Dương Quyển hẹn với Hạ Lãng đợi khi hắn đi chơi bên ngoài về sẽ cho hắn xem ảnh của mình.
Chuyện này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Dương Quyển.
Cuối cùng chuyện thành ra thế này bản thân cậu cũng rất kinh ngạc.
Thế nhưng lời đã nói ra cũng không có cách nào rút lại, cậu không có cách nào khác ngoài việc đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lúc DQ và Hạ Lãng nói chuyện qua yy thì Trác Lan cũng đang đeo tai nghe chơi game.
Trác Lan không hề biết chuyện cậu đã đồng ý sẽ gửi ảnh cho Hạ Lãng.
Tuy rằng Dương Quyển đã đồng ý nhưng cậu cũng rất khổ não vì không có chút kinh nghiệm hay phương hướng nào đối với chuyện này.
Cậu trầm tư suy nghĩ một buổi tối, ngay cả khi ở trong mơ lòng cậu cũng vẫn nung nấu về chuyện này.
Mãi đến tận sáng hôm sau dậy đánh răng Dương Quyển mới bừng tỉnh nhận ra một chuyện, trước tiên cần phải đi mua quần áo cái đã.
Vì vậy ngay trong ngày hôm đó, trên đường đi đến tòa nhà thí nghiệm cậu bắt đầu quan sát phong cách của các bạn nữ.
Mặc đai đeo ngực với quần đùi váy ngắn là chuyện tuyệt đối không thể, áo ngắn tay với quần bò thì lại bình thường quá, cuối cùng cũng chỉ còn lại đầm thôi.
Cả buổi sáng Dương Quyển đều suy tư nghĩ xem mặc đầm màu gì mới đẹp.
Bạn học trong phòng thí nghiệm gọi cậu nửa buổi mà không được cuối cùng đi tới vỗ vai câu, hỏi: “Nghĩ gì đấy?”
Dương Quyển không yên lòng thuận theo lời đối phương đáp: “Nghĩ đến áo đầm…”
Sau khi nói xong chợt phản ứng lại cậu mới cuống quýt ngẩng đầu.
Đối diện dáng vẻ thâm sâu khó dò của bạn học Dương Quyển lại có xu thế muốn đỏ mặt.
Người bạn học kia trêu chọc cậu: “Mới có bạn gái hả?”
Dương Quyển nghe vậy thì không nhịn được thở phào một hơi, cậu ngập ngừng ừ một tiếng cho qua.
“Tớ thấy cậu đừng nên mua đầm”.
Đối phương lấy điện thoại di động ra mở bảng tin trên wechat.
“Bây giờ không phải đang thịnh hành mặc cái gì mà váy lo lita sao? Trần Cảnh Tranh, nghiên cứu sinh năm nhất là bạn cùng phòng hồi đại học của cậu đúng không?” Bạn học kia tìm đến tấm ảnh mà Trần Cảnh Tranh đăng lên tường sau đó phóng lớn cho Dương Quyển xem.
“Cậu nhìn cái váy mà bạn gái cậu ta mặc đi, cái này gọi là váy lo lita đó”.
Dương Quyển nghiêm túc cúi đầu sát lại nhìn.
Cô gái trong ảnh trang điểm tinh xảo, trên người mặc một cái váy eo cao màu hồng nhạt.
Đường thắt lưng rất nhỏ nhưng thân váy lại phồng lên xòe ra cực kỳ to.
Trên váy in hoa văn hình con gấu nhỏ, từng tầng váy rũ xuống đính ren hoa màu trắng, còn có cả một cái nơ bướm trắng to làm điểm nhấn.
Trừ cái này, trên cổ cô còn đeo một sợi dây đính nụ hoa và trân châu màu hồng nhạt, trên đầu cài kẹp tóc nơ bướm cùng bộ với váy.
Đeo vòng cổ thì sẽ có thể che đi vị trí yết hầu.
Dương Quyển nhịn không được giơ tay sờ sờ cổ mình.
Bức ảnh này được đăng sáng này, đến trưa tại nhà ăn Dương Quyển lại tình cờ gặp Trần Cảnh Tranh và bạn gái cậu ta.
Đối phương vẫn còn mặc cái váy giống như trong hình, lưng đeo balo con gấu, tay trong tay đi cùng Trần Cảnh Tranh tới nhà ăn lầu hai.
Bước chân Dương Quyển khựng lại, sau đó cậu vội vàng đi theo.
Trần Cảnh Tranh nắm tay bạn gái đứng ở ô cửa lấy cơm, lúc quay đầu nhìn thấy Dương Quyển đi từ dưới lầu lên thì nhiệt tình chào cậu.
Dương Quyển cười với đối phương sau đó ánh mắt rơi vào người bạn gái cậu ta.
Cậu hơi ngượng ngùng hỏi: “Bạn gái cậu mua váy ở đâu thế?”
“Cô ấy mua trên mạng đó”.
Trần Cảnh Tranh không nghi ngờ gì Dương Quyển, cũng nghĩ là cậu muốn mua cho bạn gái.
“Nếu cậu cũng muốn mua thì về tớ gửi link vào wechat cho”.
“Được…” Dương Quyển gật đầu.
“Cảm ơn…”
Trần Cảnh Tranh nở nụ cười nhiều chuyện: “Cậu có bạn gái lúc nào đấy? Sao tớ không thấy tiếng gió nào hết vậy?”
Dương Quyển ấp úng đáp: “Mới gần đây thôi…”
Thấy có vẻ như cậu ngại nói ở đây nên Trần Cảnh Tranh phất tay với cậu: “Lúc nào rảnh chúng ta kể trên wechat nhé, tớ đi trước đây”.
Dương Quyển vội vàng nói tạm biệt đối phương: “Bai bai…”
Mười phút sau lúc Dương Quyển đang ngồi ăn trong nhà ăn thì thấy đường link Trần Cảnh Tranh gửi.
Cậu nhanh tay mở shop kia lên thì tìm được bộ váy hồng.
Thông tin cụ thể viết là váy có kèm vòng cổ, cài tóc và tùng váy mà giá chỉ cần hơn 100 đồng.
Dương Quyển bất ngờ với cái giá quá hời này nhưng không hề hoài nghi có gì không đúng.
Cậu đặt mua cấp tốc bộ váy này.
Đặt váy xong Dương Quyển lại sờ lên cái đầu quăn quăn ngắn ngủn của mình.
Cậu thoát ra khỏi cửa hàng váy lo lita, tìm kiếm cửa hàng bán tóc giả.
Kết quả hiện lên đa dạng các chủng loại và màu sắc tóc giả.
Dương Quyển không dám nhìn nhiều, chọn một bộ tóc xoăn dài đen để đặt mua.
Bộ váy kia được chuyển phát nhanh trong cùng thành phố nên Dương Quyển nhận được tin nhắn nhận hàng rất sớm.
Lúc đó cậu đang ở trong phòng thí nghiệm, mà đúng lúc Trác Lan lại đang đi lấy đồ chuyển phát nhanh nên gửi tin nhắn hỏi cậu có đồ gì cần lấy giùm không.
Dương Quyển do dự một lát rồi vẫn là gửi mã nhận đồ cho cậu ta.
Khi Trác Lan phát hiện ra Dương Quyển giấu giếm lặng lẽ mua váy sau lưng mình thì vô cùng kích động.
Chiều đó cậu ta phóng thẳng đến phòng thí nghiệm tìm người: “Cậu đồng ý với hắn rồi?”
Dương Quyển kéo người ra hành lang nói nhỏ: “Ừm…”
“Mua tóc giả chưa?” Giọng Trác Lan mơ hồ lộ ra sự hưng phấn.
Đối phương càng như vậy Dương Quyển càng thấy ngượng ngùng, giọng cũng càng ngày càng lí nhí: “Mua rồi…”
Trác Lan hài lòng vỗ tay cái bốp, cậu ta ôm lấy bả vai Dương Quyển dụ dỗ cậu: “Lúc đó để tớ trang điểm cho cậu”.
Dương Quyển hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt cực kỳ mất tự nhiên đẩy đẩy gọng kính.
“Ồ…”
Tầm mắt của Trác Lan rơi xuống hành động của cậu rồi đến gọng kính đen.
Tiếp đó cậu ta nheo mắt lại: “Cái kính này của cậu không ổn, nhất định phải đổi”.
Dương Quyển ngẩn người: “Đổi thành cái gì?”
“Đổi thành kính áp tròng…” Trác Lan cười rộ lên một cách đầy ẩn ý.
Nói đổi thì phải đổi liền, chiều hôm đó Trác Lan dẫn cậu đi đến cửa hàng kính mắt chọn một cặp kính áp tròng.
Hồi đại học Dương Quyển đã từng đeo kính áp tròng khoảng hai năm nhưng đến lúc học nghiên cứu thì thời gian thức đêm khá nhiều.
Cậu lo nếu dùng kính áp tròng trong thời gian quá dài sẽ hại mắt nên không đeo nữa.
Chiều hôm nhận được tóc giả Dương Quyển không đến phòng thí nghiệm, Trác Lan cũng không ra khỏi phòng.
Hai người ở trong phòng ngủ nghịch ngợm chuyện mặc đồ con gái với trang điểm.
Chiều cao của Dương Quyển nếu đặt trong đám con trai thì không tính là quá cao, mua váy số lớn nhất là mặc vừa.
Từ lúc cậu vào nhà vệ sinh thay đồ xong đi ra thì mặt vẫn luôn đỏ bừng chưa từng dịu xuống.
Biết trong lòng cậu cảm thấy xấu hổ nên Trác Lan không để cậu soi gương mà kéo cậu ngồi thẳng xuống trước bàn học của mình: “Rửa mặt chưa?”
“Rửa rồi…” Dương Quyển nói.
Trác Lan lấy chai chai lọ lọ bày trên bàn của bản thân ra sau đó bôi từng lớp, từng lớp lên mặt Dương Quyển.
Sau khi làm xong bước dưỡng da, Trác Lan mở túi đồ trang điểm của mình ra bắt đầu trang điểm cho Dương Quyển.
Dương Quyển ngoan ngoãn ngồi trên ghế mặc kệ cậu ta vần vò.
Trang điểm xong, Trác Lan giúp cậu đội tóc giả và đồ trang sức lên.
Phần mái của tóc giả vừa vặn che đi hàng lông mày của cậu, vòng cổ hoa màu hồng nhạt cũng che khuất chỗ yết hầu của cậu một cách hoàn mỹ.
Làm xong tất cả mọi chuyện Trác Lan mới ngắm kỹ khuôn mặt Dương Quyển.
Cậu ta cứ cảm thấy hình như còn thiếu thiếu gì đó.
Quay người, Trác Lan lấy ra hai sợi dây thun trong túi đồ trang điểm.
Chỉ chốc lát sau, Trác Lan kéo Dương Quyển đang gật gù buồn ngủ khỏi ghế dựa, đẩy cậu đến trước cái gương to của mình, ra hiệu cho cậu soi gương.
Dương Quyển thấp thỏm mở to hai mắt thế nhưng trước mặt là một mảnh mơ hồ.
Bấy giờ cậu mới nhớ tới mình quên chưa đeo kính, lại tốn thêm mấy phút không quá quen tay đeo kính áp tròng vào.
Tầm mắt chuyển thành rõ ràng trong nháy mắt.
Khuôn mặt cô gái trắng nõn thuần khiết trong gương đập vào tầm nhìn.
Dương Quyển sợ đến mức trong lòng kêu thật vang, cậu giật mình ngửa đầu ra sau.
Tới lúc hơi bình tĩnh lại cậu mới cứng ngắc dùng khóe mắt liếc vội về phía gương.
Trong gương là một cô bé xinh xắn đáng yêu.
Mái tóc xoăn dài được thắt thành hai cái bím xõa tung.
Nơ con bướm to kẹp vòng ở bím tóc bên trái, lông mi dày và đen hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa trang điểm màu hồng nhạt, đuôi mắt còn đính mấy hạt cườm óng ánh.
Đường nét khuôn mặt kia được tạo khối mềm mại hết sức có thể, đôi môi điểm son hồng hơi bóng, hai má được đánh phấn nên hơi ửng hồng, bên trên còn lấm tấm vài chấm tàn nhang đáng yêu.
Người trong gương mặc váy màu hồng nhạt hình gấu nhỏ, thân váy hơi phồng lên, cổ áo vừa vặn lộ ra xương quai xanh.
Váy dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp cân xứng tới mức không thể nhận ra được đây là chân con trai.
Dương Quyển chớp chớp mắt, giọng nói chứa đầy vẻ nghi ngờ: “Đây là tớ sao?”
“Kỹ thuật hóa trang của tớ xịn sò không?” Trác Lan cười tươi như hoa tiến đến gần cậu, cậu ta dang tay ôm cậu một cách thân mật.
“Cái này gọi là tàn nhang trang điểm, có phải đáng yêu muốn xỉu không?”
Dương Quyển nhìn người trong gương lầm bầm lên tiếng: “Ừm…”
“Quả nhiên trang điểm cho người thật thú vị hơn nặn mặt cho nhân vật game nhiều”.
Trác Lan than một tiếng cực kỳ thỏa mãn, tiện đà nâng cánh tay trắng nõn của cậu lên xem: “Tuy rằng không đến mức ít lông như tay con gái nhưng cũng không nhiều đến mức phải tẩy đi”.
Cậu ta cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình.
Chụp xong một tấm còn chưa hết nghiện mà ôm vai Dương Quyển chụp chung thật nhiều tấm.
Toàn bộ quá trình sắc mặt Dương Quyển đều co quắp mà nhìn ống kính.
Sau khi chụp ảnh xong dường như Dương Quyển cũng chịu hết nổi, cậu vội mở miệng hỏi: “Có thể rửa mặt thay quần áo được chưa?”
“Chưa được!” Trác Lan vội ngăn cậu lại.
Cậu ta nâng ngón tay chỉ lên đống chai lọ còn chưa dọn dẹp lại trên bàn mình: “Cậu có biết chỗ đó tốn bao nhiêu tiền không?”
Dương Quyển mơ màng nhìn Trác Lan.
Trác Lan nhịn nỗi kích động muốn nhào nặn cậu xuống, nghiêm túc nói: “Mỹ phẩm tớ dùng đắp lên người cậu gộp lại cũng phải lên tới mấy nghìn đồng đó, cậu nhẫn tâm rửa trôi nó ngay bây giờ luôn hả?”
Trong lòng Dương Quyển chợt sinh ra một chút áy náy, tạm thời buông bỏ suy nghĩ muốn đi rửa mặt.
Trác Lan gửi tấm ảnh chụp vừa nãy cho Dương Quyển.
Cậu không chỉnh sửa thêm gì, để nguyên mà gửi cho Hạ Lãng.
Ảnh đại diện của đối phương vẫn là màu đen, không biết là do ẩn chế độ hoạt động hay là không online thật.
Dương Quyển chờ hai giây không nhận được phản hồi nên định thoát khỏi qq.
Một giây sau, điện thoại vang lên tiếng chuông đặc biệt báo có cuộc gọi video đến.
Dương Quyển sợ đến mức cả người cứng ngắc tại chỗ, Trác Lan từ phía sau vội xông tới thay cậu nhấn từ chối cuộc gọi sau đó phân tích cho cậu: “Có lẽ đối phương muốn nhìn thử xem cậu có chỉnh ảnh quá đà hay không”.
Tắt cuộc gọi video chưa được bao lâu, ngay cả gõ chữ đối phương cũng lười gõ, gửi thẳng cho cậu một đoạn thoại luôn.
Giọng Hạ Lãng trầm thấp, mang theo một chút cảm giác vồn vã nôn nóng: “Vợ yêu à, có thể gọi video không?”
Trác Lan đi tới mở máy tính và máy biến đổi giọng nói lên: “Cậu bảo hắn chờ một chút”.
Dương Quyển nghe theo lời Trác Lan trả lời Hạ Lãng.
Hạ Lãng lại đáp lại bằng một đoạn thoại: “Được…”
Trác Lan đăng nhập tài khoản qq phụ cho Dương Quyển rồi kéo người cậu ngồi xuống ghế dựa.
Từ góc độ này nhìn sang trùng hợp sẽ thấy phía sau Dương Quyển là bàn học chất đầy mỹ phẩm và đồ dưỡng da của Trác Lan.
Sẽ không ai nghi ngờ nơi này là phòng của con trai cả.
Dương Quyển do dự ngẩng đầu nhìn Trác Lan: “Phải gọi video thật hả?”.
“Sao lại không dám gọi chứ?” Trác Lan nhấc chân đi ra xa, “Giờ cậu chưa tẩy trang điểm cũng chưa thay quần áo mà, vừa khéo có thể xua tan nghi ngờ của đối phương luôn.
Hơn nữa…” Trác Lan nói ra trọng điểm: “Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thử xem Lang Hành có dáng vẻ thực sự như thế nào sao?”
Dương Quyển bị câu sau của cậu ta thuyết phục rồi.
Lúc Hạ Lãng gửi lời mời gọi video lần nữa Dương Quyển trầm mặc nhấn chấp nhận.
Cậu căng thẳng nhìn về phía màn hình máy tính, trái tim đập ầm ầm vang dội, trong một khoảnh khắc, đầu óc cậu lâm vào trạng thái trống rỗng.
Hình ảnh trên video nhanh chóng hiện lên rõ ràng.
Khi ánh mắt Dương Quyển chạm đến khuôn mặt của Hạ Lãng rõ ràng cậu bị bất ngờ tới mức ngỡ ngàng.
Tầm mắt Hạ Lãng sáng quắc, hắn mở miệng gọi: “Vợ ơi…”
Dương Quyển hồi phục tinh thần, cậu ngậm miệng không đáp, khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt nhìn đi chỗ khác tránh né.
Con ngươi thâm thúy của Hạ Lãng vẫn luôn theo dõi cậu sát sao.
Khóe miệng hắn không kìm nổi mà cong lên.
Đậu mòe, vợ mình trông thật thuần khiết quá đi..