Thanh Âm Của Em

Chương 2




 
Chương 2
 
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
 

Người Câm ngủ quay mặt vào tường, góc tường màu trắng có hơi mốc, lúc cô tỉnh lại trước mắt cô chính là góc tường bị mốc màu xanh kia, bên tai là hơi thở ấm áp đều đặn của anh. Cô lặng lẽ xoay người lại, nhìn anh chăm chú.
 
Lông mi, mũi, miệng, những sợi râu lún phún mới ló ra và còn có yết hầu của anh nữa.
 
Lúc ân ái, lông mi sẽ run rẩy, cái mũi mấp máy, khẽ nhếch miệng, yết hầu xoay chuyển vì tình dục.
 
Thật ra cô quan sát vô cùng rõ ràng, cô rất thích, thật sự rất rất thích. Cô luôn khát khao muốn tiếp nhận hết những giọt mồ hôi anh chảy xuống lúc ân ái, bởi vì nó gợi cảm, mãnh liệt, nồng đậm và hàm chứa tất cả tình yêu của anh.
 
Cô nhích người qua, dùng môi hôn lên môi anh một cái, sau đó lại nằm sát vào trong lòng anh rồi nhắm mắt lại.
 

Bà nội Lưu Manh đã hạ táng nhiều ngày rồi. Người Câm từng hỏi vì sao không thấy Lưu Manh có chút đau buồn nào. Lưu Manh nói, bởi vì bà nội vẫn luôn nhớ về ông nội anh, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì rốt cuộc bà cũng có thể gặp lại ông nội.
 
Người Câm nói, [Em cũng luôn nhớ đến anh.]
 
Lưu Manh ôm cô vào lòng, "Bây giờ thì có thể nhưng nếu anh chết thì em không được nhớ tới anh nữa."

 
Người Câm che miệng của anh lại, [Không được nói những điều không may mắn như vậy.]
 
Lưu Manh ôm cô rồi lại hôn cô, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
 
Lúc bà chủ tiệm may gặp lại Người Câm một lần nữa đã là chuyện một tuần sau rồi.
 
"A, chịu tới đây rồi à? Cô còn tới đây làm gì? Mất tích suốt một tuần liền, muốn từ chức cũng nên nói với tôi một tiếng chứ."
 
Người Câm không ngừng giải thích.
 
Bà chủ nhìn trên người cô là một bộ váy trắng tinh, cười trêu ghẹo: "Bộ này là do Lưu Manh nhà họ Trần tặng cô à?"
 
Người Câm gật đầu.
 
"Đối xử với cô vẫn rất tốt. Váy này vừa nhìn cũng biết rất đắt tiền."
 
Người Câm cười đến ánh mắt cũng cong cong.
 
Váy này là do anh tặng cho cô, anh nói cô mặc váy trắng rất đẹp.
 
"Sao nào? Hai người tính khi nào mới kết hôn." Bà chủ lại hỏi.
 
Người Câm không biết trả lời bà ấy như thế nào, bèn dùng tay ra dấu số "1".
 
"Một tháng sau hả? Nhanh như vậy à! Mau chóng gả đi đi, sau này tôi không cần phải giúp cô đuổi người nữa."

 
Người Câm lắc đầu.
 
"Một năm à?"
 
Người Câm gật đầu.
 
"Vậy một năm này cô vẫn còn ở lại trong thôn này? Còn cậu ta rời thôn?"
 
Người Câm gật đầu.
 
"Chậc, vậy cũng được. Một năm cũng không dài, cô chỉ cần chờ một chút thôi. Nhưng tôi thấy hai người ngọt ngào như mật, sợ là một ngày không gặp đã chịu không nổi rồi." Bà chủ trêu chọc nói.
 
Người Câm đỏ mặt lắc đầu.
 
Ngày mai Lưu Manh phải đi rồi.
 
Anh muốn mang Người Câm đi cùng anh đến nơi khác, nhưng nghĩ tới cuộc sống của mình ở bên ngoài, anh thuê một phòng trọ nhỏ chung với người khác, thật sự không tiện dẫn theo cô sống cùng một chỗ.
 
Cô là một người câm, đến nơi khác lại lạ nước lạ cái, anh không thể lúc nào cũng trông chừng cô, nếu như cô bị ức hiếp thì anh sẽ đau lòng và ân hận chết mất.
 
Cho nên chỉ có thể để cô ở lại quê chờ anh một khoảng thời gian.
 
"Một năm sau, anh sẽ trở lại cưới em." Gần đây bố mẹ đi theo ông chủ mới, tiền bạc tới rất nhanh, ước chừng một năm sau là có thể trả hết tất cả nợ nần. Đến lúc đó, anh có thể nhẹ nhõm cả người mà đến cưới cô về nhà.
 
Người Câm cười gật đầu.
 
Mùa hè là lúc cô đến nơi đó tìm anh, lại còn gặp mặt bố mẹ anh. Bố mẹ anh rất hài lòng về người con dâu dịu dàng này, tuy không thể nói chuyện nhưng đối xử tốt với con trai ông bà, tình cảm giữa bọn họ còn rất tốt, ông bà cũng cảm thấy vui vẻ theo.
 
Cô ở đó chơi với anh vài ngày.
 
Lưu Manh cố ý thuê một phòng ở khách sạn cho cô, cũng mang tất cả đồ dùng đến khách sạn rồi xin ông chủ nghỉ phép vài ngày, dành riêng những ngày này cho cô.

 
Lưu Manh nhớ Người Câm suốt mấy tháng, vừa tới khách sạn đã ôm hôn cô. Mấy tháng không gặp cô, sự nhớ nhung đã cuốn đi toàn bộ lý trí của anh, anh chỉ nghĩ phải yêu cô thật tốt.
 
Nụ hôn nóng bỏng mang theo sự nhớ nhung điên cuồng của Lưu Manh dành cho cô, anh gấp đến độ không chờ nổi mà vươn đầu lưỡi quấn quýt cùng cô, Người Câm bị anh hút rồi lại cắn khiến toàn thân cô tê dại, phía sau lưng là kệ để giày.
 
Anh ôm cô tới chỗ đó, để cồ ngồi ở mặt trên.
 
Mái tóc mềm mại đã trở nên hỗn độn, trên gương mặt tinh xảo nổi lên màu hồng nhạt vì động tình, miệng của cô cũng bị anh hôn tới mức ẩm ướt, cánh mũi khẽ phập phồng, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sương mù.
 
Cô nương theo ánh đèn yếu ớt để ngắm nhìn người đàn ông ở trước mắt -- lại đen thêm một chút, tóc cũng dài hơn, không biết có phải lâu rồi không gặp anh hay không mà cô cảm thấy anh có hơi gầy đi.
 
Đáy mắt anh dường như có lửa, anh không nhúc nhích mà nhìn cô chằm chằm, độ nóng cũng dời lên trên người cô. Cô bị anh nhìn tới mức ngượng ngùng, cúi thấp đầu, khóe miệng lén gợi lên một nụ cười.
 
Lưu Manh áp sát cô, bởi vì vừa làm việc nên trên người anh có một mùi gỉ sắt, mùi vị kia trộn lẫn với hơi thở của anh cùng nhau phả về phía cô. Anh dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, anh hỏi: "Có muốn anh không?"
 
Người Câm ngước lên rồi gật đầu một cái, cằm bị ánh sáng chiếu rọi lên vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp. Cô hôn lên môi anh một cái và dùng tay kéo tay của anh, khe khẽ vuốt ve ngón tay của anh.
 
Lưu Manh phảng phất cảm thấy có thể nghe được lời cô muốn nói, vô cùng muốn anh.
 
Lưu Manh đè cô lên trên chiếc giường màu trắng tinh, quần lót màu trắng tinh tế đã bị treo ở mắt cá chân, chân trắng nõn bị anh kéo lên cao, hoa huyệt ướt át xuất hiện trước mặt anh, miệng nhỏ đầy đặn hồng nhạt đang không ngừng co rút rồi lại phun ra chất lỏng. anh hung hăng mà chen thẳng vào, vọt vào đến nơi sâu nhất.
 
Người Câm không kêu được, trong lỗ mũi thở ra những tiếng hừ hừ ái muội, toàn thân đều đã phát run. 
 
Bọn họ gần như làm tình cả đêm, bao cao su trên tủ đầu giường đã bị dùng hết sạch, còn bao cao su chứa đầy tinh dịch thì rơi ở khắp mọi nơi trên mặt đất.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.