Thanh Âm Của Em

Chương 34





Dạ Dung Lâm nhẹ nhàng hỏi Kha Âm: “Âm Âm, em xem anh nên kí mấy tấm?”
Kha Âm vui vẻ trả lời: “Nhiều một chút để cô nàng coi trọng.”
“Được.”
Bối Nguyệt Lượng vỗ bả vai Kha Âm: “Không hổ là tiểu Âm của tớ, thật nghĩa khí.” Cô nàng híp mắt nói: “Có ai giống như mình, nam thần là xế, bản thân thì ôm người yêu của nam thần....”
Lông mày Dạ Dung Lâm giật giật, nhàn nhạt nói: “Vụ kí tên coi như không còn.”
Bối Nguyệt Lượng kêu rên: “Không được! Anh không thể như vậy được, xin anh đấy.”
“Vậy buông Âm Âm ra.”
Kha Âm nhìn chằm chằm Bối Nguyệt Lượng, có chút bất đắc dĩ: “Như nào, thỏa hiệp à? Vừa nãy còn nói yêu tớ nhất.”
Bối Nguyệt Lượng xoay tròng mắt, ôm Kha Âm gắt gao: “Đúng, không buông tay! Dù sao nam thần cũng là của bạn thân, lấy lòng cậu, chẳng lẽ lại không lấy được chữ ký.

Thật không dám nghĩ, nam thần đẹp trai như vậy.

Đợi đến khi nào có được chữ ký, tớ sẽ đi đầu cơ trục lơi, chắc chắn sẽ kiếm được đống tiền.”
Kha Âm cười không ngừng, Nguyệt Lượng sao cậu có thể nói hết tính toán trong lòng ra vậy.
Xe đã đến nhà Bối Nguyệt Lượng, cô xuống xe vẫy tay với hai người: “Cảm ơn hai người đưa em về, đừng quên ký tên cho em nhé!”
Kha Âm gật đầu: “Yên tâm, tớ không quên đâu, cậu lên nhà trước đi, chờ cậu đến nơi thì bọn tớ đi.”
Kha Âm biết tầng nhà của Bối Nguyệt Lượng, Dạ Dung Lâm thấy thế liền tắt máy.

Bối Nguyệt Lượng xoay người nhẹ nhàng bước đi.


Trong xe chỉ còn lại hai người, cũng không ai nói gì không gian thật yên tĩnh.
Dạ Dung Lâm ủy khuất nói chuyện với Kha Âm: “Em còn không lên?”
Kha Âm a một tiếng, lập tức đứng dậy lên ngồi ghế phụ, còn tủm tỉm cười với Dạ Dung Lâm.
Anh hỏi: “Sao lại cười rồi còn nhìn anh như vậy?”
“Dung Lâm bảo bảo là đang ghen? Với Nguyệt Lượng?”
Dạ Dung Lâm tất nhiên không thừa nhận: “Anh không ghen.”Kha Âm cũng không nói, chỉ cảm thấy thú vị.

Mình cùng nam thần của cô bạn yêu đương, mà Bối Nguyệt Lượng lại còn thích mình hơn và cảnh giác với Dạ Dung Lâm.

Nếu biểu hiện của anh hôm nay không tốt, khẳng định Bối Nguyệt Lượng sẽ giáo huấn cô một trận.
Hiện tại thì Kha Âm cảm thấy, Dạ Dung Lâm đã qua được cửa của Bối Nguyệt Lượng.
Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm cười ý vị thâm trường, một tay chống ở vô lăng, cười xấu xa: “Nếu anh nói anh ghen, thì em bồi thường cho anh như nào?”
Kha Âm giật mình: “Chính tự anh ăn giấm, xong giờ bắt em dỗ?”
Dạ Dung Lâm tự cho mình là đúng: “Đúng vậy.”
Kha Âm:....!Tôi chưa gặp qua con người nào vô sỉ mặt dày như này.

“Vậy anh nghĩ xem em dỗ anh như nào?”
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi niết cằm Kha Âm, đèn xe cũng không sáng bằng mắt anh: “Hôm nay anh còn chưa hôn bảo bối đâu.”
Kha Âm nghe xong cười tủm tỉm, nghiêng đầu qua, “thuần khiết” hôm Dạ Dung Lâm một miếng.

Dạ Dung Lâm tất nhiên là không thỏa mãn, liếm môi đầy ám chỉ làm hô hấp của Kha Âm loạn nhịp.

Cô không biết thanh khống là như nào, chỉ biết, nếu Dạ Dung Lâm công khai hình ảnh cá nhân thì chắc chắn rất nhiều fan sẽ khóc lóc đòi gả cho anh.
“Không đủ.” Giọng anh hơi khàn khàn, chậm rãi dựa đến, rất nhanh hôn lên đôi môi của Kha Âm, “Anh đã từng nói như thế không tính là hôn.” Sau đó chứng minh bằng hành động.

Hai người hôn nhau chuyên chú, trong xe thỉnh thoảng có tiếng quần áo cọ xát, cùng âm thanh rất nhẹ ưm.
Không ai chú ý đến phòng của Bối Nguyệt Lượng đã sáng đèn.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Kha Âm cảm thấy rốt cuộc cũng có thể thở được rồi.

Kha Âm xoa xoa môi, liếc anh một cái.

Dạ Dung Lâm không những không tức giận, mà còn cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì?”Kha Âm thở phì phì nói.

Dựa vào cái gì mà hai người hôn môi, lại phản ứng khác nhau như vậy? Chẳng lẽ do cấu tạo thân thể của nam nữ khác nhau?
Dạ Dung Lâm nhéo nhéo tay Kha Âm, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô.


“Vui thì anh cười.”
“Vì sao lại vui chứ?”
“Được hôn bảo bối của anh nên vui.”
Kha Âm ngượng ngùng, bình thường cô không phải cô gái tinh nghịch, lúc nào cũng ở trong khuôn phép.

Nhưng lần này cô muốn trả thù Dạ Dung Lâm.

Vì thế Kha Âm cũng học bộ dáng cười cười của anh, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay.
Dạ Dung Lâm nuốt nước miếng, giờ phút này nhìn Kha Âm quá là mê người, cô muốn làm gì mình?
Nghiêng người qua, Kha Âm vươn tay vòng qua cổ anh, sau đó híp mắt, chủ động hôn môi anh.

Trong lòng Dạ Dung Lâm cực kỳ sung sướng, thuận theo mà mở miệng, dùng đôi môi mình bao lại đôi môi anh đào kia.

Đang muốn hưởng thụ môi lưỡi giao triền, thế mà cô nương này dám cắn mình! Dạ Dung Lâm cả kinh, vội đẩy Kha Âm ra.
Qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng gì, Kha Âm thế mà làm chuyện này với anh! Được, cô gái nhỏ này còn biết làm mấy chuyện này?
Kha Âm lui về ghế, cười đến vui vẻ.

Hahaha cô vĩnh viễn sẽ không quên được, Dạ Dung Lâm nháy mắt biến sắc, quá vui luôn.
Dạ Dung Lâm kéo tay áo chuẩn bị giáo huấn Kha Âm, thì cô lập tức chỉ lên phía dãy nhà: “Nguyệt Lượng về đến nhà rồi, chúng ta cũng nhanh trở về thôi.

Giờ cũng không còn sớm.”
Dạ Dung Lâm không làm gì được cô nàng, chỉ thiếu chút muốn khóc lớn.

Cuối cùng vẫn phải thành thật lái xe.

Dạ Dung Lâm đợi nhà Kha Âm sáng đèn mới lái xe rời đi.

Hôm nay Kim Giác Ngân Giác ở lại bên chỗ Kha Âm, cô vừa mở cửa đã có hai vật lao về phía mình.

Kha Âm nhìn hai con mèo néo, bất giác ngồi xổm xuống sờ đầu chúng: “Có phải đói bụng không? Không còn đồ ăn à?”
Kim Giác ngoan ngoãn kêu hai tiếng, Ngân Giác thấy vậy cọ quanh chân Kha Âm, ta không vui tại sao lúc nào cũng vuốt cái tên kia trước, không vuốt mình! Vì thế nó thò đầu đến gần, đẩy Kim Giác ra rồi dụi vào tay Kha Âm.

Kim Giác cũng không vui, chỉ quơ quơ chân nhưng không giám đẩy Ngân Giác.

Ủy khuất kêu nhìn Kha Âm.
Kha Âm đành phải dùng hai tay vuốt ve, dỗ dành: “Nếu Dạ Dung Lâm ở đây, chắc chắn anh ý sẽ lồng tiếng cho hai đứa.”
Kha Âm đứng dậy chuẩn bị quần áo ngủ, hai đứa cùng nháo lên.

Kim Giác kêu kiểu muốn cáo tội Ngân Giác, nhưng vẻ mặt Ngân Giác vẫn lạnh nhạt không quan tâm.

Sau đó Kim Giác chui ra phía sau cửa đem đầu giấu ở đó, lúc Kha Âm đi ra liền nhìn thấy tình cảnh này, cô hỏi: “Kim Giác em làm cái gì vậy”
Tên Kim Giác kia đang đắc ý mình trốn như vậy Kha Âm sẽ không tìm ra.

Nhưng thực tế là cái đuôi cùng cái mông béo kia đang lộ ra bên ngoài, Kha Âm vừa nhìn thấy đã buồn cười rồi.
Thuận tay đẩy Ngân Giác: “Em đi dỗ Kim Giác đi, đừng bắt nạt bạn như vậy.”
Ngân Giác meo một tiếng, ưu nhã bước đến bên Kim Giác, đem chân trước đẩy cửa ra liền lộ ra Kim Giác.

Bị Ngân Giác phát hiện, tên nhóc cuối cùng cũng đi ra.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Dạ Dung Lâm gọi Kha Âm: “Bảo bối, anh muốn nghe giọng của em.”
Trong lòng Kha Âm nghĩ, tên bảo bảo này có phải quá dính người rồi không.
Nhưng cô vẫn đáp lại: “Anh muốn nghe cái gì?”
“Muốn nghe em hát.” Dạ Dung Lâm nói
“.......!Anh còn cần em hát mới có thể ngoan ngoãn ngủ?”
“Không hát cũng được, chúng ta để điện thoại bên gối đặt loa ngoài, anh nghe tiếng em hít thở.”
Kha Âm cảm thấy hành động này có chút ngượng ngùng, cô không muốn làm nên khi Dạ Dung Lâm gọi điện đến cô ngay lập tức bắt máy, nhưng không nói câu nào.
Dạ Dung Lâm: “Alo, Âm Âm bảo bối?”
Kha Âm không có biện pháp nào, ghét bỏ đáp lại “ừm, anh thật sự muốn ngủ như thế sao anh không cảm thấy kì quái sao?”
“Sao lại kì quái?”Dạ Dung Lâm muốn làm chuyện này nên đã nghĩ thật lâu rồi mới nói cho Kha Âm.

“Như vậy rất tốt mà.”
Kha Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn không tắt máy.

Dường như Kha Âm không còn điểm mấu chốt với Dạ Dung Lâm rồi.

Vốn nghĩ Dạ Dung Lâm ngủ rồi, Kha Âm đang mơ mang thì nghe giọng bên kia nói; “Âm Âm bảo bối, em ngủ rồi sao?”
Kha Âm cảm giác rằng mình đã trả lời nhưng thực tế chỉ là do cô nghĩ vậy thôi.
“Mai là 520, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh được sinh ra được trải qua ngày lễ tình nhân này, anh sẽ chuẩn bị quà cho em.”
Giờ thì cô nàng đã hô hấp vững vàng, Dạ Dung Lâm nghe tiếng cô hít thở lại nghĩ lại hôm hai người đi leo núi, duỗi tay sờ bên giường đang trống rỗng kia, một bên nhìn giờ, một bên tưởng tượng lại bộ dáng của Kha Âm khi ngủ bên cạnh mình.

Càng nghĩ càng hưng phấn khiến Dạ Dung Lâm không ngủ được.
Đồng hồ điểm 0h đêm, chính thức bước sang ngày 20 tháng 05, Dạ Dung Lâm trực tiếp chuyển khoản cho Kha Âm 5201314 với dòng chữ Bảo bối của anh, lễ tình nhân vui vẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.