Thanh Âm Của Em

Chương 32





Tay Ngôn Dục Cẩn nắm thành quyền, cũng đứng lên, hai người chiều cao không sai biệt, Kha Âm đứng giữa cảm thấy thật áp lực.

Anh ta muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Được, đi đường cẩn thận.”
Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm rời đi, chờ cô thay quần áo, lên xe thắt dây an toàn cho cô, anh cũng không nói một lời.
Kha Âm có chút không quen: “Bảo bảo, hôm nay anh sao vậy, không vui à?”
Anh cực kì không vui, bởi vì anh nhớ ra, Ngôn Dục Cẩn là công tử nhà họ Ngôn ở Đế Đô.

Tuy Ngôn gia không kém gì Dạ gia, ít nhất cũng không cần nhìn sắc mặt bên Dạ gia.
Gia thế tốt, dáng người tốt, học thức cao, còn làm cùng chỗ với Kha Âm, anh có thể không cảnh giác sao? Anh quen biết với Kha Âm chưa lâu...
Những suy nghĩ này anh cũng không thể nói với Kha Âm được, bằng không cô sẽ tức giận, cảm thấy anh không tin cô.

Khi yêu nhau, thì lúc nào cũng lo được lo mất, tự mình đa nghi, Dạ Dung Lâm chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
“Không có gì, còn em? Ở bệnh viện có chuyện gì vui không?”
Kha Âm lập tức kể, Dạ Dung Lâm nhìn cái miệng nhỏ của cô mở ra khép vào, cũng không chú ý cô đang nói cái gì, chỉ muốn hôn cô một cái.
Đến chiều em mới biết được mấy cô bác sĩ sao hôm nay đỏm dáng vậy, hóa ra là do muốn chào đón Ngôn Dục Cẩn, anh ấy chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nha.
“Ồ” Dạ Dung Lâm cười hỏi, “Vậy em có trang điểm không?”
Kha Âm thắc mắc: “Sao em phải trang điểm? Em cũng không coi anh ấy là nam thần.” ừm, hình dung như vậy cũng không sai đi.

Bình dấm Dạ Dung Lâm ngay lập tức biến mất, hơn nữa anh có chút đồng tình với Ngôn Dục Cẩn.

Chắc hẳn anh ta thật lòng thích Kha Âm, cái ánh mắt kia đâu giả được, nhưng mà lại gặp phải Kha Âm dây thần kinh siêu thô.

Cứ như theo phim truyền hình anh lồng tiếng, thì Ngôn Dục Cẩn hẳn là đã thích Kha Âm nhiều năm, còn chờ cho cô nàng nhận ra tình cảm của mình.
Kết quả, bị anh giành trước haha, thật vui vẻ!
Đến tối, Kha Âm ôm Kim Giác gọi điện thoại cho Bối Nguyệt Lượng: “Mình cảm thấy Dạ Dung Lâm...!à Dung Lâm nam thần của cậu, đón mình tan làm tâm trạng không tốt.

Nhưng qua hai cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ lại ngồi cười, cậu nói xem là sao?”
Cô nàng nghĩ mãi không ra bèn tìm bạn thân hỏi.
Bối Nguyệt Lượng nghiêm túc suy nghĩ: “Có phải trên đường đón cậu bị kẹt xe nên không vui?”
Thế mà Kha Âm lại tin: “Ừm, cậu nói đúng.”
Bối Nguyệt Lượng nhanh chóng ép cung: “Cậu nói nhanh, chuyện của hai người là như thế nào?”
Kha Âm liền kể cho Bối Nguyệt Lượng quá trình quen biết của hai người, Bối Nguyệt Lượng nghe xong trợn mắt há mồm.
“Cho nên hai người bọn cậu quen nhau chưa đến hai ngày, liền cùng người ta kết giao? Đứa ngốc này, nhỡ bị người ta lừa thì sao!”
Kha Âm chớp chớp mắt: “Không phải cậu vẫn luôn khen nam thần của mình rất ưu tú sao, cho nên không thể là người xấu được.”
Bối Nguyệt Lượng muốn trọng thương, bạn thân trước mặt thì làm gì còn nam thần nào nữa chứ, đều biến sang hết một bên.

Cô cảm thấy mình nhất định phải giảng cho Kha Âm một bài cơ bản.
Vì thế Bối Nguyệt Lượng nói: “Tối thứ 6, chúng ta đi ăn cơm, không được mang Dạ Dung Lâm theo.”
Kha Âm thành thật hỏi: “Cậu không muốn nhìn thấy anh ý sao?”
“Thấy cái gì mà thấy! Một mình cậu thôi, nếu cậu dám dẫn anh ta đến, cứ biết mặt tớ.”
Kha Âm run run, “Được”
Vì thế đến thứ 6, Dạ Dung Lâm đưa Kha Âm đi làm, cô nói buổi tối muốn đi ăn cơm cùng Bối Nguyệt Lượng.

Dạ Dung Lâm cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi: “Ngày mai là 520, em có bận gì không?”
Kha Âm lắc đầu: “Theo anh hết.”
“Được” Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, bạn thân của Kha Âm còn là fan của mình, để có thể làm Kha Âm vui vẻ, anh quyết định lấy lòng Bối Nguyệt Lượng một chút, “Buổi tối muốn ăn gì, anh mời.”
Kha Âm khó xử nói: “Em không thể dẫn anh theo.”
“Tại sao?” Trong nháy mắt, Dạ Dung Lâm có cảm giác mình bị vứt bỏ.
“Cô ấy không cho em dẫn anh đi cùng.

Chỉ bảo em đi một mình.”
Dạ Dung Lâm:....!Chắc chắn đây là một fan giả!
Nếu Bối Nguyệt Lượng đã nói như thế, Dạ Dung Lâm chỉ có thể thở dài: “Được, vậy anh không đi cùng các em, khi nào ăn xong nhớ gọi anh đến đón em.”
“Vâng.”

Hôm nay Kha Âm không lái xe đi làm, cũng không gọi Dạ Dung Lâm đến đón, buổi tối phải gọi xe, vừa mới ra khỏi bệnh viện thì thấy một chiếc xe tới gần.

Nhìn kĩ thì đây không phải là xe của Ngôn Dục Cẩn sao.
Cửa xe hạ xuống, Ngôn Dục Cẩn hỏi Kha Âm: “Em đi đâu? Dạ Dung Lâm không đến đón em sao?”
Kha Âm cũng chưa phản ứng lại, sao anh ta lại biết tên Dạ Dung Lâm, ngày đó anh cũng chưa nói tên.
Ngày hôm đó, sau khi Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm đi, anh mới nghĩ ra người đứng đầu Dạ thị nhìn rất giống bạn trai Kha Âm.

Anh ta có một em trai tên Dạ Dung Lâm.

Điều càng làm cho anh ta đau đầu là bên Dạ gia, không yêu cầu yêu đương phải môn đăng hộ đối.

Ngôn Dục Cẩn muốn nhúng tay vào thì khó càng thêm khó.
Kha Âm trả lời Ngôn Dục Cẩn: “Em cùng bạn thân đi ăn tối, không gọi anh ấy đi cùng.” Cô nói tên địa điểm, Ngôn Dục Cẩn tỏ vẻ, “Thật trùng hợp anh cũng có hẹn ở đó, anh đưa em đi.”
Cô lắc lắc di động: “Em gọi xe là được rồi...”
“Còn khách sáo với anh sao.

Trước kia vẫn ngồi xe anh mà, thật sự là tiện đường, không lừa em đâu.”
Thấy anh nói như vậy, Kha Âm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Lên xe xong, Ngôn Dục Cẩn muốn thắt đai an toàn cho cô, nhưng cô đã nhanh chóng làm xong.

Kì thật cô đã bị Dạ Dung Lâm chiều hư rồi, cũng không biết vừa sao lại phản ứng nhanh vậy.

Có thể là bởi vì cái vị bảo bảo kia mỗi ngày đều giáo huấn “Loại chuyện này phải để bạn trai làm”.
Ánh mắt của Ngôn Dục Cẩn tối đi, khởi động xe, đưa Kha Âm đến chỗ hẹn.

Lúc chờ đèn đỏ, Kha Âm thấy anh còn trả lời tin nhắn, quả nhiên là viện trưởng.
Ngôn Dục Cẩn đỗ xe dưới bãi, sau đó hai người đi vào nhà hàng, vừa bước vào đã thấy một người đàn ông vẫy tay với Ngôn Dục Cẩn.

Hắn cười, sau đó nói với Kha Âm: “Em tìm bạn em đi.

Anh đi đây.”
“Được, cảm ơn viện trưởng đưa em đến đây.”
“Cũng là đi làm về, đừng khách khí vậy.” Anh đi trước, một chút cũng không lưu luyến.
Chờ anh ngồi xuống, chàng trai ngồi đối diện nhướn mày hỏi: “Ồ không phải có bạn đi cùng sao? Gọi tớ ra đây làm gì? Làm người ta lo lắng, đến thời gian thay quần áo cũng không có.”

Ngôn Dục Cẩn đưa thực đơn qua: “Muốn ăn gì tùy ý chọn, còn lại không cho nói gì nữa.”
...............
Kha Âm cùng Bối Nguyệt Lượng liên lạc mới biết cô nàng đang trên đường tới đây, vì thế cô chọn chỗ ngồi trước, rồi gọi đồ uống.
Mười phút sau, Bối Nguyệt Lượng mới đến: “Đường đông xe quá, tớ đi tàu điện ngầm, mà vẫn đến muộn.”
Kha Âm gật đầu: “Chính xác, lái xe cũng không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.” Chờ Bối Nguyệt Lượng ngồi, cô đẩy ly nước dưa hấu lạnh cho cô nàng, “Uống nước trước đi.”
Bối Nguyệt Lượng cầm lấy uống sau đó hỏi: “Hôm nay cậu nói không dẫn anh ấy đi cùng, anh ấy có phản ứng gì?
Kha Âm cười cười: “Tớ cảm thấy anh ý ghen tị.”
Bối Nguyệt Lượng hừ nhẹ: “Ghen là được rồi, ai bảo chiếm đoạt nữ nhân của tớ.”
“Nhưng rõ ràng anh ấy là nam thần của cậu....” Kha Âm cảm thấy Dạ Dung Lâm có chút đáng thương.
“Nam thần với chồng của tớ nhiều lắm, về sau anh ý cũng không phải!” Bối Nguyệt Lượng mở menu, chuẩn bị làm một trận ra trò để phạt Kha Âm.
Khi cô nàng xem thực đơn, thì Kha Âm thật thà nói: “Cậu nghi ngờ nhân phẩm của anh ý sao?”
Bối Nguyệt Lượng nghe Kha Âm hỏi, bèn nghiêm túc nói: “Không phải.

Tớ thích anh ấy nhiều năm rồi, vì tớ biết anh ấy là một người tốt.”
“Thế tại sao cậu lại tức giận?”Kha Âm chỉ sợ bị Bối Nguyệt Lượng mắng.
“Cô ngốc này.

Anh ấy theo đuổi cậu, thì cũng phải xem xét một thời gian mới đồng ý chứ, còn để biết có hợp hay không.” Cô nàng tận tình khuyên bảo, “anh ấy có biết cậu chuyện cậu không phân biệt được âm thanh không?”
Đang chuẩn bị tâm lý bị Kha Âm phủ nhận, thì cô nàng thấy Kha Âm gật đầu cái rụp: “Anh ấy biết, còn nói không sao.”
Bối Nguyệt Lượng trừng lớn con mắt, hai người tiến triển kiểu gì mà nhanh vậy??? “Cậu có biết anh ấy làm nghề gì không? Anh ấy là người dựa vào giọng nói mà kiếm tiền, giọng nói là điều tự hào của anh ấy, nhưng mà cậu lại không thể phân biệt được âm thanh....”
Bối Nguyệt Lượng cảm thấy Kha Âm có chút mất mát, nên giọng cô bạn nhỏ dần: “Không phải tớ đang trách cậu, tớ chỉ sợ cậu bị tổn thương.”
Hiện tại Dạ Dung Lâm thích Kha Âm, nhưng sau này thì sao? Đến lúc không còn yêu thì bệnh tình của cô ấy chính là vết thương trí mạng.
Kha Âm cúi đầu uống nước trái cây: “Tớ cũng không biết về sau sẽ thế nào, nhưng hiện tại tớ cảm giác được anh ấy rất quan tâm đến tớ.”
Dạ Dung Lâm gửi tin nhắn: “Bảo bối, đến nơi chưa?”
Kha Âm nhắn tin trả lời: “Đến rồi ạ.” Do dự một chút cô nàng hỏi: “Dạ Dung Lâm, giọng nói là điều anh rất tự hào sao?”
Dạ Dung Lâm nhanh chóng trả lời: “Không phải.”
“Hử” Kha Âm hơi trừng mắt, “Cái này là sao ta”
Dạ Dung Lâm thấy tin nhắn của cô, cười đến vui vẻ, sau đó không chút do dự viết: “Là em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.