Thanh Âm Của Em

Chương 42





Sao ngày trước mình không nuôi hai con mèo đáng yêu nhỉ, sao lại đi nuôi con husky ngốc nghếch kia chứ.

Husky thấy chủ nhân không hài lòng, bèn từ mặt đất nhổm dậy, gâu gâu hai tiếng.

Em như nào mà không thể cạy góc tường? Em cao lớn uy mãnh như này!
Thịnh Mặc Hàn ghét bỏ cười cười.

Dạ Tiểu Hàm ngủ từ sớm, nên sáng hôm sau Vân Vãn mới báo với thằng bé là hôm nya Dạ Dung Lâm sẽ dẫn nó ra ngoài chơi.

Niềm vui đến quá nhanh, thằng bé nhanh chóng bò khỏi giường thay quần áo, còn chủ động lấy dây đeo cổ cho Corgi.
Bữa sáng cậu bé còn ăn rất nhiều bởi vì ăn no mới có sức chơi nha.
Vừa vặn hôm nay Dạ Vạn Nham muốn ra ngoài, liền đưa Dạ Tiểu Hàm cùng Corgi đến nhà Dạ Dung Lâm.
Dạ Dung Lâm lái xe gia đình, vì còn phải chở hai con mèo, một con chó, hai tiểu bảo bối và Kha Âm nữa.

Để đề phòng mấy vật nhỏ kia, anh đã gọi La Hạo làm tài xế cho mình.

Vốn dĩ La Hạo làm người đại diện của anh nên rất bận rộn, nhưng vừa nghe thấy có tên Kha Âm, là anh ta không nói hai lời cấp tốc đẩy công việc ra sau, đi cùng bọn họ.

Lúc ở trên xe, anh ta còn hỏi Kha Âm: “Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Thật sự không muốn đến thử giọng sao? Tôi khẳng định sẽ cấp cho cô rất nhiều tài nguyên tốt, cùng Dạ Dung Lâm xuất đạo, đảm bảo nổi tiếng.”
Kha Âm cười cười: “Không cần, tôi rất thích công việc hiện tại.”
Dạ Dung Lâm cũng ghét bỏ liếc La Hạo: “Cậu chuyên tâm lái xe đi.”
Tiểu Đào mặc váy công chúa, trên đầu còn đeo chiếc băng đô sáng lấp lánh nhìn như búp bê babie, Kha Âm hỏi: “Hôm nay là buộc tóc cho con thế?”
Tiểu Đào trả lời: “Là mẹ con, mẹ rất khéo tay, có thể tạo rất nhiều kiểu tóc đẹp ạ.”
“Mẹ Tiểu Đào thật giỏi!”
Tiểu Đào cũng lâu rồi chưa gặp Đá Nhỏ - chính là con Corgi của Dạ Vạn Nham, liền ôm chặt không buông tay.

Dạ Tiểu Hàm nhìn thấy nó cả ngày rồi nên cũng không hiếm lạ gì, chỉ nhoài đến chơi với Kim Giác, Ngân Giác.
Ba con thú cưng bị hai đứa trẻ dính lấy, Dạ Dung Lâm nhẹ nhàng ngồi cạnh Kha Âm, không ai phá đám anh.

Đá Nhỏ lần đầu gặp hai con mèo nên vẫn có địch ý, mà hai con mèo cũng không vừa mắt nó.

Nhưng chúng nó thắng về số lượng cho nên rất gợi đòn thỉnh thoảng duỗi vuốt ra nghịch đuôi ngắn của nó.

Đá Nhỏ giật mình, tuy mông to nhưng vẫn rất linh hoạt, chạy nhảy trong xe không cho hai con mèo trêu chọc.

Hai con mèo cũng sốt ruột chạy theo, Kha Âm dặn hai đứa nhỏ: “Hai đứa trông chừng bọn nó nhé, không để cho chúng chạy loạn trên xe.”
Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào ngồi ngoan ngoãn trên ghế, sau đó cùng lên mặt dạy dỗ ba con pet.
“Đá Nhỏ nếu em không nghe lời, lần sau anh sẽ không mang em ra ngoài chơi nữa.”
“Kim Giác, Ngân Giác không được bắt nạt Đá Nhỏ, anh sẽ tức giận.”
Kỳ thật ba con pet chỉ đang giỡn nhau, nếu bọn nó muốn đánh nhau thật thì đã nhặng xị lên rồi.

Đá Nhỏ rất dính người, đặc biệt là thích Dạ Tiểu Hàm tiểu chủ nhân.

Kim Giác và Ngân Giác cũng nhìn Tiểu Đào khẽ kêu, một cô bé xinh xắn như này bọn chúng cần phải lấy lòng.
Kha Âm nói với Dạ Dung Lâm: “Thú cưng rất thích trẻ con vì chúng có cảm giác an toàn, so sánh với người lớn, thì bọn chúng càng thích trẻ con hơn.”
Cô vẫy tay, ba con vật lập tức nhích lại gần cô, Dạ Dung Lâm bật cười: “Giờ bọn nó vứt bỏ hai tiểu bảo bối, chạy lại chỗ em, càng chứng tỏ em cũng là thiếu nhi không phải sao?”
Kha Âm giận, liếc Dạ Dung Lâm một cái.

Cô đúng là không nghĩ tới bị Dạ Dung Lâm đào hố.
Tiểu Đào rất nhanh dựa vào Kha Âm, nhỏ giọng nói: “Mẹ em nói, năm nào mẹ cũng có 8 tuổi thôi, đều là bảo bảo, chị Kha Âm cũng giống như vậy?” Hiện tại Tiểu Đào dỗ Kha Âm như vậy cô cực kỳ thích.
Kha Âm hôn chụt lên trán nhỏ xinh của Tiểu Đào.


Dạ Dung Lâm cảm thấy không thể cân bằng mà liếc mắt nhìn Kha Âm.

Anh nhìn Kha Âm nói: “Cũng sắp đến quốc tế thiếu nhi, em nghĩ thế nào?”
Kha Âm: “A?” Một tiếng, “Em cũng không phải nhi đồng.”
“Thì Tiểu Đào nói em là bảo bảo còn gì, như này em còn không thừa nhận?”
Kha Âm câu môi cười: “Trong hai chúng ta, anh mới là bảo bảo, em là bảo bối.”
Dạ Dung Lâm: Được, được em nói gì cũng được.
Cẩu độc thân La Hạo vừa lái xe vừa run bần bật, về sau cho anh ta bao nhiêu tiền anh ta cũng không làm xế cho mấy người này nữa.
Bắt nạt anh không ăn sáng, cho nên nhét luôn bát cơm tró đầy ú ụ đúng không?
La Hạo bỗng nhớ ra một việc: “Hôm nay bên ‘Thập cẩm xã đoàn’ kỉ niệm 10 năm thành lập, bọn họ muốn mời cậu với tư cách là khách quý.”
“Ờ” Dạ Dung Lâm có chút chột dạ, anh đã quên béng mất chuyện này rồi.

Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn với Thập cẩm xã đoàn đều có mối quan hệ sâu xa.

Trong xã đoàn hoạt động online này, trước đây anh là đoàn viên từng phối âm, cũng nhận không ít kịch tuyền thanh, tính ra cũng khoảng 7-8 năm trước rồi.

Hiện tại thành công nên anh rất ít khi nhận tham gia các hoạt động này.
Thập cẩm xã đoàn cũng đã trải qua mười năm sóng gió, nòng cốt cũng đã thay rất nhiều người rồi, nhngw anh cùng Thịnh Mặc Hàn tính ra đều là bậc nguyên lão kì cựu, không ai đánh bại được.

Chỉ cần hai người còn ở Thập cẩm xã đoàn một ngày, thì chắc chắc xã đoàn này sẽ đứng đầu các xã đoàn.
Những lễ kỉ niệm, anh thường gửi sáu bản ghi âm tới chúc phúc, cũng không ca hát gì.

Kỉ niệm 10 năm lần này tổ chức tương đối quan trọng, nghe nói còn định tổ chức tại sân vận đông tổ chim.

Thập cẩm xã đoàn đào tạo rất nhiều nhân tài, nhưng nếu gặp họ đều khiêm nhường gọi Dạ Dung Lâm cùng Thịnh Mặc Hàn một tiếng tiền bối.
Hoạt động bên dưới Dạ Dung Lâm không thể tham gia, bởi vì anh không muốn lộ mặt.

Huống hồ, khẩu ngữ tuyên truyền “Mười năm nhiệt huyết không lạnh, mười năm cẩm sắc không tiêu tan” cũng đã được đăng, trở thành hotsearch trên weibo, khiến fans của Dạ Dung Lâm đều hi vọng anh sẽ tham gia.
Tuy rằng anh không có biểu hiện gì, nhưng La Hạo hợp tác với anh nhiều năm, đã rất quen thuộc anh, bất đắc dĩ hỏi: “Tôi không nhắc thì cậu cũng quên luôn đúng không?”
Dạ Dung Lâm yên lặng quay đầu sang một bên, giải thích khô khan một câu: “Dù sao qua một thời gian tôi cũng có thể đi.” Anh cũng chỉ là khách mời thôi mà.

Kha Âm nghe cuộc trò chuyện của hai người tò mò hỏi: “Hai anh đang nói hoạt động gì? Sẽ lên YY hát sao?”
“Em cũng biết?”Dạ Dung Lâm nhớ là cô không biết về chuyện phối âm mà.
“Trước đấy Bối Nguyệt Lượng nói với em rất nhiều, xong bảo em nhất định phải nghe, năm nay anh cùng Thịnh Mặc Hàn đều tham gia.” Bối Nguyệt Lượng một phần là muốn chia sẻ với cô, mặt khác cô muốn thử xem Kha Âm nghe có thể giúp bệnh của cô ấy khởi sắc không?
Ai mà biết được nam thần của cô đã thành bạn trai của bạn thân.

La Hạo nói chuyện với Dạ Dung Lâm: “Dù sao cũng đến nhà Thịnh Mặc Hàn, đợi đến khi chương trình tổ chức, cậu cùng Thịnh Mặc Hàn cùng lên mạng luôn.”
Dạ Dung Lâm nhíu mày: “Cậu nói thật hả?”
La Hạo chột dạ chớp mắt, cũng không dám đối mặt với ánh mắt sắc bén của Dạ Dung Lâm, lẩm bẩm một câu: “Em gái tôi là fans ruột của hai người, nó muốn nhìn thấy cậu cùng Thịnh Mặc Hàn cùng nhau lên sóng.”
Dạ Dung Lâm đương nhiên không muốn đáp ứng, bình thường anh cùng Thịnh Mặc Hàn không tiếp xúc nhiều lắm mà còn bị ghép couple, giờ mà cùng lên thì giang cư mận nói ra thành cái gì nữa.
Nhưng Kha Âm khá là tò mò bọn họ sẽ làm cái gì, nên nói với Dạ Dung Lâm: “Nếu không chúng mình ờ lại?”
Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ nhìn Kha Âm: “Anh cùng Thịnh Mặc Hàn cùng nhau xuất hiện, em có biết khán giả sẽ hiểu sai thành cái gì không?”
Điều này đúng là Kha Âm chưa nghĩ tới, bởi vì cô hỏi: “Bên cạnh anh không phải là em sao?”
Dạ Dung Lâm vừa mới như lọ giấm, nghe câu này của cô thì tâm tình như pháo hoa nở rộ.

Đúng vây, Thịnh Mặc Hàn là cẩu độc thân, cùng anh ta xuất hiện cũng chỉ có mình anh ta ăn cơm tró.
Bên này Thịnh Mặc Hàn đang ngồi chờ mấy người Kha Âm đến, trước đấy Kha Âm cũng có nói là sẽ mang hai đứa bé và một con chó, nên anh ta cũng đã chuẩn bị trước.
Hôm nay anh mặc quần áo thoải mái mang Jerry đứng đợi ở cổng, Tiểu Đào nhìn thấy đầu tiên “oa” một tiếng.
Không đợi cô bé nói gì, Dạ Tiểu Hàm đã hừ một tiếng, biết cô bé muốn khen Thịnh Mặc Hàn đẹp trai.
“Đã tới rồi.

Mau đi vào nhà.” Thịnh Mặc Hàn tươi cười nói
Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào lễ phép gọi một tiếng chú, sau đó thay giày, dắt tay nhau vào trong nhà.

Mới đến chỗ lạ hai đứa còn rụt rè, dính chặt bên người Kha Âm.

Sau lại thấy, Thịnh Mặc Hàn ngồi xổm xuống vỗ đầu Husky, nó liền le lưỡi chạy đến chỗ hai đứa bé, chơi cùng bọn chúng.
Tiểu Đào vươn tay bụ bẫm đo đo một hồi, sau đó lại oa một tiếng: “Con chó này thật là cao.”
Corgi nằm dưới chân cô bé, ngửa đầu nhìn Husky đầy địch ý.
Dạ Tiểu Hàm chạy vội tới, vỗ đầu Đá Nhỏ: “Phải chơi cùng bạn mới, biết chưa? ”
Husky rất thông minh, Thịnh Mặc Hàn nói: “Mang bạn mới đi tham quan nhà đi.” Nó liền kêu gâu gâu hai tiếng, gọi bạn mới đi cùng.

Mấy con pet cùng hai đứa bé đi chơi thuận tiện cho người lớn nói chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.