Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 23: Tiểu Mạch ngốc, cậu trốn ở đâu?



23 ♥ Tiểu Mạch ngốc, cậu trốn ở đâu?

Trên sân thượng lúc này chỉ tràn ngập gió xuân, nó thổi lộng vào chiếc áo sơ mi của Quách Mạch An. Cậu khéo ôm cứng hai cánh tay của mình, lùi về sau một bước, vừa vặn nấp sau tấm lưng cao lớn của người kia.

Lúc này khi ngẩng mặt lên, Quách Mạch An mới phát hiện Tống Dĩ Khang lại cao thêm một chút nữa rồi. Nhìn lại mình, cậu khẽ nhíu mày bĩu môi không muốn chấp nhận sự thật.

So với việc học thì mọi thứ cậu đều thua hắn một bậc. Từ ngoại hình nam tính và tính cách mạnh mẽ, Tống Dĩ Khang đều rất vượt bậc.

Tống Dĩ Khang chỉnh lại mớ tóc bị gió hất tung lên của mình, sau đó quay sang nhìn Quách Mạch An đang cúi mặt nghĩ ngợi gì đó. Hôm nay trông cậu ít nói hơn bình thường nhiều lắm, trong khi đó mọi ngày cậu đã chẳng nói được bao nhiêu câu.

Lặng lẽ nắm vai người kia ấn ngồi xuống mặt đất, Tống Dĩ Khang hắng giọng một chút:

" Ở đây không có ai khác ngoài chúng ta đâu. Cậu có thể tâm sự."

Quách Mạch An như nghe không hiểu vội giương mắt nhìn Tống Dĩ Khang, một lúc sau cậu mới à nhẹ một tiếng.

Tâm sự sao? Có thể giải toả được khó chịu trong lòng sao?

Quách Mạch An từ nhỏ đến bây giờ đều không có khái niệm tâm sự với một ai. Ngay cả Tống Dĩ Khang thân thiết như thế kia cũng rất ít khi nghe được những điều thầm kín trong lòng cậu.

Đối với Quách Mạch An, việc đem nỗi buồn nói cho một người khác biết không phải là chuyện gì hay ho. Có khi còn khiến cho người khác phải lo lắng thay mình nữa kìa. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng không muốn kể cho Tống Dĩ Khang nghe hết mọi chuyện đã xảy ra.

Bầu không khí im lặng, bên tai cả hai chỉ ù ù tiếng gió thổi cùng với những âm thanh nhộn nhịp ở dưới sân trường. Bỗng dưng điều này làm cho cả hai cảm thấy hồi hộp, trong đầu mỗi người đều chẳng nghĩ ra được cái gì hay ho để có thể bắt chuyện.

Cuối cùng, người lên tiếng phá cái bầu không khí kỳ quặc đó lại là Tống Dĩ Khang.

" Những lời nói vô nghĩa lúc nãy, cậu đừng bận tâm nhé."

Khi nói câu này, Tống Dĩ Khang hơi cúi mặt nhìn xuống đất, cánh tay hắn đặt lên hai đầu gối, tạo một tư thế rất bất cần. Hai đứa trẻ cùng xuất thân từ viện mồ côi, bao nhiêu tâm tư và hồi ức xấu xí bọn họ đều đã trải qua. Cho nên suy nghĩ của bọn họ đều khác với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Tuy đã được nhận nuôi, tuy đã được sống trong sự bao bọc của người lớn nhưng dường như cả hai vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Quách Mạch An ngồi co gối tựa lưng vào mảng tường phía sau, cậu giương đôi mắt nhìn lên bầu trời trong vắt phía trên cao. Từng đám mây nặng nề ục ịch là là bay qua, cậu bỗng nhoẻn miệng cười nhạt một cái.

" Hai ba ba của Tiểu Khang có thương Tiểu Khang không?"

Nhận được một câu hỏi kỳ lạ như thế, Tống Dĩ Khang có hơi bất ngờ cùng bối rối. Hắn xoay mặt nhìn Quách Mạch An rất lâu, cuối cùng mới gật đầu:

" Đương nhiên là thương. Hai người họ rất thương tôi."

" Hình như...hai ba ba của tớ không thương tớ." Quách Mạch An hơi mím môi nói.

Giọng cậu hạ xuống một tông khác, cứ như đang cố nén lại xúc cảm trong lòng vậy. Gió thổi ngày một lớn, Tống Dĩ Khang nghiêng đầu nhìn Quách Mạch An, cánh tay hắn vươn ra kéo trọn cậu sang phía mình.

Đầu cậu hoàn toàn tựa lên vai hắn, một điểm tựa vững vàng nhất mà cậu tìm thấy được. Lại nhắm mắt nhớ về ngày hôm qua, Quách Mạch An thật sự rất buồn.

Ngày tháng cả gia đình vui vẻ bên nhau trò chuyện và chăm sóc nhau đã không còn. Trong tâm trí cậu vẫn còn vọng lại những lời nói đay nghiến của Hứa Khê.

" Sao cậu lại nói như vậy?" Tống Dĩ Khang vuốt nhẹ bả vai cậu.

Quách Mạch An càng ngày càng co người lại, tạo một tư thế như con mèo cuộn mình trước cơn bão. Cậu mím nhẹ môi, đôi mắt phóng ra một tầm nhìn mông lung vô định.

" Hôm qua hai người họ đã cãi nhau."

Nghe vậy, Tống Dĩ Khang thoáng ngỡ ngàng, sau đó thì bật cười. Giọng cười khan làm cho Quách Mạch An nhíu mày lại, cắn môi nói:

" Cậu cười cái gì?!"

Tống Dĩ Khang chỉnh lại chỗ ngồi của mình, cánh tay ngày càng ôm chặt người kia hơn.

" Người ta yêu nhau mới có cãi nhau, cậu không biết điều này à?"

Quách Mạch An lúc này ngoan ngoãn im lặng nghe Tống Dĩ Khang đóng vai người lớn.

" Trước đây ba mẹ tôi cũng từng cãi nhau rất nhiều lần. Mỗi lần như thế, bọn họ đều nói những lời chua chát và khiến đối phương rất đau lòng. Rồi sau đó khi bọn họ bình tĩnh ngồi cùng với nhau, nói chuyện rõ ràng và chấp nhận thông cảm cho nhau. Cuối cùng mọi chuyện lại tốt như trước, đặc biệt là bọn họ còn hiểu nhau hơn nữa."

" Vậy hiện tại, hai ba ba của cậu có cãi nhau không?" Quách Mạch An nhìn Tống Dĩ Khang.

Nhắc đến Tống Phi Kiệt với Lữ Nhi, trong trí nhớ của Tống Dĩ Khang thì hình như hai người kia chưa một lần lớn tiếng với nhau. Cũng bởi tính tình của Lữ Nhi quá đỗi dịu dàng và nhường nhịn, nếu có gì hiểu lầm cũng rất hiểu chuyện mà tìm cách giải quyết. Tống Phi Kiệt cũng như thế.

Cả hai bọn họ vì yêu nhau mà nhường nhau một tiếng, cho nên những cuộc cãi vả hầu như chưa hề xảy ra.

Tống Dĩ Khang thu hồi ký ức, lắc đầu nói, " Chưa một lần."

" Vì sao nhỉ?" Quách Mạch An cúi mặt cười, " Tớ không muốn nhìn thấy hai người ấy cãi nhau nữa..."

" Tiểu Mạch ngốc, cậu sao lại rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện thế này? Cứ để hai ba ba của cậu như thế đi rồi họ sẽ tự tìm được cách giải quyết. Tin tôi đi."

" Tin cậu thì tớ không bị hậu quả gì chứ?" Quách Mạch An bỗng cười lém lỉnh hỏi.

Tống Dĩ Khang đương nhiên hiểu rằng cậu đang đá xéo mình, mặt mày hậm hực, môi bậm lại.

" Cậu thử nói lại lần nữa xem?"

" Hoá ra cậu hung dữ như thế." Quách Mạch An bĩu môi, " So với cậu, Tề Lãng dịu dàng hơn."

Tề Lãng, lại là Tề Lãng.

Tống Dĩ Khang trong đầu lặp lại cái tên đấy đến n lần, mặt mũi càng đỏ gay lên vì khó chịu. Hắn ta cảm thấy khó chịu lắm cơ. Vì sao hắn lại không dịu dàng được cơ chứ? Hắn rất dịu dàng đó thôi!

Tiểu Mạch ngốc, cậu đúng là không có mắt nhìn người.

Tống Dĩ Khang hừ nhẹ một tiếng, bỗng đứng dậy phủi phủi sau quần. Quách Mạch An thấy vậy cũng đứng bật dậy, mắt ngó nghiêng quan sát vẻ mặt người kia.

Còn định nói một cậu dỗ dành người đang giận thì cánh cửa của sân thượng bỗng mở toang ra. Tiếng cạch làm cho Quách Mạch An đang đứng gần đó giật thót mình. Cậu lùi về sau hai bước, mắt đăm đăm nhìn về phía đó.

Cánh cửa mở ra, ở đó xuất hiện một bóng dáng nam sinh vừa mới chạy hì hục nên đầu tóc đã xoăn lại còn rối tung lên, mồ hôi đọng ở viền trán, làm tóc dính vào mép.

" Là cậu à?" Tống Dĩ Khang trừn lớn mắt hỏi.

Tề Lãng vì mới chạy nên khom người thở hồng hộc, sau đó ngẩng mặt nhìn Tống Dĩ Khang, liếc xéo một cái.

" Là tôi đó, thì sao nào?" Sau đó quay sang phía Quách Mạch An cười xán lạn, " Tiểu Mạch à, cậu sao lại bỏ tôi một mình ở trong lớp vậy? Nãy giờ buồn muốn chết."

Phì. Tống Dĩ Khang liếc xéo Tề Lãng đang nở nụ cười thân thiện với Quách Mạch An, còn hắn thì nhìn ra ngoài bầu trời.

Quách Mạch An hồn phách đã trở lại, cậu nhìn Tề Lãng một chút rồi mỉm cười:

" Xin lỗi Tề Lãng nhé."

" Không sao." Tề Lãng khoát tay, " Nào, mau về lớp thôi. Giáo viên mà biết chúng ta ở đây sẽ rầy đó."

Nói rồi Tề Lãng bước lên trước toan nắm lấy tay Quách Mạch An kéo đi thì bị đánh một cái. Tiếng chát vang lên, bàn tay trắng trẻo của cậu ta bị đỏ tấy lên. Đôi mắt Tề Lãng phẫn uất nhìn Tống Dĩ Khang, miệng đã chu lên chuẩn bị xổ một tràng tức giận.

" Cậu chết tiệt. Sao lại đánh tôi? Cậu dám đánh tôi? Cậu chết tiệt, huhu...Đau quá đi mất. Đỏ rồi, Tống Dĩ Khang!!!!!"

Bỏ mặc Tề Lãng đứng đó gào thét oan ức, Tống Dĩ Khang một cái ngoảnh nhìn cũng không thèm làm, cứ thế kéo Quách Mạch An đi về lớp. Trên sân thượng ngập gió, Tề Lãng hít sâu mấy luồng khí lạnh, cuối cùng là hắt xì đến cả chục lần.

Lững thững bước xuống từng bậc thang, Tề Lãng đáng thương với cái chóp mũi đỏ ửng như tuần lộc của mình. Vì cậu ta đi dật dờ như mấy con zombie nên vô tình đụng phải một thanh niên cao ngất.

Lại lần nữa chóp mũi đụng chạm vật cứng, Tề Lãng hắt xì một tiếng thật lớn, nước mũi cũng vì thế mà chảy ra.

" Tề Lãng, em bị cảm rồi sao?" Giọng của thanh niên cao ngất đó vang lên làm Tề Lãng tỉnh lại.

Cậu ta ngước mắt nhìn người nọ, thấy người nọ gần mình quá mức quy định làm cậu muốn quay đầu chạy vọt đi. Từ ngày nhập học đến giờ, người kia là người mà cậu cảm thấy không ưa nhất, sau Tống Dĩ Khang.

Hoắc Kình thấy Tề Lãng im re nên hỏi một lần nữa. Lần này Tề Lãng có phản ứng bằng cách lùi về sau, xoay đầu và co hai chân lên. Nhanh nhạy nhận ra, Hoắc Kình nhếch môi cười, túm lấy cổ áo của cậu ta kéo lại.

" Học sinh của tôi bị cảm, tôi sẽ rất lo lắng, em không hiểu à?"

Nói rồi Hoắc Kình nhất quyết lôi Tề Lãng đến phòng y tế lấy thuốc cho cậu ta.

---

Hôm nay Hứa Khê đi xe đến trường để đón Quách Mạch An. Trước khi đến nơi, Hứa Khê còn ghé vào một quán trà sữa mua một ly hồng trà đào cho Quách Mạch An.

Đậu xe trước cổng trường, Hứa Khê hạ cửa kính xuống để nhìn cho rõ hơn. Từ đằng xa, Hứa Khê phát hiện bóng dáng nhỏ nhắn của Quách Mạch An đang tiến lại gần.

Mở cửa bước xuống xe, Hứa Khê dang hai tay về phía trước, hô một tiếng, " Tiểu Mạch."

Quách Mạch An đang sóng vai cùng Tống Dĩ Khang, nghe thấy giọng của Hứa Khê liền ngước mắt nhìn. Qua vài giây ngỡ ngàng, cậu chào tạm biệt hắn rồi chạy đến chỗ của Hứa Khê.

Được anh ôm vào lòng, thơm lên trán một cái đầy nâng niu yêu thương, Quách Mạch An thoáng chốc đã dẹp hết những chuyện buồn của ngày hôm nay. Rất hiếm khi Hứa Khê đi đón cậu, vì anh bận công việc rất nhiều.

" Ba Hứa." Quách Mạch An bị Hứa Khê hôn đến muốn chạy trốn, cậu nghiêng mặt, cười lên một tiếng.

Hứa Khê nghe cậu gọi liền buông ra, véo một cái ngay chóp mũi của cậu, " Hôm nay ba ba hết việc sớm nên đến đón Tiểu Mạch đây."

Nói rồi cả hai ba con vui vẻ lên xe. Trên đường về, Hứa Khê đã kể cho Quách Mạch An nghe rất nhiều chuyện, dường như anh đang cố gắng làm cho cậu không nhớ đến ngày hôm qua nữa.

Quách Mạch An cầm trên tay ly hồng trào vị đào hút rồn rột, nụ cười trên môi đã xuất hiện trở lại. Cậu cũng đem chuyện mình đạt điểm cao ở môn Văn kể cho Hứa Khê nghe. Kết quả là cuối tuần này cậu được dẫn đi mua đồ chơi.

" Ba Quách ở nhà ạ?" Quách Mạch An nghiêng mặt nhìn Hứa Khê.

Nghe con trai bảo bối hỏi, Hứa Khê tuy vẫn giữ phong thái bình thản nhưng nụ cười trên môi có phần gượng gạo. Từ đêm hôm qua thì Quách Cẩn Siêu vẫn chưa về nhà, ngay cả một cuộc gọi cũng không có nữa.

" Ba Quách vẫn còn công việc của mình, chưa về sớm được." Hứa Khê cố gắng vui vẻ trả lời.

Quách Mạch An nghe thế, ngoan ngoãn dạ một tiếng. Lúc này điện thoại của Hứa Khê bỗng reo lên, anh liếc nhìn cái tên hiện lên một chút rồi không nhấc máy.

Nghe tiếng chuông đổ, Quách Mạch An nhìn qua rồi nhìn Hứa Khê, cậu muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ khiến cho ba ba của mình nổi giận.

Về đến nhà, Hứa Khê đem Quách Mạch An lên phòng, bảo vú nuôi thay đồ tắm rửa rồi chuẩn bị cơm cho cậu. Sau đó Hứa Khê trở về phòng mình.

Khi ra khỏi phòng tắm, trên người Quách Mạch An chỉ mới có một chiếc khăn lông quấn quanh hông, cậu bỗng giật mình bởi âm thanh của một tiếng đồ vật bị ném xuống đất.

Không chờ vú nuôi dọn dẹp xong, Quách Mạch An tự bận đồ vào rồi một mình rời khỏi phòng. Khi đến trước cầu thang, Quách Mạch An nhìn xuống phòng khách thì phát hiện Quách Cẩn Siêu đã trở về.

Bộ dạng của hắn làm cho cậu khẽ chau mày. Chiếc áo sơ mi bị cởi toan mấy núc, quần cũng xộc xệch trông khó nhìn lắm.

Quách Mạch An bám tay vào thành cầu thang, cậu thấy Hứa Khê vừa mới ném một khung ảnh xuống đất, tiếng kính vỡ như ghim từng mảnh thuỷ tinh vào tâm trí của cậu vậy.

" Anh còn về làm gì nữa? Đã đi được thì sao không đi luôn đi?"

Hứa Khê đứng thẳng người cất tiếng, ngón tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay của mình. Còn Quách Cẩn Siêu như một tên câm điếc, hắn không trả lời một câu nào cả.

Cuộc cãi vả cứ thế lớn dần rồi sau một lúc thì ngưng bặt. Quách Mạch An ngồi bệt trên sàn, đôi mắt ngấn nước, chỉ một chốc nữa thì sẽ tuôn ra từng giọt nước ngắn dài.

Quách Cẩn Siêu vẫn ngồi im trên ghế sô pha, còn Hứa Khê đã sớm rời khỏi nhà. Căn phòng lặng như tờ. Quách Mạch An hai chân run bần bật, bàn tay cứ thế dụi qua đôi mắt của mình.

Một lúc sau, cậu bỗng đứng dậy, cúi mặt im lặng rất lâu.

Bên nhà của Tống Phi Kiệt cũng có một trận náo loạn. Chẳng qua Quách Cẩn Siêu đã gọi đến hỏi Tống Phi Kiệt có thấy Quách Mạch An ở bên đó hay không. Nhận được cuộc gọi như vậy, ngay cả Lữ Nhi còn phải bất ngờ với lo lắng, huống chi là hai người bố ở bên đó.

Tống Dĩ Khang đang trong phòng tập đàn piano, thấy Tống Phi Kiệt lao vào phòng nói lại như thế, hắn đã đứng bật dậy, cả người run lên như có luồng điện chạy qua.

Trong đầu cố gắng nghĩ ra những nơi mà Quách Mạch An có thể đến, sau đó Tống Dĩ Khang cùng Tống Phi Kiệt cùng đi tìm.

Ngồi trên xe, Tống Dĩ Khang bất lực dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại tập trung suy nghĩ. Mặt khác, hắn không ngừng lo lắng cho cái tên ngốc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.