợn lớn mắt mà mình Giang Huyền Tranh, cả người run rẩy lùi về sau va vào lan can lạnh băng băng.

"Cậu thích Bạch Sanh?" Dịch Lăng cảm thấy như mình sắp thở không nổi nữa, ra sức há miệng hít thở, tay vịn lồng ngực đang nhói lên từng cơn.

Nàng đoán không sai, không có alpha nào lại quan tâm ôn nhu săn sóc một omega mà mình không chút tình cảm. Giang Huyền Tranh thích Bạch Sanh, chẳng khác nào hung hăng giáng vào mặt Dịch Lăng một cái tát.

Giang Huyền Tranh quan sát sắc mặt kỳ quái của Dịch Lăng, nghi hoặc hỏi: "Cậu đây là bị làm sao vậy?"

Dịch Lăng mím chặt môi dưới, gắng gượng không khóc, hé môi nói: "Tôi không giấu cậu, tôi thật sự rất thích cậu!"

Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc tuy vậy rất nhanh liền biến mất, Giang Huyền Tranh lễ độ cúi người nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không thể đáp lại cậu."

"Tôi cần cậu khiêm nhường lễ độ như vậy hay sao?"

Dịch Lăng xốc người Giang Huyền Tranh dậy, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Kia đôi hắc mâu rực rỡ như chứa hàng vạn tinh tú nhưng khi nhìn nàng lại không đủ nhu tình như lúc nhìn Bạch Sanh, tuy thế nàng chờ được, chờ một lúc Giang Huyền Tranh dùng ánh mắt khác mà nhìn nàng.

"Tôi sẽ theo đuổi cậu, một ngày nào đó cậu sẽ thích tôi như hiện tại cậu thích Bạch Sanh!"

Chân nhỏ nhón lên, dịu dàng lại nhanh chóng ấn lên môi đối phương một nụ hôn, rồi cũng vội vã chạy đi che giấu nước mắt. Nàng cùng Giang Huyền Tranh vẫn còn đóng phim chung với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén, nhất định Giang Huyền Tranh sẽ nhận ra ai thích hợp với mình nhất.

Giang Huyền Tranh nhìn theo bóng lưng của Dịch Lăng, nhịn không được lấy khăn tay lau môi một cái, thoa son thì thôi đi còn hôn nàng làm gì, hại miệng nàng đều dính đầy son môi.

Lúc này phim trường đã vắng lặng không còn ai lai vãng, duy độc Bạch Sanh ngồi trên bục gỗ, đôi lúc hướng mắt về phía Giang Huyền Tranh vừa đi mà trông đợi.

Dịch Lăng và đám người hộ tống đã đi từ rất lâu rồi, sao tiểu nha đầu nhà nàng vẫn chưa về?

Một chốc đã thấy tiểu nha đầu kia vừa lau môi vừa đi về phía này, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, giống như bị ai mượn tám trăm điếu tiền nhiều năm không chịu trả. Muốn đứng dậy nhưng cái chân đau nhức lần nữa cảnh cáo nàng đừng tùy tiện cử động, bất đắc dĩ ngồi đợi tiểu nha đầu đến gần thêm một chút.

"A Tranh?" Bạch Sanh lo lắng kéo Giang Huyền Tranh lại gần, muốn xem thử môi của nàng: "Làm sao vậy? Bị Dịch Lăng đánh sao?"

Tiểu Dịch Lăng kia còn nhỏ như vậy đã dám đánh nha đầu nhà nàng, đúng là quá đáng mà!!!

Lúc này Giang Huyền Tranh lại chậm chạp lắc đầu.

"Vậy làm sao lại lau môi đây?"

Bạch Sanh rút khăn vải từ trong tay Giang Huyền Tranh, quan sát một lúc, môi cũng không có sưng càng không có vết thương nào, vậy tiểu Dịch Lăng hẳn không có hành hung nha đầu nhà nàng.

Giang Huyền Tranh ủy khuất đòi Bạch Sanh ôm ấp: "Ôm một chút đi, em đang chịu một đả kích rất lớn."

Bạch Sanh bất đắc dĩ ôm lấy nha đầu hay làm nũng này vào lòng, vuốt vuốt lưng nàng vài cái: "Làm sao rồi đây? Dịch Lăng chọc giận em à?"

"Cô ta hôn em!" Giang Huyền Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: "Một miệng đều là son môi, đem trét hết lên miệng của em, quá đáng!!!"

Bạch Sanh: "..."

Có lẽ không chỉ nàng mà cả Giang Huyền Tranh đều là kẻ không hiểu phong tình...

"Ây, cái này là gọi là Dịch Lăng có nhu cầu làm mờ son môi nhờ em giúp đỡ thôi."

Giang Huyền Tranh ngẩng đầu lên: "Thế khăn giấy sinh ra trên đời để làm gì?"

Bạch Sanh: "..."

"Cái này chị cũng không rõ lắm..." Bạch Sanh đằng hắng một tiếng che giấu xấu hổ, đảo mắt nhìn sang Giang Huyền Tranh: "Ây da, A Tranh, cô bé hôn em thật sao? Vậy xem ra Dịch Lăng rất thích em rồi, em thấy thế nào? Hai đứa đều là tiểu hoa đán mới nổi, đứng bên cạnh nhau vừa vặn xứng đôi rồi, hơn nữa..."

"Bạch Sanh!!!"

Tiếng quát của Giang Huyền Tranh vang lên đột ngột cắt đứt lời Bạch Sanh vừa nói, nàng sững sờ mở to mắt nhìn nha đầu, làm cái gì mà quát lên vậy a?

Giang Huyền Tranh lửa giận phừng phừng, tay siết thành đấm kêu tiếng khanh khách, giống như tiểu sư tử bị người khác giẫm phải đuôi: "Em không có thích Dịch Lăng, chị đừng gán ghép em với cô ta!"

Bạch Sanh giật nảy người, có chút hoảng hốt, nàng không nghĩ chỉ nói vài câu đã khiến tiểu nha đầu này giận như vậy, xem ra là không thích Dịch Lăng thật rồi.

"Ách, chị chỉ nghĩ..."

"Nghĩ cũng không được nghĩ!!" Giang Huyền Tranh giận dữ rống: "Chị còn nói mấy lời này nữa thì coi chừng em!"

Bạch Sanh rụt cổ lại, không nói thì không nói, mắc cái gì lại rống vào mặt nàng như vậy chứ?

Giang Huyền Tranh mang một thân lửa giận ngút ngàn cõng Bạch Sanh trở về nhà, trên đường đi nửa chữ cũng không nói, xem ra lần này là thật sự giận rồi a~

Trong lòng Bạch Sanh vặn vẹo, gì đây, nàng còn không biết là mình đang sai ở chỗ nào đấy!?

Trở về nhà cũng đã 8h tối, Giang Huyền Tranh đem Bạch Sanh ném lên giường rồi đi thẳng vào bếp làm cơm tối, đến cả liếc mắt một cái cũng không thèm liếc. Đem gấu bông ôm vào trong lòng, Bạch Sanh bĩu bĩu môi, keo kiệt như vậy mà Dịch Lăng cũng thích, nha đầu này đúng là không có mắt nhìn rồi.

Cơm tối cũng chỉ là mấy món bình thường mà Giang đại nhân có thể làm, đặc biệt không món nào có hành, đây là cố tình hướng Bạch Sanh khiêu chiến.

Đồ ăn không có hành làm sao mà ngon được!?

Bạch Sanh siết gãy cây đũa trong tay, trừng trừng mắt: "Giang Huyền Tranh! Em có bực tức gì thì trút thẳng lên người chị chứ đừng nấu cơm mà không bỏ hành như vậy!!!!"

Giang Huyền Tranh liếc nàng một cái: "Ăn đi, không ăn thì tự vào bếp mà nấu."

Bạch Sanh hít mấy ngụm không khí hòa hoãn tâm tình, một phát đập mạnh đũa xuống bàn: "Em đang là muốn giở tính tình với chị? Chị nói cho em biết trước giờ Bạch Sanh chị không sợ qua bất kỳ ai, em nghĩ em giận dỗi như vậy chị sẽ dỗ dành em sao?"

"Không cần chị để tâm đến như vậy!" Giang Huyền Tranh nghiến răng: "Dù gì cũng là chị chọc giận em trước!"

"Chị chọc giận em cái gì hả!?" Bạch Sanh chống mạnh cánh tay xuống bàn, kề sát mặt mình vào mặt Giang Huyền Tranh: "Là do em bị người ta hôn chịu không được quay sang cáo trạng với chị!"

"Em bị người khác hôn chị còn có thể thản nhiên như vậy hay sao?" Giang Huyền Tranh túm lấy cái gáy của Bạch Sanh đem nàng kéo gần thêm một đoạn, trong mắt sớm đã ngập tràn lệ khí: "Chị chưa bao giờ hiểu được cảm nhận của em!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.