Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 72



"Đủ rồi đó!" Sức chịu đựng của Bạch Sanh có giới hạn, hơn nữa nàng đang mang thai tâm tình cực kỳ bất ổn: "Đó là lý do mà chị chần chờ không muốn kết hôn với em, em quá ấu trĩ, chỉ chút chuyện nhỏ cũng muốn so sánh thiệt hơn!"

Dứt câu Bạch Sanh đặt lại dao nĩa lên bàn, một đường đi thẳng vào phòng tắm mà thay bộ quần áo khác.

Giang Huyền Tranh trầm trọng nhìn theo, tay đặt trên bàn siết lại thành đấm, suy sụp cúi đầu xuống. Đây là tuần trăng mật của các nàng, vậy mà vì chuyện này mà khiến bầu không khí chùn xuống, thậm chí là cả hai đều mất hứng không thiết tha bồi đắp tình cảm.

Buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Sanh lạnh lùng quay lưng lại với Giang Huyền Tranh, còn không muốn đắp chung chăn với nàng. Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho không gian yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi lùa qua khung cửa kính.

Giang Huyền Tranh trăn trở mãi vẫn không ngủ được, mắt mở to nhìn trần nhà điêu khắc hoa lệ trên đầu, lén lút trút một tiếng thở dài. Nàng thật sự rất nhớ cảm giác ấm áp khi ôm Bạch Sanh vào lòng, thậm chí là mùi hương say đắm từ cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc kia phát ra. Bây giờ bủa vây chỉ có cái lạnh của Paris, thậm chí là cái cảm giác áp lực đè nén trong lòng đến đau thắt.

Đây không phải lúc dành cho sự kiêu hãnh.

Chậm chạp quay lại vừa vặn bắt gặp bóng lưng yếu ớt của Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh nhịn không được nhích thêm một tấc, muốn gần gũi hương thơm ngọt ngào từ cơ thể đối diện phát ra.

Có lẽ biết được Giang Huyền Tranh nhích đến nên Bạch Sanh tiến sát ra mép giường, tâm lý bài xích này hình thành từ lúc đối phương quát nàng một tiếng, khiến nàng cảm thấy cả người đều nhức nhói khó chịu.

"Sanh nhi."

Bạch Sanh không có ý định trả lời, vùi đầu vào gối hơi mềm mại, nhắm mắt cố dỗ mình vào giấc ngủ.

Đối phương yếu ớt xuống nước trước: "Em sai rồi, chị quay lại có được không?"

Đem tay che hai tai lại, Bạch Sanh không muốn nghe giọng nói mị hoặc kia nữa, nàng nhất định sẽ cầm lòng không đặng mà quay lại mất.

"Sanh nhi."

Giang Huyền Tranh gần thêm một chút, vươn tay chuẩn xác kéo Bạch Sanh vào lòng, mặc kệ nàng cựa quậy thế nào chỉ biết ra sức ôn nhu mà giữ chặt trong vòng tay.

Bạch Sanh vùng vẫy mãi vẫn không thoát ra được, quyết định yên lặng không lên tiếng, đợi xem ai là người thua trước tiên.

Đối phương rất kiên nhẫn, đợi khi Bạch Sanh không nháo loạn nữa mới thả lỏng vòng tay, lưu luyến ở bên vành tai nàng hôn khẽ hai cái. Từ cái hôn quyến luyến biến thành dây dưa không dứt, ngậm cắn vành tai tròn trịa thơm mềm, cố sức hít trọn buồng phổi hương sữa tắm thơm mát.

"Sanh nhi..."

Dịu dàng lại quyến luyến mà gọi tên, Bạch Sanh thoáng run rẩy, kia giọng nói thật sự đủ mê hoặc, chỉ đơn giản là hai chữ 'Sanh nhi' đã dễ dàng phá hủy phòng tuyến kiên cường mà nàng dựng lên.

Nụ hôn lướt qua tháp cổ, ở nơi đó đặt lại hôn ngân đỏ sẫm, tay luồn vào trong chăn tìm đến làn da mát rượi bên dưới.

"Đừng..." Bạch Sanh chộp lấy cánh tay của Giang Huyền Tranh, nặng nề thở ra một hơi: "Chị đang có thai."

"Tiên sinh nói qua rồi, trong thai kỳ phát sinh loại chuyện này cũng không có vấn đề gì." Giang Huyền Tranh thì thầm khe khẽ bên tai Bạch Sanh: "Thậm chí còn giúp lưu thông máu, Sanh nhi chị muốn thử chút không?"

Mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng lên, Bạch Sanh giãy dụa né tránh vòng tay ôm ấp kia, nhỏ giọng mắng: "Không biết xấu hổ..."

"Con cũng có rồi còn gì phải xấu hổ?" Giang Huyền Tranh xốc chăn lên, xoay người phủ lên Bạch Sanh, nheo nheo đôi mắt phiêu lượng của mình: "Em muốn nhìn thấy Sanh nhi ở dưới thân em xinh đẹp thế nào."

Vệt đỏ lan rộng ra vành tai, há miệng muốn mắng lại ngượng ngùng nói không ra lời, chỉ đành nuốt ngược vào lòng, ủy khuất nâng mắt hạnh to tròn ngập nước mà tố cáo.

.

.

.

"Ưm...ha... nhẹ... nhẹ một chút..."

Đối phương vẫn mải mê rong ruổi trong cơ thể nàng, hoàn toàn không có ý thoái nhượng, giống như muốn đem tất cả những cảm xúc của mình bày tỏ hết ra ngoài.

Hai tay siết chặt gối đầu, mông nâng cao khẽ rung lên trước chuyển động kịch liệt từ nữ nhân phía trên, omega tin tức tố ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.

Đẹp không tì vết...

Giang Huyền Tranh ở tấm lưng trần ấn xuống một nụ hôn, thì thầm: "Em không thể tức giận sao?"

"Ưm..." Chống đỡ khoái cảm đang không ngừng đánh tới, Bạch Sanh run giọng hỏi: "Em muốn...ha... muốn nói gì?"

Dục vọng bành trướng vẫn ra sức trừu sáp lúc khinh lúc trọng, đối phương như muốn đem nàng lãm tiến vào trong lòng, nhu tình ôm ấp bảo bọc trong vòng tay.

"Em hôm nay tức giận..." Giang Huyền Tranh hôn lên sườn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng, nhỏ giọng nói: "Chị đã không để ý đến em, hoàn toàn không có."

"Hô...a~"

Bạch Sanh hé miệng thở dốc, nàng muốn xoay người lại, muốn nhìn thấy dung mạo xinh đẹp điên đảo của Giang Huyền Tranh. Đối phương nhận ra mà giúp đỡ Bạch Sanh xoay người lại, cẩn cẩn dực dực hạn chế tối đa gây đau đớn cho người trong lòng.

"Là do em..." Bạch Sanh hít mấy ngụm không khí, tay bám chặt cánh tay mảnh khảnh của Giang Huyền Tranh: "Chị luôn lén nhìn em, ưm...ân... chỉ có em là không biết."

Đôi hắc mâu tinh xảo lóe lên một tia mừng rỡ: "Thật như vậy? Sanh nhi, chị nói đi, là thật đúng không?"

"Ân, là thật~"

Bạch Sanh há miệng cắn chặt vào vai Giang Huyền Tranh ngăn bản thân thét lên khi khoái cảm tràn đến, chống đỡ không được bao lâu sóng triều đã vượt qua đầu mềm nhũn ngả vào lòng người yêu.

Nhưng Giang Huyền Tranh đâu dễ dàng buông tha cho Bạch Sanh như vậy, tham luyến kéo nàng vào một nụ hôn khác, bên dưới nhẹ nhàng chuyển động lần nữa.

"A~"

Tuyết e thẹn giấu mình dưới làn gió bạc, lãng đãng rơi xuống mặt đất ẩm lạnh...

...

Những ngày còn lại ở các nàng chủ yếu là dạo chơi, tham quan các cảnh đẹp của Pháp, trên đường không ít lần bắt gặp cánh nhà báo lén lút thậm chí là đứng ở các ngã đường góc khuất mà chụp ảnh thậm chí là lôi kéo phỏng vấn.

Ngày cuối cùng ở Pháp, Bạch Sanh nhất quyết đòi cho bằng được Giang Huyền Tranh dẫn đi Provence. Có thể nói Provence là thiên đường của hoa oải hương, đáng tiếc hoa ra đẹp nhất là vào mùa hè, bây giờ đã vào đông cũng chẳng xem được gì nhưng Bạch Sanh vẫn muốn đến một lần.

Mất vài tiếng đồng hồ di chuyển từ Paris đến Provence, miền nam nước Pháp bên bờ Địa Trung Hải, gần nước Ý. Trước mắt mở ra là những cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, xen lẫn trong làn tuyết mờ là sắc tím mơ mộng của oải hương.

Giang Huyền Tranh mặc một bộ áo ấm, bên ngoài phủ hờ áo khoác dạ, kính đen cài trên đỉnh đầu, lười nhác lật tấm bản đồ khu vực ra xem.

Bạch Sanh đi đôi giày da phủ lông ấm áp, kiễng chân xem nội dung bản đồ, chẹp chẹp miệng: "Chúng ta đang ở đâu thế?"

"Có thể là ở quanh Provence, nhưng cụ thể ở đâu em cũng không biết."

"Hai người là ai vậy?"

Tiếng Pháp.

Bạch Sanh chỉ kịp nhận ra có người đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với các nàng, sau đó lại nghe Giang Huyền Tranh ở bên cạnh lên tiếng đáp lại.

"Chúng tôi là khách du lịch, cho hỏi chỗ này là đâu vậy?"

"Provence, các vị đang đứng trên cánh đồng nhà Le Grasse, và tôi là Hanas Le Grasse." Nhận ra bên cạnh Giang Huyền Tranh là một omega, Hanas chuyển sang nhẹ nhàng dùng tiếng Anh trao đổi: "Quý cô kia không phải là người Provence?"

Bạch Sanh xấu hổ cười, nói: "Tôi không phải người Provence, cũng không phải người Pháp."

"Cô là người châu Á." Hanas cười nói: "Mái tóc đen và đôi mắt nâu, à, cả cách nói chuyện và điệu cười ấy nữa, nhất định cô là người Đông Á."

"Vâng, cô là..." Ban đầu Hanas dùng tiếng Pháp để giới thiệu, Bạch Sanh không cách nào hiểu được, ngượng ngùng hỏi lại lần nữa bằng tiếng Anh.

"Hanas Le Grasses, là chủ nhân của cánh đồng hoa oải hương này." Hanas chỉ tay vào căn nhà gỗ mang phong cách cổ điển của mình, niềm nở nói: "Tôi không thể để một quý cô omega đứng giữa trời lạnh như vậy được, nào, mời hai người vào nhà."

"Cảm ơn."

Nối gót theo sau Hanas tiến vào nhà gỗ, tuy là mùa đông những bốn phía vẫn phảng phất hương hoa oải hương thơm ngát, không biết có phải là tinh dầu hay hương liệu gì không.

Đem cổng gỗ đẩy ra, dải thường xuân xanh biếc đung dưa mình trong gió tuyết, khiến những cụm tuyết trắng đọng trên cổng lộp bộp rơi xuống đất. Bài trí trong sân khá đơn giản, một mảnh vườn trồng rau củ tươi sạch và một con husky lông trắng như tuyết đang cong đuôi nghiêng người nằm canh chừng trên mảnh vườn.

Bắt gặp người lạ con husky chống đỡ thân thể lười nhác đứng dậy, dùng đôi mắt hai màu của mình quan sát hai kẻ xa lạ đang tiến vào. Tuy vậy nó không sủa, bởi vì nó thấy Hanas dẫn họ vào, và chính Hanas đã mở cổng nên chẳng có lý do nào để nó sủa vào mặt những vị khách được chủ nhân mời tới.

Hanas đẩy mạnh cửa nhà, từ bên trong tràn ra một luồng hơi ấm áp, để ý kỹ sẽ phát hiện có mùi oải hương ngọt ngào lan tỏa.

"Mời quý cô." Hanas nói với Bạch Sanh.

Bạch Sanh ngượng ngùng đi vào trong trước, trộm đưa mắt nhìn bốn phía ngôi nhà. Bài trí bên trong mang hơi hướng Châu Âu cổ điển, từng món đồ nhỏ thậm chí là cách đặt lò sưởi cũng khiến người ta dễ dàng mường tượng ra được khung cảnh của một Provence ba thậm chí là bốn mươi năm về trước.

"Đẹp quá."

"Quý cô thích là tốt quá rồi." Hanas khẽ cười, đi thẳng vào trong bếp lấy chút đồ uống: "Không biết có quá vội vàng hay không nhưng tôi muốn biết quý cô tên gọi là gì?"

"À, tôi là Bạch Sanh."

Hanas lẩm bẩm một lúc vẫn không đọc đúng được, xấu hổ cười: "Tên của cô thật khó đọc."

"A." Bạch Sanh ngẩn ra một chốc mới phát hiện nàng dùng tên Hán tự, vội vàng nói: "Cô có thể gọi tôi là Bianca."

Cái tên này là Lan Linh đặt cho nàng, ra nước ngoài không thể dùng tên Hán tự bởi vì người nước ngoài họ sẽ không hiểu thậm chí là không nói được, buộc lòng Bạch Sanh phải dùng cái tên Bianca này dù nàng cũng chẳng rõ nghĩa của nó.

=====================

ĐĂNG BÙ CHO CHỦ NHẬT VÀ TẶNG MỌI NGƯỜI 1 CHƯƠNG VÌ ĐÃ CHỜ BÁN TRONG SUỐT THỜI GIAN BÁN ÔN THI ĐẠI HỌC ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.