Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị

Chương 77: 77: Dính Người




Mãi đến tận khi hai người chia tay nhau để về phòng, Dương Quyển vẫn cứ mãi chìm đắm trong nụ hôn vừa nãy, cậu không có cách nào để bình thường trở lại được.

Dương Quyển ngồi yên trong phòng ngủ một lát rồi lại không nhịn được mở cửa ban công ra, len lén nhìn về phía phòng ký túc xá ở tòa đối diện.
Ban công phòng đối diện không đóng cửa, lão Tứ đang phơi quần áo bên ngoài.

Nửa ngày sau, cậu ta thu cái áo đã khô vào, nhìn thấy Dương Quyển đang đứng ở phía ban công đối diện thì giơ tay lên vẫy vẫy chào hỏi cậu theo bản năng.
Dương Quyển cũng lịch sự phất tay chào lại.
Lão Tứ cúi người ôm cái chậu rỗng vào phòng, chưa được bao lâu đã thấy Hạ Lãng mặc áo ba lỗ và quần cộc đi ra.

Hai người đứng đối diện nhau cách một con đường nhỏ ở giữa, Dương Quyển quay người chạy vào phòng vệ sinh, lấy kem đánh răng ra bàn chải rồi lại chạy ngược trở lại, nằm nhoài lên lan can ban công đánh răng.
Hạ Lãng thấy thế cũng không nhiều lời mà quay người chạy vào phòng.

Một lát sau hắn trở lại, không chỉ có nhiều thêm một cái bàn chải đánh răng trong miệng mà cái áo ba lỗ màu đen trên người hắn trước đó giờ cũng đã không cánh mà bay, lộ ra trọn vẹn lồ ng ngực rắn chắc.
Dương Quyển nhìn mà đỏ hết cả mặt, trong lúc hoảng hốt bọt kem đánh răng trào ra khóe miệng.

Cậu cuống quýt giơ tay lau cằm, hơi ngẩng đầu đi vào phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt.
Rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Hạ Lãng ở phía đối diện đang khoa chân múa tay, ra hiệu cho cậu đi ngủ sớm một chút.

Dương Quyển gật đầu, đóng cửa lại trở về phòng, vừa khéo lại đụng phải Trác Lan đi từ bên ngoài về đang mở cửa bước vào.
Đối phương thấy cậu vừa mới rửa mặt xong thì hơi bất ngờ.

“Không phải cậu đi về trước với hai người kia sao? Sao giờ này còn chưa ngủ?”
Dương Quyển hơi chột dạ, ừ một tiếng qua loa chứ không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Trác Lan cũng không quá để ý, cậu ta quay đầu bỏ túi đồ lên bàn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thuận miệng than phiền: “Lúc tớ về đến thì lại thấy có một đôi tình nhân nhỏ đang hôn nhau dưới lầu.

Ghét dễ sợ”.

Cậu ta bất mãn vỗ bàn ầm ầm.

“Tớ cô đơn đã lâu vậy rồi, còn chưa được nếm thử mùi vị của việc hôn là như thế nào đâu”.
Ánh mắt Dương Quyển chợt lóe lên.
Trác Lan nhận ra sắc mặt cậu hơi khác thường, bèn ngẩng đầu nghi ngờ: “Thế nào? Cậu biết ư?”
Dương Quyển định lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng trong chớp mắt lại nghĩ đến việc cậu yêu đương cũng không cần phải gạt Trác Lan.

Nghĩ vậy nên Dương Quyển hơi lưỡng lự, không biết mình có nên thừa dịp này thẳng thắn với đối phương luôn không.
Nào ngờ chưa kịp chờ cậu trả lời, Trác Lan đã tự phất tay áo gạt đi trước, cậu ta mở miệng phủ định: “Suýt nữa thì tớ quên mất, cậu lớn như vậy rồi mà đã từng yêu đương bao giờ đâu, làm sao có khả năng biết hôn môi là cảm giác thế nào chứ”.
Cảm giác mong mỏi ước ao của Trác Lan đến nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt sau cậu ta đã đổi sang vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, đứng dậy ôm bả vai Dương Quyển: “Người xưa đã nói thế nào? Bạn bè phải ở bên nhau cả đời, ai mà có người yêu trước thì chính là cún con.

Cậu nói xem có đúng không? Bé cưng?”

Dương Quyển rơi vào trầm mặc, không hề dám gật đầu tiếp lời.
Sáng hôm sau, Dương Quyển dậy sớm để ra ngoài mua bữa sáng cho Hạ Lãng.

Trước khi ra khỏi cửa thì đụng phải Trác Lan vừa đi vệ sinh xong ra ngoài.

Cậu ta mắt nhắm mắt mở, mơ màng ngái ngủ hỏi cậu: “Còn sớm như vậy đã phải đến phòng thí nghiệm sao?”
Lúc đó Dương Quyển đang suy tư xem nên mua bữa sáng là cái gì, không nghe lọt lời của Trác Lan, cậu chỉ ừ một tiếng theo bản năng.
Trác Lan không hỏi lại mà bò về giường ngủ tiếp.
Nửa tiếng sau, Dương Quyển cầm theo bữa sáng xuất hiện trước cửa phòng ký túc xá của Hạ Lãng.

Lão Tứ vẫn còn đang ngủ trên giường, lão Triệu ban đêm vẫn không về phòng, người ra mở cửa là Hạ Lãng.
Nhìn thấy người mở cửa là hắn, Dương Quyển còn hơi nghi ngờ: “Không phải em bảo anh tới gọi em dậy sao?”
Hạ Lãng nghiêng người nhường đường cho cậu, xoay tay đóng cửa ký túc xá lại, đi theo sau cậu nhướng mày hỏi ngược lại: “Em không dậy thì ai ra mở cửa cho anh?”
Dương Quyển ồ một tiếng, đặt bữa sáng lên bàn Hạ Lãng, vừa quay người đã thấy Hạ Lãng đang đứng trước tủ quần áo đã được mở ra.

Hắn nâng hai cánh tay lên c ởi đồ, Dương Quyển theo bản năng muốn tránh đi trước.
Hạ Lãng tiện tay vắt cái áo ba lỗ vừa cởi ra lên ghế dựa, hắn ranh mãnh kéo Dương Quyển lại, hai tay đỡ lấy cằm đối phương, nâng mặt cậu lên.

“Anh trốn cái gì mà trốn? Dáng người của bạn trai anh xấu lắm hay gì?”
Dương Quyển vội vã lắc đầu, đang định trả lời hắn là “không hề xấu” thì lại phát hiện ra từ xưng hô mà đối phương dùng trong câu nói vừa nãy, mặt mũi cậu từ từ đỏ lên.
Hai tay Hạ Lãng vẫn để dưới cằm Dương Quyển nên đương nhiên có thể cảm nhận được sự biến hóa nhiệt độ trên mặt cậu.

Khóe miệng hắn không kìm nổi mà vểnh lên.

“Có thể cho em một nụ hôn chào buổi sáng được không Tiểu Dương?”
Dương Quyển đỏ mặt, đôi mắt hoảng loạn dáo dác nhìn xung quanh, chỉ không nhìn mỗi hắn.
Lúc này lực nhẫn nại của Hạ Lãng lại vô cùng tốt, hắn khoanh tay đứng trước mặt cậu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu.

Mặc dù không lên tiếng nhưng không nói còn hữu ích hơn là nói.
Dương Quyển chậm rãi thu mắt lại, lí nhí trả lời hắn: “Được nha”.
Nói xong, cậu lại làm giống như tối hôm qua khi đứng bên đường cùng Hạ Lãng, sốt sắng nhích lại gần trước mặt hắn.
Hạ Lãng vội đưa tay lên ngăn cản cậu: “Anh đợi em đi đánh răng trước đã”.
Đối phương lấy quần áo từ trong tủ ra, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Dương Quyển an vị ngồi trước bàn chờ hắn.

Hai phút sau, Hạ Lãng ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại trước bàn học kéo Dương Quyển lại, cúi người ghé mặt xuống muốn hôn cậu.
Dương Quyển không hề phòng bị, má đụng phải cái cằm cứng rắn của hắn, làn da cũng đồng thời cảm giác được bị đâm đến mức hơi nhói lên.

Cậu mím môi nghiêng mặt sang một bên tránh đi rồi đưa tay sờ sờ râu trên mặt Hạ Lãng, Dương Quyển bất thốt: “Em vẫn chưa cạo râu đâu”.

Hạ Lãng lại như thể nghe được chuyện gì thú vị lắm, hắn tràn đầy hứng thú đỡ lấy gáy cậu, dùng cằm cọ tới gọi lui trên mặt cậu.

“Đau lắm sao?”
Dương Quyển bị hắn cọ tới mức nheo mắt lại, vừa nghiêm mặt nhíu mày muốn tránh đi lại vừa lẩm bẩm: “Hơi hơi”.
Hạ Lãng vừa bất ngờ vừa kinh ngạc nhíu mày, lại dùng mặt mình cọ mặt cậu mấy cái, cuối cùng trầm giọng ghé vào tai thì thầm với Dương Quyển: “Vợ ơi mặt của anh mềm quá”.
Dương Quyển rũ mắt, đưa tay x0a nắn tai mình, nhỏ giọng phản bác đối phương: “Còn lâu mới mềm”.
Hạ Lãng cười nhẹ thành tiếng, buông cậu ra quay trở lại phòng vệ sinh.

Lúc đi ra trên tay hắn cầm theo dao cạo râu, trên cằm thoa bọt kem màu trắng, điều này cho thấy rõ ràng hắn chưa cạo đâu.
Hạ Lãng kéo Dương Quyển ra ngoài ban công sáng ngời, nhét rao cạo râu vào trong tay cậu: “Anh cạo giúp em đi Tiểu Dương”.
Dương Quyển nghe vậy thì hơi do dự: “Anh cạo không giỏi đâu”.
“Không sao”.

Hạ Lãng nói.
Dương Quyển nâng cánh tay đang cầm dao cạo râu lên, ngửa mặt quan sát xem nên bắt đầu cạo từ vị trí nào.

Thoáng nhìn thấy dáng vẻ ngẩng đầu chăm chú này của cậu, lòng Hạ Lãng chợt rung động.

Hắn dùng hai bàn tay giữ lấy eo cậu, nhấc đối phương lên để cậu ngồi xuống cái bàn phía sau.
Hai chân Dương Quyển không chạm được tới đất, trong nháy mắt tầm mắt của cậu đã cao bằng vị trí cằm của đối phương.

Dương Quyển cầm dao cạo râu, cẩn thận từng tí một đẩy nhẹ trên mặt Hạ Lãng.
Hai tay Hạ Lãng chống lên cái bàn cậu ngồi, tùy ý để cho cậu thỏa sức cầm dao cạo râu lướt qua lướt lại trên cằm mình.

Dương Quyển cạo giúp hắn một phần lớn sau đó tự Hạ Lãng kiểm tra kết quả và hoàn thành nốt công đoạn còn lại.
Hắn rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Dương Quyển đang đứng ở cửa ban công chờ mình.

Hạ Lãng hất cằm lên cho cậu xem, giọng đầy ung dung thong thả: “Cạo sạch chưa?”
Dương Quyển nghiêm túc đưa tay lên sờ, sau đó mới đáp: “Sạch rồi”.
Hạ Lãng hài lòng cười rộ lên, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Được nha”.
Dương Quyển hơi sửng sốt, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Lãng đã lại gần, hôn nhẹ lên miệng cậu.

Tiếng tim đập càng ngày càng vang, Dương Quyển nghe thấy tiếng trống dồn dập trong lòng thì từ từ nhắm mắt lại –
Bất thình lình khóe mắt liếc thấy hình như phía ban công đối diện có người đang đứng, mà cái hướng này hình như khá quen thuộc, Dương Quyển mơ màng mở mắt ra.
Gương mặt cực kỳ quen thuộc của Trác Lan đập vào mắt cậu.
Dương Quyển sợ hết hồn, vội đưa tay đẩy Hạ Lãng ra, thấp thỏm nhìn về phía ban công đối diện.
Trác Lan đang đứng đánh răng ở ban công, trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, bàn chải trong miệng rơi thẳng xuống đất.
Ngay lập tức, điện thoại của Dương Quyển nhận được tin nhắn oanh tạc tới tấp của Trác Lan.

Lúc ăn sáng Trác Lan vẫn luôn quấn lấy cậu không ngừng hỏi hôn có cảm giác thế nào.

Dương Quyển nóng mặt nhắn tin trả lời cậu ta rồi vội cất điện thoại đi.

Buổi sáng Hạ Lãng không có lớp, Dương Quyển thì phải đến phòng thí nghiệm.

Ăn sáng xong, Hạ Lãng đưa cậu xuống lầu.
Lúc ra khỏi phòng trùng hợp đụng phải một thanh niên vừa mở cửa phòng ký túc bên cạnh ra.

Cậu ta xách theo hai túi đựng quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lãng thì lộ ra nụ cười chào hỏi hắn: “Chào buổi sáng anh Lãng, cậu chuẩn bị đi đâu thế?”
Hạ Lãng hơi nghiêng người, để lộ ra Dương Quyển đang đi phía sau.

“Có chút việc”.
Thanh niên kia dường như cũng nhận ra Dương Quyển là người lần trước gõ cửa nhầm phòng, cậu ta vô cùng niềm nở nhe răng cười chào Dương Quyển.

Nụ cười còn chưa thành hình thì Hạ Lãng đã không hề dấu vết chắn trước hai người.

“Cậu cầm cái gì trên tay đấy? Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần, chỉ là quần áo cũ đi quyên góp thôi ấy mà”.

Lực chú ý của thanh niên bị dời đi.

“Học kỳ này bận nhiều việc quá, giờ tớ mới sắp xếp xong chỗ quần áo này”.
Hạ Lãng ừ một tiếng, dang tay ôm lấy vai Dương Quyển, đang tính dẫn cậu xuống lầu thì thanh niên kia lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cậu ra quay đầu lại gọi Hạ Lãng: “Anh Lãng, hai món đồ cậu đưa cho tớ lần trước thật sự không cần nữa hả?”
“Đồ gì?” Hạ Lãng nhíu mày hỏi ngược lại.
Thanh niên kia không để ý mở miệng: “Chính là cái áo khoác adidas và cả một cái T Shirt còn chưa gỡ tag á”.
Hạ Lãng còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Quyển ở bên cạnh đã hơi giật mình.
Hai món đồ mà người kia nói có lẽ chính là hai cái áo mà mình đã đưa cho Hạ Lãng.

Đối phương đã đem quyên góp rồi sao? Nếu nói cậu không thấy khổ sở thì chính là giả, nhưng lý trí nói cho cậu biết, dưới tình trạng lúc đó giữa bọn họ thì Hạ Lãng làm ra chuyện như vậy cũng xem như là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Dương Quyển không thể tự chủ mà mím chặt môi, mặt mày hơi ỉu xìu, cũng không định can thiệp vào số phận của hai cái áo kia.
Cùng lúc Hạ Lãng cũng nhớ ra hai cái áo kia là của ai đưa cho hắn, lòng Hạ Lãng chợt hoảng hốt, hắn vội nhìn sắc mặt Dương Quyển theo bản năng.

Hạ Lãng đã nhìn thấy hết mọi biến hóa trên mặt cậu, trái tim hắn cũng nặng nề theo, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã sinh ra cảm giác hối hận khôn cùng.
“Hai cái áo đó tôi vẫn cần”.

Hạ Lãng cau mày, nhanh chân bước ngược trở lại, cúi người lấy hai cái áo ra khỏi túi.

“Cảm ơn”.
Sau khi thanh niên kia xách túi đồ đi, Hạ Lãng mới cầm áo mang về ký túc xá.

Hắn quay lại rất nhanh, thậm chí trên mặt còn có đôi nét sốt ruột, hắn sợ Dương Quyển thừa dịp mình đi cất đồ, không nói lời nào đã bỏ đi mất.
Sau khi nhìn thấy Dương Quyển vẫn đứng ở chỗ cũ không hề rời khỏi Hạ Lãng mới thở phào nhẹ nhõm không dấu vết.

Hắn nhanh chân bước đến dắt tay Dương Quyển, hạ giọng gọi cậu: “Tiểu Dương”.
Dương Quyển nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Phòng ký túc nằm ở sâu trong hành lang, dù là ban ngày ánh nắng cũng không chiếu tới, Dương Quyển lại đúng lúc đứng ở chỗ khuất bóng.

Bàn tay đang đặt lên mu bàn tay cậu của Hạ Lãng chuyển thành duỗi năm ngón tay, chen vào kẽ hở giữa tay cậu, đan chặt vào nhau.
Giọng Hạ Lãng trở nên mềm nhũn: “Anh giận rồi sao Tiểu Dương?”
Dương Quyển hết sức ngạc nhiên chớp mắt một cái, cậu muốn nói với hắn rằng mình không hề giận chút nào.
Nhưng hình như đối phương lại chắc chắn rằng cậu đang giận, không chờ cậu mở miệng trả lời hắn đã duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cậu.

Hạ Lãng cúi đầu thì thầm bảo đảm bên tai cậu: “Mai giặt sạch áo xong em sẽ mặc, Tiểu Dương, anh đừng giận nữa nhé”.
Dương Quyển lộ ra vẻ đắn đo: “Áo đã để lẫn trong đống quần áo cũ lâu vậy rồi, hay là em đừng mặc nữa, nếu như – “
Nếu như Hạ Lãng thật sự muốn mặc, cậu có thể mua cho hắn cái khác mà.
Dương Quyển còn chưa kịp nói hết lời đã bị hành động bất chợt của Hạ Lãng cắt đứt.

Đối phương vùi đầu vào cổ cậu.

“Tiểu Dương, vợ à, anh vẫn còn giận sao?”
Dương Quyển suy nghĩ một lát rồi chủ động dang tay ôm lấy tấm lưng dày rộng rắn chắc kia, cậu lặng yên quay mặt lại, hơi ngượng ngùng hé môi, nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái.
“Anh không tức giận mà”.

Dương Quyển nghiêm túc nói với Hạ Lãng.
Hạ Lãng lập tức sung sướng ngẩng đầu lên, hai tay vẫn ôm chặt người vào lòng, không hề có ý định sẽ buông ra.
Thấy thời gian chầm chậm trôi đi, Dương Quyển lo ở ngoài này bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ra nên vội đưa tay đẩy nhẹ hắn, ra hiệu cho đối phương thả mình ra.
Trái ngược với cậu, Hạ Lãng chẳng có chút vội vã nào, hắn nhìn thấy hết nét căng thẳng trên khuôn mặt cậu.

Nghĩ đến cái hôn nhẹ nhàng kia, tuy rằng chỉ ở trình độ hôn phớt như có như không nhưng người chủ động lại là Dương Quyển.
Lòng hắn hơi tỏa nhiệt, được voi đòi tiên ôm lấy Dương Quyển, kề sát tai cậu thì thầm: “Gọi ca ca cho em nghe, gọi xong em thả anh ra liền”.
Mặt Dương Quyển từ từ đỏ lên, nói thế nào cũng không chịu gọi.
“Tại sao?” Hạ Lãng chậc nhẹ một cái, lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra tính sổ với cậu.

“Không phải trước đây lúc ở trong game anh gọi rất là quen miệng sao?”
“Trong game tuổi anh nhỏ hơn mà”.

Nghĩ đến chuyện tuổi tác mặt Dương Quyển càng đỏ hơn, cậu khó khăn giải thích.

“Ngoài đời thật anh lớn tuổi hơn em đó”.
Ngực Hạ Lãng khẽ chấn động, hắn nhịn không được thấp giọng bật cười.

“Không sao”.

Nhớ lại hình ảnh Dương Quyển mặc quần bơi, yết hầu hắn lăn nhẹ vài vòng, nếu không để ý thì khó mà thấy.

Hắn nhả từng chữ chậm rãi: “Anh lớn tuổi hơn em nhưng chỗ đó của em lớn hơn anh”.
Mặt Dương Quyển bùm một cái đỏ như thể vừa bị nướng chín.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Lãng: Mấy câu ph óng đãng này đều là học ở chỗ của lãng tử phong lưu Thiệu Diệp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.