Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 59



"Em làm sao vậy?"

Nửa đêm rồi mà Lan Linh vẫn không chịu ngủ, trằn trọc xoay qua xoay lại mấy lần chẳng chịu yên, vô tình đánh thức luôn cả Đặng Khuynh ở bên cạnh.

Lan Linh đổ một đầu mồ hôi, trong lòng luôn cứ bất an: "Em thấy trong ngực như có lửa đốt, thậm chí có lúc như bị đá đè lên, đau đến mức không thở nổi."

Đặng Khuynh vươn tay bật đèn ngủ ở bên giường, chậm rãi ngồi dậy quan sát sắc mặt của Lan Linh, gương mặt nho nhỏ tái nhợt vặn vẹo trong đau đớn.

"Con làm đau em hay sao?"

"Không có, con rất ngoan." Lan Linh vuốt vuốt tiểu phúc của mình, nặng nề thở ra một hơi: "Em cứ cảm thấy khó chịu thế nào đấy, A Khuynh."

"Chắc là do sắp sinh nên em mới như vậy thôi." Đặng Khuynh rút khăn giấy giúp Lan Linh lau chùi mồ hôi đọng trên trán, dịu dàng mở miệng: "Cố gắng ngủ một chút đi, ngày mai chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra lần nữa."

"Không phải là do con đâu, em..."

Lan Linh đột nhiên vịn ngực thở dốc một trận, đầu cũng ong ong đau buốt. Cảm giác này không khác bị một đoạn da thịt trên người bị người ta dùng dao cùn cứa từng nhát một.

"Em thật sự không sao đó chứ?"

Đặng Khuynh gấp đến đổ mồ đầu mồ hôi, vội vàng muốn ôm nàng đến bệnh viện lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.

Đỗ quản gia cách một cánh cửa nói vọng vào: "Tiểu thư, phu nhân, có người tên Bạch Sanh đến tìm phu nhân."

Hai mắt Lan Linh mở lớn, nàng lúc này mới phát hiện phản ứng này không khác biệt lúc Bạch Sanh bỏ nhà ra đi bao nhiêu. Hôm đó nàng cả người cũng phát đau như vậy, có thể nói gắn kết của omega với nhau rất mỏng manh, thậm chí là bài xích sự xuất hiện của nhau. Nhưng nếu giữa hai omega có một mối liên kết mạnh mẽ thì chẳng khác nào song sinh bào thai, một trong hai người xảy ra chuyện gì thì người còn lại sẽ nhận được một tín hiệu cảnh báo.

Lan Linh và Bạch Sanh chính là có gắn kết mạnh mẽ đó, khiến các nàng trở thành một đôi khuê mật nhiều năm vẫn không xảy ra mâu thuẫn gì, gắn kết này tương tự huyết nhục tương liên.

"Mau cho cậu ấy vào đây!!"

Lan Linh vội vàng bước chân xuống giường, đem chân xỏ vào giày vải ấm áp.

Đặng Khuynh thấy vậy thì vươn tay cầm lấy áo khoác treo trên giá, nhanh chân đuổi theo phía sau đem áo khoác phủ lên cơ thể mỏng manh của Lan Linh.

Bạch Sanh sớm đã được mời vào ngồi ở phòng khách, gương mặt nhỏ phờ phạc, trên người chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc. Đôi mắt xinh đẹp hướng về phía nhà lớn của Lan Linh mà nhìn một chút, cảm thấy điều kiện không tồi hoàn toàn không khiến khuê mật của nàng ủy khuất mới hài lòng gật đầu.

"A Sanh!!"

Nghe có người gọi, Bạch Sanh vội quay đầu lại: "Lan Linh?"

"Cậu làm sao lại đến đây vậy?" Lan Linh hoảng hốt kéo tay Bạch Sanh xem xét từ trên xuống dưới: "Lẽ nào Giang Huyền Tranh dám đánh cậu? Có gì ủy khuất cứ nói mình, mình nhất định sẽ bắt nha đầu đó phải trả giá."

"Không phải như vậy..." Bạch Sanh mím chặt môi dưới, đau đớn nén chặt ở trong lòng chẳng dám bày tỏ ra ngoài: "Mình tự ý rời khỏi nhà, A Tranh hoàn toàn không biết."

"Sao? Cậu lại bỏ nhà đi?" Lan Linh kinh ngạc không thôi: "Chuyện lần trước không phải đã giải quyết rồi sao? Sao giờ lại..."

"Lần này là do mình." Bạch Sanh ảm đạm nói: "Mình không muốn kéo chân A Tranh nữa, cũng vì mình mà cuộc sống em ấy đảo lộn, mọi thứ đối với em ấy đều quá khó khăn. Chỉ cần mình rời đi, chỉ cần trong cuộc sống của Giang Huyền Tranh không có Bạch Sanh thì nhất định sẽ dễ chịu hơn bây giờ."

"Cậu ngốc hay sao vậy?" Lan Linh muốn phát điên lên với Bạch Sanh: "Cậu cứ như vậy mà bỏ đi? Huyền Tranh thì sao? Cậu nghĩ nha đầu đó có thể sống thiếu cậu sao?"

"Phân ly là chuyện sớm hay muộn, mình không muốn em ấy càng lún càng sâu, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai rồi!!" Bạch Sanh nói như thét lên: "Chính bởi vì mình mà sự nghiệp của em ấy tuột dốc, chính bởi vì mình là em ấy trở thành mục tiêu cho báo giới công kích. Sự xuất hiện của mình chẳng khác nào khắc tinh của em ấy, cậu khác mình Lan Linh, cậu vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này!!"

Lan Linh sững sờ, rồi lại cười giễu bản thân mình. Phải, nàng không phải Bạch Sanh, nàng không thể hiểu được đau đớn mà nàng ấy chịu đựng, lời nàng khuyên cũng chỉ là vài lời có lệ mà ai cũng nói được. Chính nàng phải là người trong cuộc mới hiểu được khổ sở mà Bạch Sanh trải qua, nhân sinh của nàng thật sự quá bằng phẳng, đến khi yêu và kết hôn cũng không nghiệm được thống khổ tuyệt vọng nhất.

Còn Bạch Sanh khác nàng, từ Hàn Thuần đến Giang Huyền Tranh, yêu hai lần đều nhận hai lần bi thương, nàng ấy chọn từ bỏ cũng không phải không có lý. Ai có đủ can đảm đến mức đau thương ngập tràn trong tim vẫn gượng đứng dậy đi tiếp?

Bạch Sanh mệt mỏi nên tìm cách trốn chạy, lẽ ra nàng phải thông cảm chứ không phải là ép nàng ấy đựng chịu đựng phong ba bão táp. Hơn nữa việc Bạch Sanh làm không phải ích kỷ giữ mình mà là muốn bảo vệ người mà mình yêu nhất, nếu đổi lại là nàng, có thể nàng cũng sẽ làm như vậy.

"Mình xin lỗi..." Lan Linh trấn định tâm tình của mình, yếu ớt nói: "Vậy cậu sẽ đi đâu?"

"Mình sẽ về quê." Bạch Sanh trầm trọng nói: "Rời đi lâu như vậy rồi, đã đến lúc phải trở về."

"Cậu về đó rồi định làm gì? Nghe theo mình, mình sẽ mua vé máy bay cho cậu ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian, khi nào tâm tình ổn định rồi trở về, thế nào?"

Bạch Sanh vội xua tay: "Không cần đâu, mình..."

Đặng Khuynh yên lặng nãy giờ cũng lên tiếng: "Em cứ nghe theo Lan Linh đi, cô ấy chỉ muốn tốt cho em thôi. Hơn nữa đoạn thời gian này em cần suy nghĩ thật thông suốt chứ không phải là trốn tránh, ra nước ngoài đổi môi trường sống cũng không tồi, lúc đó có khi lại nghĩ ra được cách giải quyết tốt hơn."

"Cậu nghe rồi đấy." Lan Linh nắm lấy bàn tay của Bạch Sanh, nói: "Yên tâm, đợi mình sinh xong mình và A Khuynh sẽ qua đó bầu bạn với cậu, nhé?"

Bạch Sanh cảm thấy hốc mắt xót cay: "Cảm ơn cậu, Lan Linh."

"Cảm ơn cái gì chứ, chúng là hảo tỷ muội mà." Lan Linh đem nàng kéo dựa vào vai, dịu dàng trấn an: "Giờ cứ ở đây nghỉ ngơi đi và đừng lo lắng về bất kỳ chuyện gì cả."

Bạch Sanh gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Lan Linh.

"Nhưng mà cậu nhớ giữ bí mật chuyện này cho mình."

Lan Linh thở dài, gật đầu: "Được, mình sẽ bảo mật chuyện này."

Lúc này Bạch Sanh mới an tâm, theo sự hướng dẫn của Đỗ quản gia mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm không an ổn cũng lặng lẽ trôi qua...

Không ngoài dự đoán, sáng hôm sau Lan Linh nhận được cuộc gọi của Giang Huyền Tranh hỏi thăm Bạch Sanh có tìm đến nàng không. Theo yêu cầu của Bạch Sanh, Lan Linh đã nói dối, nói rằng Bạch Sanh không có đến tìm nàng, cả đêm hôm qua cũng không nhận được tin tức gì.

Những ngày sau đó Giang Huyền Tranh như phát điên, ra sức tìm kiếm Bạch Sanh khắp nơi, cho dù Bạch Sanh đã để lại thư nhắc nhở nàng không nên phí công vô ích làm gì.

Tính cách Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh là người hiểu rõ nhất, khẳng định là có cái gì đã kích động đến tâm tình bất ổn mới khiến nàng ấy lựa chọn bỏ đi như vậy.

Cũng chỉ có thể là Dịch Lăng.

Giang Huyền Tranh tìm gặp Dịch Lăng hỏi cho ra lẽ, cũng mong mau chóng kết thúc chuyện này. Biết được Giang Huyền Tranh tìm đến, Dịch Lăng đã nhờ Dịch Bối xuống tiếp trước còn nàng sẽ trang điểm thay quần áo đẹp đẽ rồi mới xuống nhà nói chuyện.

Lão bằng hữu lâu ngày không gặp, nhưng lại trong tình huống bất khả kháng như vậy Dịch Bối cũng cảm thấy khó thở.

"Cậu và Dịch Lăng..."

"Đừng hỏi tôi chuyện đó!" Giang Huyền Tranh lãnh liệt nói: "Hãy hỏi cô em gái tốt đẹp của cậu kìa!!"

Dịch Bối trầm mặc: "Đúng như tôi nghĩ, từ đầu cậu đã không thích A Lăng, chỉ có con bé vẫn ngày đêm mơ tưởng đến cậu."

"Cậu có thể bảo cô em gái của cậu buông tha cho tôi được hay không?" Giang Huyền Tranh siết chặt nắm tay, khổ sở nói: "Người tôi yêu cũng bỏ đi rồi, sự nghiệp cũng tuột dốc rồi, cô ta còn muốn gì nữa? Rốt cuộc đến mức nào cô ta mới chịu từ bỏ?"

"Tôi thành thật xin lỗi cậu, nếu biết A Lăng làm thế tôi sẽ ngăn cản con bé lại." Dịch Bối cũng khó xử không kém: "Chỉ là tôi không đành lòng trách mắng nó, với cả từ nhỏ A Lăng đã được nuông chiều, hành động này chỉ là do tâm tính trẻ con mà..."

"Trẻ con? Cô ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến hôm nay đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi!!" Giang Huyền Tranh giận dữ gạt lời của Dịch Bối: "Là cậu bao che cô ta, bao che đến dung túng cô ta tùy hứng, tôi nói cho cậu biết, nếu tôi tìm không thấy Bạch Sanh tôi nhất định khiến cô ta không sống yên!"

"Huyền Tranh, cậu..."

"Cậu sẽ làm gì tôi?"

Tiếng nói phát ra từ phía cầu thang, sau đó là tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên chói tai. Dịch Lăng ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm kỹ lưỡng từ trên lầu đi xuống, đáy mắt giấu không được tia lửa giận, hùng hùng hổ hổ bước về phía Giang Huyền Tranh.

"Chị ta bỏ đi là do chị ta muốn như thế, cậu lại quay sang trách tôi? Lý gì lại trách tôi chứ?"

"Cô đừng làm như mình là kẻ vô tội!" Giang Huyền Tranh quát lên: "Chính cô là người tung tin đồn thất thiệt kia, là chính cô ép Sanh nhi đến bước đường cùng, hôm nay chị ấy bỏ đi tất cả là do cô mà ra!"

"Là do chị ta không xứng!" Dịch Lăng siết tay thành đấm, giận dữ rống lên: "Tôi có cái gì không bằng chị ta? Hả? Cậu mau nói đi? Tại sao cậu nhất định phải chọn chị ta mà không phải là tôi? Tại sao chứ!?"

"Bởi vì tôi yêu Bạch Sanh!" Giang Huyền Tranh cương nghị nói: "Cả đời này cũng chỉ yêu một mình Bạch Sanh!"

"Ha, nực cười!" Dịch Lăng cười khẩy, lãnh đạm xoay người: "Dù sao chị ta cũng bỏ đi rồi, sống chết không ai biết, cậu hà tất nặng tình như vậy?"

"Câm miệng!"

"Tôi chính là muốn nói!" Dịch Lăng quay phắt lại chỉ vào mặt của Giang Huyền Tranh: "Tôi nói cho cậu biết, nếu như tôi không có được cậu thì Bạch Sanh cũng đừng hòng có được!"

"A Lăng đừng như vậy nữa!" Dịch Bối xen vào giữa hai người, gắt gỏng: "Loại chuyện tán tận lương tâm như vậy em cũng dám làm hay sao? Em không sợ chuyện này truyền ra ngoài hình tượng của em sẽ hỏng hết à?"

"Tôi mặc kệ!" Dịch Lăng từng bước áp sát Giang Huyền Tranh, đè thấp giọng: "Một là cậu ở bên tôi, trở thành đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ. Hai là đi theo ả Bạch Sanh kia, trở thành một kẻ thân bại danh liệt, vạn người phỉ nhổ!!!"

"Được, là cô ép tôi!" Giang Huyền Tranh siết chặt cổ áo của Dịch Lăng, xốc mạnh nàng về phía mình, gằn giọng: "Tôi sẽ cho cô trả giá những việc mình làm!"

Dứt lời liền mạnh mẽ hất ngã Dịch Lăng xuống đất, một đường đi thẳng ra khỏi cửa lớn Dịch gia.

Dịch Lăng va vào cạnh bàn đau điếng, hai mắt trừng trừng mở lớn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia, hai bàn tay bấu mạnh vào thảm lông dưới chân.

"Giang Huyền Tranh cậu nhất định sẽ phải hối hận!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.