Hóa ra bạn cùng bàn mới của cô là Thẩm Tứ, có đánh chết Diệp Thư Từ cũng không nghĩ đến.
Diệp Thư Từ sững sờ một hồi lâu, mới nhận ra đây không phải là mơ.
Năm thứ hai yêu thầm, thế mà ông trời lại ban cho cô một chút ngọt ngào.
Hiện tại là năm cuối cấp, cuối cùng cô cũng cảm nhận được một chút ngọt ngào của việc yêu thầm.
"Muốn đổi chỗ không?"
Người thì muốn đổi, người lại không.
Mọi người đều rất đói, muốn xuống nhà ăn ăn cơm, nhưng cũng chỉ một lúc, vẫn muốn đổi chỗ ngồi.
Lớp trưởng Thi Tiểu Lôi gõ bàn, nói: "Chốt lại bảy giờ cơm nước xong xuôi rồi hẵng đổi nhé?"
"Vậy để lớp trưởng quyết định đi!"
"Chốt như vậy đi." Cả lớp đồng thanh rồi giải tán.
Trong lòng Diệp Thư Từ thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, đột nhiên cô cảm thấy mình như biến thành một người khác, tay chân như không thuộc về mình, tứ chi tê dại cùng cảm giác hưng phấn khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Nhẹ nhàng như đang lao tới những tầng mây.
Có lẽ lúc này Diệp Thư Từ trông vẫn như bình thường, nhưng khóe môi cong nhẹ lên đã phơi bay tất cả.
Cũng may, không ai biết cả, đây là bí mật nhỏ của Diệp Thư Từ.
Trường trung học số 1 thành phố Tô thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, cả ngày thứ bảy thì tự học, nhưng học sinh có thể lựa chọn học hay không, hôm nay là thứ năm, tranh thủ ăn cơm còn quay lại học tiết tự học buổi tối.
Diệp Thư Từ và Khương Hiểu xuống nhà ăn để ăn cơm, người phía sau đột nhiên kéo cánh tay Diệp Thư Từ lại.
"Mới vừa rồi đi ra ngoài, cậu có để ý lớp mình có rất nhiều bạn nữ nhìn chằm chằm cậu không?"
Diệp Thư Từ sững sờ: "Mình không biết."
Mải mê đắm chìm trong niềm vui nhỏ của bản thân, cô không có thời gian để ý đến những người xung quanh, suốt quãng đường xuống cầu thang vừa rồi, cô cười suốt.
"Các cậu ấy nhìn chằm chằm mình làm gì?"
"Cậu còn hỏi nữa, ghen tỵ cậu may mắn được ngồi cùng bàn với Thẩm Tứ, bạn nữ lớp mình hầu hết đều thích thầm Thẩm Tứ mà." Khương Hiểu nói: "Cậu nhìn Chu Tử Kỳ đi, tướng mạo bình thường, học hành cũng vậy, không biết sao Thẩm Tứ lại làm bạn với cậu ta nữa."
Trong lớp Chu Tử Kỳ thân nhất với Thẩm Tứ, thật ra thành tích của Chu Tử Kỳ cũng không quá tệ, thi vào các trường đại học 211* cũng không thành vấn đề, nhưng lại kém xa so với Thẩm Tứ.
*Có thể nói đại học 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
Những trường đại học hàng đầu Trung Quốc này rất khắt khe trong tuyển sinh đầu vào, chú trọng chất lượng đào tạo cũng như chất lượng đầu ra của sinh viên.
Khương Hiểu lại nói: "Nói đi, Tiểu Từ, cậu có thích ai không?"
Câu hỏi này làm hơi thở của Diệp Thư Từ ngưng trệ, bọn họ là bạn tốt hiểu đến tận gốc rễ của nhau, hai người nói chuyện về học tập, gia đình, cuộc sống, nhưng lại chưa nói đến vấn đề tình cảm bao giờ.
Lúc này, không biết vì sao, Diệp Thư Từ đột nhiên không muốn che giấu chuyện gì, cô cười nói: "Có."
Khương Hiểu cả kinh: "Vậy cậu nói cho mình biết, là người như thế nào?"
Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, trong lòng cô từ lâu đã miêu tả hàng ngàn lần dáng người tuấn tú thẳng tắp của cậu, trên môi nở nụ cười, nói từng chữ: "Cậu ấy đẹp trai, trắng trẻo, khá cao, thành tích rất tốt, không tìm ra được khuyết diểm nào, là sự tồn tại hoàn hảo."
Khương Hiểu dừng chân, "Ah" một tiếng: "Hoàn hảo à? Yêu cầu này rất khó, chắc phải như Thẩm Tứ."
Diệp Thư Từ mở miệng, do dự một lúc mới hỏi: "Tại sao lại là Thẩm Tứ?"
Khương Hiểu đi nhanh, mỉm cười với Diệp Thư Từ: "Những người xung quanh chúng ta, còn ai tốt hơn Thẩm Tứ?"
Diệp Thư Từ ngẫm nghĩ lại lời Khương Hiểu nói, mím môi, không nhịn được cười nhẹ.
Phải, chàng trai mà cô yêu thầm, ánh trăng trong lòng cô, là người tốt nhất và tốt nhất trên đời.
Hai người cũng không kén chọn, đi thẳng lên tầng một, chọn bừa hai món.
Nhà ăn của trường trung học số một có ba tầng, tầng một bày những món ăn nhà làm bình thường, giá cũng rẻ, tầng hai là mấy món ăn vặt thông thường, tầng ba tương đương với một quán ăn nhỏ, bạn học nào khá giả lười xếp hàng mua cơm, thường đi thẳng lên lầu ba, các bạn học khác bình thường khi tổ chức sinh nhật cũng lên lầu ba.
Khương Hiểu đi phía trước, còn Diệp Thư Từ cúi đầu đi theo sau.
"Đó không phải Thẩm Tứ sao?"
"Bạn học Thẩm đẹp trai thật đấy."
"Nghe nói gia cảnh của bạn học Thẩm rất khá, tôi còn tưởng mỗi ngày cậu ấy đều phải lên lầu ba ăn cơm ấy!"
"Mặc dù đồ ăn ở lầu ba rất đắt, nhưng thật ra cũng không tốt cho sức khỏe, quá nhiều dầu lại mặn.
Cậu ấy đoán chừng rất chú trọng sức khỏe, bằng không sao đầu óc cậu ấy lại thông minh vậy?"
Các cô gái xung quanh xì xào bàn tán, nghe thấy cái tên quen thuộc.
Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi hơi hé mở, bàn tay run rẩy suýt nữa khó có thể cầm vững mâm đồ ăn, cô dùng hết sức mới để canh không bị trào ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Tứ vừa lúc đi ngang qua cô, cách cô không đến một mét.
Thẩm Tứ cũng bưng một mâm đồ ăn màu bạc, dáng người cao gầy, lông mày rậm, lông mi hơi rũ xuống, dưới mí mắt có một cái bóng nhỏ.
Dường như có một không gian nhỏ ngăn cách cậu với mọi người, đối với những lời bàn luận của các bạn học nữ như mắt điếc tai ngơ, trong suốt ba năm cấp ba, cũng chưa từng nghe đồn cậu với bạn nữ nào, dường như cậu không có hứng thú với tình yêu nam nữ.
Thẩm Tứ cũng không nhìn cô lấy một giây, tim Diệp Thư Từ đập mạnh.
Cảm giác mất mát ập đến muộn màng, như khoảnh khắc vòng đu quay đạt đến điểm cao nhất, cảm giác mất trọng lượng ùa đến, tràn ngập cảm giác không chân thật và bất an.
Khương Hiểu tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Diệp Thư Từ ngồi xuống mới nhận ra Khương Hiểu đang mím môi, bực bội lau nước dính trên quần áo mình.
Khương Hiểu là người thích sạch sẽ, cô ấy sẽ không mắc phải lỗi cơ bản như vậy, Diệp Thư Từ hỏi: "Sao cậu lại bất cẩn vậy?"
"Cậu đừng nói nữa, bực chết đi được, tên Chu Tử Kỳ làm thế nào cũng phải đá mình, giám nói là vô tình thử xem?"
Mối quan hệ giữa Khương Hiểu và Chu Tử kỳ khá vi diệu, có thể nói họ là bạn tốt, nhưng đôi khi lại không giống, đôi khi lại cãi nhau, Diệp Thư Từ cũng muốn khuyên, nhưng hai người hợp nhau đến mức có thể mặc cái quần giống nhau.
Ba mẹ hai nhà biết nhau, nên có thể coi như thanh mai trúc mã.
Trước đây chỗ ngồi cách rất xa nhau, ít nhất thời điểm hai người đi học tạm yên bình, bây giờ lại thành bạn cùng bàn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Thư Từ thở dài: "Cậu đánh Chu Tử Kỳ trước phải không?"
Khương Hiểu mím môi, ngừng lau quần áo, dở khóc dở cười: "Quả nhiên là Tiểu Từ nhà mình, cậu đoán không sai."
Diệp Thư Từ vuốt cằm: "Vậy cũng không trách Chu Tử kỳ đá cậu được."
Giọng Khương Hiểu mặc dù có hơi lớn, nhưng rất xinh đẹp, da dẻ trắng hồng, cao 1,6m, gương mặt nhỏ, mắt to, có thể nói là không liên quan đến cụm từ "khuynh hướng bạo lực", nhưng mỗi lần đối mặt với Chu Tử Kỳ lại như biến thành người khác, không đánh thì đập.
Có lẽ vì quần áo bị bẩn, tâm trạng Khương Hiểu bình thường lại, vội vàng ăn một miếng liền đặt đũa xuống: "Tiểu Từ, mình đi đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn, chỉ có ăn nhiều mới giải tỏa được bực bội trong lòng mình."
Hai người đặt mâm thức ăn ở quầy bát đĩa dơ, Khương Hiểu đi thẳng đến quầy bán quà vặt, mà Diệp Thư Từ lại không có hứng thú với đồ ăn ở đây, bước đến khu nước uống.
Diệp Thư Từ nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Bộ đồng phục ngắn tay màu trắng được cậu mặc vào khiến nó chẳng giống một màu sắc bình thường, hai chân cậu chàng thon dài, chân mang giày thể thao màu trắng, dáng người gầy gò đứng trước kệ hàng.
Cậu chàng cúi đầu chọn đồ uống.
Đèn trong quầy sáng trưng, phản chiếu lên làn da của Thẩm Tứ càng trắng hơn, Diệp Thư Từ nhìn vào cổ cậu, thân hình cậu chàng cao lớn, xương quai xanh rõ ràng, đẹp vô cùng, cậu lấy vài chai nước, bỏ vào giỏ mua sắm.
Ngay khi Thẩm Tứ ngẩng đầu lên, không biết sao Diệp Thư Từ cảm thấy đỉnh đầu tê dại, vô thức trốn vào kệ hàng phía sau.
Chiếc kệ cao che khuất bóng dáng cô gái, nhưng lại không giấu được cảm giác rung động.
Tiếng gió tĩnh lặng.
Sau khi Thẩm Tứ rời đi, Diệp Thư Từ mới đến khu đồ uống, cô thích cảm giác thanh mát sảng khoái, vậy nên rất thích uống trà chanh, nhìn quanh một lượt cũng không thấy, nhân viên bán hàng tới: "Bạn học, em muốn tìm cái gì?"
"Còn trà chanh không ạ?"
Nhân viên bán hàng nói: "Mấy chai cuối cùng được bạn học vừa nãy mua hết rồi."
Diệp Thư Từ tiện tay cầm chai nước khoáng.
Khương Hiểu lại chọn thêm mấy phút, hai người cùng tính tiền, vừa định ra ngoài, nhân viên bán hàng đuổi theo: "Bạn học, đợi đã!"
"Chuyện gì vậy ạ?"
Nhân viên bán hàng cầm trên tay hai chai trà chanh: "Hai chai này là bạn nam vừa nãy mời."
Khương Hiểu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhận lấy, Diệp Thư Từ mím chặt môi, cảm giác bất lực nhấn chìm cô, cùng lúc đó, khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ bừng.
Bạn nam vừa nãy, còn là trà chanh, vậy chỉ có thể là Thẩm Tứ.
Nói cách khác, Thẩm Tứ nhìn thấy cô đúng không?
Diệp Thư Từ không thể diễn tả cảm giác lúc này, đầu tiên là chua xót, bởi vì hành vi không tự nhiên của mình, đã là bạn học ba năm, thoải mái chào một tiếng cũng không được sao? Tại sao lại trốn.
Nhớ lại hành động vừa rồi, Diệp Thư Từ cũng không hiểu bản thân mình thế nào.
Nếu bên cạnh có Khương Hiểu, chắc chắn cô sẽ không trốn.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vui vẻ, gương mặt nhiễm ý cười - vì sự hào phóng và tốt bụng của cậu chàng.
Chắc khi Thẩm Tứ nghe cô hỏi nhân viên bán hàng có trà chanh không, đã tốt bụng để lại cho cô.
Mặc dù quan hệ của họ chỉ là bạn học bình thường, không có lý do ái muội nào để Thẩm Tứ làm chuyện này, nhưng Thẩm Tứ đã cố tình làm vậy, cũng đủ để khiến Diệp Thư Từ vui vẻ.
Khương Hiểu cầm chai trà chanh mát lạnh, đôi mắt tròn xoe vẫn nghi hoặc: "Rốt cuộc là ai nhỉ? Không thấy người quen nào cả."
Gió chiều thổi tung bộ đồng phục của Diệp Thư Từ, trong lòng cô vui sướng khôn cùng, từng bông hoa nhỏ thay nhau nở rộ.
Sắc trời vẫn chưa tối, hoàng hôn rất đẹp, đỏ rực nửa bầu trời, hai người không vội trở về lớp, đi dạo ở sân thể dục, Khương Hiểu mắng Chu Tử Kỳ không biết bao nhiêu lần, hai tai phiếm hồng, Diệp Thư Từ bất đắc dĩ mỉm cười an ủi cô ấy.
Cả trái tim đều quanh quanh chai trà chanh lạnh.
Điều này có nghĩa là cô và Thẩm Tứ sẽ có tương lai đúng không?
Khi còn bé, cô đọc thoại bản* về công tử và tiểu thư không ít, thường đều vì một lần tình cờ gặp gỡ mà về sau mới sống chết có nhau.
Thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Nghĩ đến đây, trái tim vừa mới bình tâm lại của Diệp Thư Từ lại đập rộn lên.
Khi hai người trở lại phòng học, chuông vào lớp vang lên, trong phòng học hỗn loạn, sau khi đổi chỗ, trái tim đang quặn thắt của Diệp Thư Từ vẫn chưa nguôi ngoai.
Chu Tử Kỳ đang ở lớp, nhưng Thẩm Tứ thì không.
Sách giáo khoa của Thẩm Tứ được sắp xếp rất ngay ngắn, sách giáo khoa và sách bài tập đều được đặt trong hộc bàn, mặt bàn sáng bóng như mới, không có một vết xước nào.
Thật ra, cô cũng không phải là một người bạn tốt.
Vừa rồi khi đi dạo ở sân thể dục, Khương Hiểu phàn nàn hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chào hỏi Thẩm Tứ.
Đã thành bạn cùng bàn, còn uống nước của người ta, cũng không thể chờ người ta chủ động chào cô trước phải không?
Đã thất lễ một lần rồi, không thể thất lễ nữa.
Cô thực sự muốn tạo ấn tượng tốt với Thẩm Tứ.
Ah, yêu thầm thật hèn mọn.
*
Tiết tự học thứ nhất, Thẩm Tứ vẫn chưa quay lại.
Diệp Thư Từ không khỏi hoài nghi ánh mắt của mình, chẳng lẽ hai lần gặp gỡ vừa rồi đều là cô tưởng tượng sao?
Cô cũng không có tâm trạng học bài, làm qua loa nửa bài kiểm tra, thậm chí còn làm sai ở bước tính toán đơn giản nhất, cô thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác cáu kỉnh vô cớ.
Diệp Thư Từ mở cửa sổ, đêm đầu thu, gió không nóng không lạnh, mang theo hơi ẩm, thổi vào chóp mũi cô.
Cô nhắm mắt lại, nằm xuống bàn, cuối cùng bên cạnh cũng có động tĩnh - tiếng "két" khi kéo ghế ra dứt khoát, gọn gàng.
Diệp Thư Từ lặng lẽ mở mí mắt một chút, nhìn xuống.
Ống quần sạch sẽ, mắt cá chân thanh mảnh, giày thể thao màu trắng.
Là cậu.
Trái tim thiếu nữ đập loạn lên, gương mặt cô nóng cực kỳ, như thể bị sốt cao.
Trái tim như bay lên trời, đến đỉnh điểm.
"Diệp Thư Từ, cậu có thể giúp tôi một việc được không?" Một giọng nam dễ chịu vang lên.
Trái tim nóng bỏng rơi xuống với tốc độ nhanh nhất.
Diệp Thư Từ chỉnh lại tâm trạng của mình, ngồi thẳng dậy.
Ngồi đối diện cô là Chu Tử Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ bực bội: "Diệp Thư Từ, cậu nói cho tôi biết đi, bây giờ Khương Hiểu không để ý đến tôi, chẳng phải tôi vô ý làm bẩn quần áo cậu ấy sao? Tôi cũng xin lỗi rồi, hơn nữa là cậu ấy đánh tôi trước mà, tôi bất cẩn đụng lại cậu ấy, thật sự không phải cố ý."
"Tôi để lại trà chanh cho các cậu, cậu ấy vừa biết là tôi đưa, liền ném vào thùng rác, đau lòng thật đấy."
Trái tim Diệp Thư Từ trong giây lát bị như siết chặt.
Cô cắn chặt môi dưới: "Trà là cậu để lại?"
Chu Tử Kỳ nhún vai: "Tôi muốn xin lỗi, nên để lại cho các cậu hai chai nước."
Hóa ra, không phải Thẩm Tứ để lại.
Đúng vậy, dựa vào quan hệ của bọn họ, cô có tư cách gì mà si tâm vọng tưởng?
Khoảng cách giữa bọn họ như trời với đất, sâu như vực thẩm, người yêu thầm luôn mong mỏi, chờ đợi vầng trăng trên cao.
Họ cách nhau quá xa.
Chỉ nghe được tiếng sợi dây đứt đoạn trong thâm tâm, cảm giác phi lý truyền đến, là nỗi đau thương mà cô không cách nào chịu đựng.
24/05/2023 - 2816 từ.