Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 18: Cái gọi là quân đoàn con số tạo ra lịch sử [1]



Cách Nhĩ Phân nhìn Thái tử đi xa, vừa mới nãy Nạp Lan tài tử còn thuận tiện khách sáo mời hắn cùng đi săn thú vào ngày rảnh rỗi, hừ, tên đàn bà còn dám cùng gia đi săn thú?! Cách Nhĩ Phân  ma chưởng soàn soạt, hảo, vậy hảo hảo chờ hưởng thụ đi.

Cách Nhĩ Phân quỷ dị cười xoay người rời đi, một đường đi tới kinh hách vô số tôi tớ nha đầu, đi vào trước cửa thư phòng Tác Ngạch Đồ

Sửa sang lại sắc mặt, Cách Nhĩ Phân  cung kính gõ gõ cửa “A mã, nhi tử đây.”

“Ân, vào đi.” Thanh âm Tác Ngạch Đồ lộ ra mỏi mệt không thể che dấu.

Cách Nhĩ Phân  nghe được thanh âm Tác Ngạch Đồ, có chút lo lắng, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tác Ngạch Đồ ngồi ở sau bàn, vẻ mặt mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề nào đó quan trọng.

Cách Nhĩ Phân  nóng vội, tiến lên từng bước “A mã, phát sinh chuyện gì?” Nghĩ đến Thái tử mới đi, vì thế, vội mở miệng “Có phải Thái tử phát sinh chuyện gì hay không?”

Tác Ngạch Đồ trừng mắt “Ngươi nói bậy bạ gì đó?! Thái tử  rất hảo hảo.”

Nhìn nhi tử của mình ngượng ngùng, Tác Ngạch Đồ thở dài trong lòng, Cách Nhĩ Phân  là kẻ điển hình cho võ biền, mặc dù  vũ kỹ cùng hành quân đánh giặc rất có mưu lược, đáng tiếc, đối chuyện trên triều đình cũng là dốt đặc cán mai, so với Nạp Lan Dung Nhược  kia kém đến cũng không thể kém hơn.

Bất quá, như vậy……… Cũng tốt……

Nếu chiếu ý tứ Thái tử mà làm, có lẽ tương lai nhà bọn họ sẽ bình an………..

Chính là, Thái tử, Thái tử ……….. Ai.

Bạch kì nhìn như phong quang, kì thực dấu diếm sát khí, bát trà đã đầy, nên đổi bát.

Gia tộc Hách Xà Lý ( ở đây là họ của gia tộc , ở phía trên gọi họ của hoàng hậu là vì kính ngữ, như Trưởng Tôn hoàng hậu đó, không gọi tên ), trước có hoàng hậu, nay có Thái tử, nhưng ai biết, sớm bị sát khí ám phục, buồn cười chính bọn nó còn không biết! Nếu không phải bát trà kia bị Thái tử đập vỡ, giờ này khắc này hắn vẫn còn đắm chìm ở trong mộng đẹp phồn hoa….

“Cách Nhĩ Phân, nhớ kỹ, về sau đừng trương dương ( thẳng tính – nói toạc móng heo, thẳng như ruột ngựa ), cũng đừng cùng Nạp Lan Dung Nhược gây gổ!” Tác Ngạch Đồ nghiêm khắc phân phó.

Cách Nhĩ Phân  trừng mắt “A mã, vì cái gì nha?!” Hắn còn tính toán qua vài ngày rảnh rỗi sẽ đi săn thú, lúc đó sẽ cấp cho tên đàn bà một cái bẽ mặt đó nha!

Tác Ngạch Đồ không kiên nhẫn phất tay “Ngươi chiếu theo mà làm là được!”

Cách Nhĩ Phân  có chút không phục, nhưng xem a mã nhà mình nghiêm túc, chỉ biết việc này đã nói định rồi, chính là, rốt cuộc là vì cái gì nha………

Tác Ngạch Đồ đứng dậy, đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời có chút âm trầm, nhẹ nhàng thở dài “Nhi tử, ngươi nếu thực thương chất nhi Bảo Thành của người, liền nhất định phải nghe a mã …..”

Cách Nhĩ Phân  có chút yên lặng nghĩ, nghĩ đến hôm nay thấy bộ dáng Thái tử hao gầy không ít, nghĩ đến Thái tử sà vào lòng a mã của mình mà khóc đến thương tâm đầy ủy khuất như vậy  ……… Lại nghĩ tới đường tỷ  hoàng hậu thông tuệ ôn nhu mà mới trước đây mình còn gặp mặt …….. Cách Nhĩ Phân  xiết chặt nắm tay, không trương dương sẽ không trương dương, về phần tên đàn bà như hồ li kia, hừ, hắn không cùng gã chấp nhặt làm gì!

—————————————————

Trở lại Thừa Kiền cung, Thái tử gia có chút mệt, lúc này thân thể kỳ thật cũng không mệt như vậy, chỉ là có lẽ bởi vì khóc lớn một hồi, lúc này toàn thân cao thấp đều mỏi mệt nói không nên lời, vô lực phất tay ý bảo Tiểu Thuận Tử  đi xuống.

Bích Châu  vội vàng đi lên hầu hạ, đang muốn hỏi Thái tử gia có phải có cái gì không thoải mái hay không, chỉ thấy thanh âm Thái tử gia mơ hồ nói “Không có việc gì……… Gia chỉ là mệt nhọc………”

Bích Châu  mở lớn mắt, đang muốn tiến lên, chỉ thấy Thái tử gia đã dựa vào tháp mà nặng nề ngủ.

Tiểu Thuận Tử  cùng Tiểu Tốt Tử liếc nhau, có chút vô thố.

Lúc này, lại nghe một thanh âm trầm thấp đè nén tức giận vang lên “Thái tử làm sao vậy?!”

Ba người vội vàng xoay người, vừa thấy bào y màu minh hoàng, cả kinh, vội vàng quỳ xuống, vừa định bái kiến, lại bị quát bảo ngưng lại “Câm miệng!”

Khang Hi  bước nhanh tiến lên, thật cẩn thận ôm lấy Thái tử ngủ say, dò xét độ ấm cái trán, hoàn hảo, không có phát sốt, Khang Hi  nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận chăn mỏng mà Bích Châu thông minh đưa tới, mềm nhẹ phủ ở trên người Thái tử, tiếp theo, Khang Hi  đế không coi ai ra gì thật cẩn thận ôm lấy Thái tử, bước đi mềm nhẹ ôm Thái tử vào nội thất..

Lữ công công vụng trộm nhìn động tác xưa nay chưa thấy của Khang Hi  đế, trong lòng lại kích động, mình đi theo Thái tử là theo đúng rồi! Xem, hoàng thượng là cỡ nào sủng ái Thái tử nha!

Cố Hỉ công công liếc mắt Lữ công công đang che dấu không được kích động, trong lòng hừ lạnh, hoàng thượng đối Thái tử gia chính là bất đồng thật lớn!

Bất quá…….. Nhìn về phía nội thất, bởi vì Cố Hỉ công công bị ngăn lại nên không thể theo sau, trong lòng ngập tràn lo lắng, loại bất đồng này, luôn làm cho người ta bất an a bất an a……….

[ Cố Hỉ công công, trực giác sao mà chuẩn như vậy nha? ]

Từ xưa đến nay, sủng ái càng trọng – nguy hiểm càng lớn. Sủng ái thật sự của Hoàng đế là tối không thể dựa vào, xem ra, mình vẫn nên chú ý nhắc nhở Thái tử gia……….

Trong nội thất, Khang Hi  đế mềm nhẹ buông Thái tử gia, lại cẩn thận kéo chăn qua, nhẹ nhàng phủ lên, còn dịch dịch góc chăn.

Nhìn Thái tử ngủ say, vẻ mặt Khang Hi  đế không khỏi phóng nhu.

Bởi vì vội vã muốn biết kết quả khuyên bảo của Tác Ngạch Đồ, nhưng lo lắng trời sắp tối, từ Đông Môn đến Càn Thanh cung cũng không gần, nghĩ tới hài tử này mệt mỏi nên  cho người đi tuyên chỉ, không cần đến đây. Phê xong tấu chương, có chút gấp không thể chờ, hướng Thừa Kiền cung đến, có lẽ có thể kịp cùng hài tử này dùng bữa, ai ngờ, hài tử này lại mệt rồi ngủ say ……..

Ngón tay thon dài có vết chai mỏng, chậm rãi xẹt qua khuôn mặt hài tử, càng hiểu thêm hài tử này một ít, trong lòng lại chia ra hai phần, thêm phần thích mà cũng thêm phần đau.

Nhìn đống ‘ sách ’ kì quái,trong đầu luôn có loại tình tự dở khóc dở cười, cùng lúc vì hài tử này trí tuệ mà kiêu ngạo, cùng lúc cũng vì hài tử bướng bỉnh mà nháo đến dở khóc dở cười.

Thời điểm nghe hạ nhân báo cáo nói Thái tử cầm cái loại câu đố kỳ quái này cấp tứ a ca, trong lòng thế nhưng có chút toan, Thái tử đối hắn đạm mạc xa lánh, đối huynh đệ lại rất nhiệt tình, đặc biệt tứ a ca.

Nghe hạ nhân báo cáo lại bộ dáng Thái tử ở ngự hoa viên giải đáp câu đố, trong lòng hắn rất vui mừng, có chút tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy.

Nghe tới câu kia “Trên đời này không có hai phiến lá cây giống nhau, có đôi khi, một vài vấn đề cũng không nhất định chỉ có một loại biện pháp giải quyết…….” Hắn kiêu ngạo trong lòng, không hổ là con hắn, nghĩ tới vấn đề cũng có chiều sâu như thế!

Hắn hiện tại có mấy người nhi tử, con lớn nhất là Dận Nghị dũng cảm thẳng thắn, con thứ ba Dận Chỉ thông tuệ tài hoa, con thứ tư – Dận Chân tuy nhỏ nhưng cũng tương đối đủ khí độ, đứa con thứ năm đáng yêu nhu thuận, có lẽ tương lai còn có rất nhiều……..

Nhưng hắn minh bạch, dù có thêm nhiều nhi tử đi nữa thì ở trong lòng hắn, cũng so ra kém hài tử đang ngủ say này …..

Hài tử này không giống ….

Có lẽ là bởi vì hắn vuốt mi, Thái tử gia đang ngủ say hơi hơi giật giật lông mi, lông mi thon dài bỗng nhiên nhăn cùng một chỗ, trong mắt nhắm chặt bỗng nhiên rơi một giọt nước mắt, hắn ngẩn ra, Bảo Thành, khóc?

Hài tử quật cường quỳ ở ngoài Càn Thanh cung, quật cường thà chết vậy mà lại khóc sao?

Thái tử gia rơi nước mắt, tiếp thêm hai, thêm ba viên rơi xuống ………

Đôi môi đang cắn cũng hơi giật giật, hắn thật cẩn thận nhìn qua  —

“Hoàng a mã……. Không cần chán ghét mà vứt bỏ Bảo Thành……”

Hắn chấn động, trong tâm lại giống như bị người gắt gao đè chặt, co rút đến đau, chậm rãi gạt đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, Khang Hi  đế nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy, có lẽ chỉ có bản thân hắn nghe thấy…….

“A mã vĩnh viễn sẽ không chán ghét mà vứt bỏ Bảo Thành.”

————————————————————————————

Khi Thái tử gia tỉnh lại, đã là canh một  .

Có chút tỉnh táo ngồi dậy, cảm giác tuy rằng ngủ cũng không lâu, nhưng thật sự không tồi, chính là, mình sao lại nằm mộng như thế  ?

Thái tử gia có chút hắc tuyến nghĩ tới tình cảnh ở đệ nhất thế vừa dây dưa trong cảnh mộng: Trong mộng, nam nhân kia lạnh lùng xoay người mà đi, sau đó mình liều mạng đuổi theo……………..

Thực, là, mất,mặt,cực kì!!

Khi ở đệ nhất thế, vì giấc mộng chết tiệt này mà hắn không dám ngủ nhiều, có khi mệt mỏi cực kì, cũng bức chính mình thanh tỉnh, vì thế, hắn từng tự ngược qua, tỷ như nói tự làm mình bị thương, sau lại, khi thành Trương Anh, dưới sự giúp đỡ của mụ mụ, hắn dần dần có gan đi vào giấc ngủ, tuy rằng ngẫu nhiên có thể mộng lại giấc mộng đó nhưng cũng không còn sợ hãi ……… Chỉ là, sau khi mình sống lại chưa từng nằm mộng, sao hiện tại lại mộng đến như thế  ?

Chẳng lẽ vì những lời thúc công nói sao?

Thái tử gia ngồi ở trên giường ngốc một hồi, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, quên đi, không nghĩ.

Đang muốn đứng dậy khi, đã có chút ngạc nhiên phát hiện, nam nhân lạnh lùng vô tình trong cảnh mộng kia, hiện giờ lại mỉm cười đứng ở cửa………

Thái tử gia bi thúc ngẩng đầu nhìn trời: Ông trời, ngài có phải thấy gần đây ta rất đắc ý không?

Thừa Kiền cung, trong Đông Sương phòng, im lặng có chút dọa người

Thái giám cung nữ, thậm chí được thái tử gia tối tin tưởng là Tiểu Thuận Tử – Tiểu Tốt Tử -Bích Châu  đều bị vẫy lui  .

Nguyên nhân, do Khang Hi  gia đang cùng Thái tử gia đang hưởng thụ bữa tối thân mật của hai người ……

“Bảo Thành, thịt này không tồi, con nếm thử xem.” Khang Hi  gia vừa nói, một bên cẩn thận gỡ xương cá, sau đó, có chút vụng về gắp đến bát của Thái tử gia.

Kỳ thật loại tình cảnh này, đã trình diễn ở Thừa Kiền cung quá vài lần.

Thái tử gia từ lúc đầu không có quen, đến bây giờ, đã có chút chết lặng

Nhìn trộm nhìn ánh mắt Khang Hi đế phi thường hòa hoãn, thậm chí có thể nói ôn nhu, trong lòng Thái tử gia ngũ vị tạp trần, Khang Hi trong mộng, Khang Hi hiện tại, xuất hiện lặp lại.

Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu?

Thái tử gia bỗng nhiên toát ra một câu như vậy trong đầu, Chẳng lẽ mình bị làm cho loạn rồi. Khi nào thì mình cũng văn vẻ như thế  ?!

“Ân, Bảo Thành, đến, thử món đậu hũ nấu dưa chua này xem, Cố Hỉ nói là đồ ăn mới chế của ngự thiện phòng, đặc biệt làm khai vị, ngươi thử xem.” Khang Hi  đế cười tủm tỉm gắp đến trong bát Thái tử gia.

Thái tử gia nhìn Khang Hi  đế tràn đầy ý cười trên mặt, trong mắt nhu hòa, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một câu, mụ mụ từng nói với hắn “ Con ngoan, hiện tại chỉ cần nhớ con là Trương Anh.”

Vậy hiện tại, mình chính là Thái tử Dận Nhưng, Thái tử Dận Nhưng sống lại.

Những hồi ức phá lạn bất kham ( không tốt, không vui ), cùng hiện tại không quan hệ, cùng nam nhân trước mắt này….. Không quan hệ…..

“A mã.” Nuốt xuống đồ ăn bên miệng, Thái tử gia chậm rãi mở miệng.

Khang Hi  đế có chút kinh hỉ nơi đáy lòng, đêm nay Bảo Thành đã chủ động mở miệng, nhưng trên mặt vẫn là nhất phái ba lan bất kinh ( sóng lớn cũng không kinh sợ ) “Ân?”

“A mã, hôm nay Bảo Thành ở bên ngoài thấy có người ăn mứt quả, a mã, khi nào đó mua cho Bảo Thành một xâu mứt quả được không?” Thái tử gia quay đầu nhìn Khang Hi  gia, ánh mắt thực thành khẩn, trên mặt nho nhỏ thanh tú có một tia mất tự nhiên cùng xấu hổ.

Khang Hi  đế đầu tiên là sửng sốt, lập tức, ôn nhu đáp “Hảo.”

—————————————————————–

Khang Hi  năm xx, tháng giêng, Thái tử gia lần thứ hai ra cung, lần này là cùng Khang Hi  đế cải trang xuất hành.

Mà cùng năm, Đông quý phi hạ sinh lục hoàng tử. Thành tần sinh hạ thất hoàng tử.

Bởi vậy, quân đoàn con số làm nên lịch sử đã chính thức bắt đầu rồi ~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.