Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 46: Thiếu niên phấn đấu JQ sử



Mặc kệ nói như thế nào,BOSS đại nhân đi rồi, Thái tử gia vẫn là vạn phần cao hứng.

Điều này có nghĩa, hắn, có thể tự do xuất nhập Tử Cấm thành, muốn đi đâu liền đi đó, muốn mang nhóm con số ngoạn ngoạn thì liền mang đi ngoạn ngoạn ….

Oa, nhân sinh thật mĩ diệu nha.

Vì thế tiểu nhân trong lòng Thái tử gia hoan hô nhảy nhót, quơ tay nhỏ bé vẫy vẫy cái khăn tiễn BOSS đại nhân, Dận Chỉ thiếu niên không tình nguyện cùng với biến dị lục bánh bao vui vẻ phấn chấn, khởi hành đi tuần du tái ngoại  .

Sau đó, Thái tử gia phủi phủi áo choàng, thong dong cười, xoay người, đối nhóm con số đứng ở phía sau mình cười tủm tỉm nói “Hoàng a mã đem giám quốc đại nhâm giao cho cô cùng tiểu tứ, nhưng năng lực cô hữu hạn, về sau, còn cần các vị đệ đệ hỗ trợ nhiều hơn…..”

Nhóm tiểu con số  nhanh chóng làm một dạng khiêm tốn đồng đều, đều nói cái gì là đúng thế đúng là và vân vân …

Tứ gia đứng nghe mà trong lòng  lộp bộp, nhìn mạt tươi cười bên miệng Thái tử gia kia, thấy thế nào cũng rất quỷ dị, vừa định cúi đầu nói tiểu bát bên người nên đề phòng Thái tử gia, chợt nghe thấy thanh âm trong trẻo của Thái tử gia vang lên  “Tiểu bát –”

Tứ gia hơi hơi hé miệng, ngẩng đầu, chỉ thấy Thái tử gia tươi cười khả cúc, đối tiểu bát ngoắc “Tiểu bát, đến, ca ca mang ngươi đi chơi.”

Khóe miệng tứ gia có rút, Thái tử gia, hôm nay là ngày đầu tiên người giám quốc đó nha  …….

Vì thế, Thái tử gia của chúng ta vui vẻ lôi kéo tứ, ngũ, thất, bát một chuỗi con số hướng Càn Thanh cung xuất phát! Tiểu cửu, tiểu thập, thập nhất, thập nhị bị Thái tử gia phái trở về Vô Dật trai, tiếp tục đọc sách ……

Thẳng đến khi xác thực trước mắt quả thật là Càn Thanh cung, tứ gia trong lòng lại lộp bộp, vị gia này sẽ không muốn………

Tứ gia rốt cuộc không thể bình tĩnh, từng bước tiến lên, ngăn lại Thái tử gia, thấp giọng nói “Ca ca chẳng lẽ muốn mang bọn đệ đệ tiến Càn Thanh cung?”

Hoàng a mã chân trước tuần du tái ngoại, Thái tử gia ngài liền sau lưng mang theo đệ đệ tiến Càn Thanh cung?!

Triều thần một lũ bụng dạ khó lường, dâng sớ là có thể làm cho Thái tử gia ngài ăn không xong đi không được đó!

Thái tử gia chọn mi, nhợt nhạt cười “Ai nói gia ta muốn tiến Càn Thanh cung?” Chuyển một đường, Thái tử gia lôi kéo một chuỗi con số — quẹo vào Văn Hoa điện ………

Văn Hoa điện, phụ cận thiên điện Càn Thanh cung.

Tiến vào Văn Hoa điện, chỉ thấy một đống tấu chương chất đống ở trên bàn…..

Tứ gia nhíu mày, Thái tử gia sẽ không là………

Thái tử gia dừng lại, xoay người, cười yếu ớt “Hảo, hôm nay sẽ phiền toái các vị đệ đệ …”

Tứ gia lại không thể bình tĩnh tiến lên “Thái tử ca ca, ngài đây là………”

Thái tử gia cười, không nói, xoay người ý bảo tiểu thái giám đều đi ra ngoài.

Mới cười cười mở miệng “Chỗ này là tấu chương hôm nay triều thần thượng tấu, hiện tại, tiểu thất, tiểu bát, các ngươi đem tấu chương phân chia ra, hộ bộ về hộ bộ, lại bộ về lại bộ….. Địa phương về địa phương….. Tiểu ngũ, ngươi xem tấu chương địa phương, đem phần trọng yếu của tấu chương địa phương khoanh vào.

Tiểu tứ, chúng ta đi xem lục bộ, trước đem những thứ quan trọng xem trước, trọng yếu thì để một bên, mấy thứ vô nghĩa thì để qua đó, xong xuôi sẽ xử lí  …….“

Bị Thái tử gia điểm tên, nhóm con số đều ngẩn ngơ, tiểu bát theo bản năng nhìn về phía tứ ca nhà hắn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

Chưa cho phép mà một mình tiếp xúc tấu chương, đây chính là tội lớn nha.

Tứ gia nhíu mày “Thái tử ca ca, như vậy có ổn hay không?”

Dù sao, xử lý chính là tấu chương triều thần nha.

Thái tử gia phất tay, không thèm để ý mở miệng “Không có việc gì, cô hôm qua đã cùng hoàng a mã xin chỉ thị, hoàng a mã nói không thành vấn đề, tốt lắm, mọi người nhanh tận dụng thời gian để làm việc đi.”

Nghe thấy nói là hoàng a mã cho phép, nhóm con số mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vì thế, đều tự vén tay áo, bắt đầu làm việc.

Thái tử gia cũng ngồi vào chủ vị, bắt đầu lật xem tấu chương.

Tứ gia khi ngồi xuống, giương mắt nhìn Thái tử gia đã chuyên tâm lật xem tấu chương, trong lòng luôn luôn có chút kỳ quái, hoàng a mã xưa nay coi trọng quy củ, sao đồng ý một cái đề nghị như vậy?

Lại quay đầu nhìn tiểu bát đang chăm chú phân loại tấu chương, trong lòng hơi hơi ấm áp, như vậy cũng tốt, cùng tiểu bát làm, tổng so với mình cùng vị gia kia thì hảo hơn!

———————————————————————————-

Khang Hi đế ngồi ở ngự giá, lật xem tấu chương lục sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm tấu chương lục sắc, nhưng lại không có xem đến nửa chữ, cuối cùng, Khang Hi đế có chút suy sụp phóng tới một bên, nhu nhu cái trán, đạm mạc mở miệng “Cố Hỉ.”

Cố Hỉ vội vàng thò người tiến vào, cúi đầu đáp “Nô tài ở.”

“Đi tới chưa?”

Cố Hỉ trong lòng hiểu rõ, biết hoàng thượng quan tâm khẳng định không phải là vấn đề đi tới chưa  , vì thế ngoan ngoãn hồi đáp “Hồi hoàng thượng, đi được một nửa lộ trình ……. Nô tài vừa mới nhận được hồi báo kinh thành, Thái tử điện hạ đã đến Văn Hoa điện xử lý chính sự đi, nghe nói còn dẫn theo tứ a ca, ngũ a ca, thất a ca, bát a ca……”

Khang Hi đế sau khi nghe xong, hơi hơi than nhẹ, Bảo Thành…. Lúc này đại khái thật cao hứng đi……..

Sờ sờ phật châu trên cổ tay, tháng sáu năm trước Bảo Thành đưa, nói cái gì là quà cho ngày của phụ thân ….

Cái ngày này cũng thật quái dị, bất quá Bảo Thành từ trước đến nay đều rất thích làm chuyện kì quái.

Tiểu không lương tâm, ta rời đi, ngươi khẳng định thật cao hứng đi? Chắc chắn sẽ vui sướng vì muốn đi ra ngoài liền đi ra ngoài, muốn ngoạn cái gì liền ngoạn cái đó đi. Chỉ mong, buổi tối, ngươi cũng có thể cao hứng như vậy……….. Khang Hi đế vuốt phật châu, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang.

———————————————————————–

Ở Văn Hoa điện, một nhóm con số làm việc đến hoàng hôn thì xong một đống tấu chương.

Tiểu ngũ tiểu thất tiểu bát liếc nhau, đều xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc này, trong lòng bọn họ đều vạn phần sùng kính với hoàng a mã anh minh thần võ của bọn họ!

Thiên, nguyên lai xử lý tấu chương khó như vậy! Rườm rà như vậy! Đám vuốt mông ngựa kia thực quanh co lòng vòng khiến bọn họ hoa cả mắt  !

Một câu đơn giản thế nhưng lại dùng nhiều lời vô nghĩa như vậy làm nền!

Quả nhiên nha, làm hoàng đế không phải dễ làm ….

Đồng thời, bọn họ cũng đối Thái tử gia cùng tứ gia còn ngồi ở chủ vị đang hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương mà sùng bái có thêm …

Tứ gia trầm tư nhìn tấu chương của Tông Nhân phủ, người Mãn nhàn rỗi còn thường xuyên gây chuyện thị phi, cường đoạt nữ nhi Hán nhân, còn phát triển đến mức đoạt ruộng đất khiến tiểu bộ phận người Hán đánh nhau cùng người Mãn  ……..

Tuy rằng phân báo cáo của Tông Nhân phủ thực mịt mờ, nhưng làm quá một đời hoàng đế, tứ gia vẫn nhạy bén phát hiện nơi có vấn đề.

Vấn đề về người Mãn thì nên giải quyết như thế nào đây? Mặt khác, tên người Mãn đoạt ruộng đồng của Hán nhân là Tác Cách cùng phe với lục a ca, nên xử lí thế nào nha?

Phúc Toàn thúc lại đem vấn đề này thượng tấu lên, là muốn cùng tiểu lục đối địch, hay là muốn……… Nhìn xem năng lực giám quốc của Thái tử? Hoặc là nói……… Tìm hiểu trước khi hành động, thử dò xét tâm của hoàng a mã?

Đang nhíu mày suy nghĩ, chợt thấy một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng mát xa bả vai. Sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn về phía sau, liền thấy tiểu bát cười, trong lòng ấm áp.

Thái tử gia nhìn chằm chằm tấu chương trong tay, là tấu chương vấn an của Sơn Đông, chỉ là vấn an, đồng thời nói chuyện tào lao về thú sự của một ít địa phương, thú sự địa phương có vài chuyện thật đáng nghiền ngầm nha. Ngón tay Thái tử gia vô thức gõ bàn, Sơn Đông gần nhất khô hạn, dân chúng sông Khúc Khê liền bỏ tiền cho một người tên là Bạch Liên Hoa lên chùa dâng hương, khẩn cầu trời mưa. Kết quả trên đường bị người cướp, vì thế liền bẩm báo huyện nha, huyện thái gia giải quyết phi thường anh minh…..

Bạch Liên Hoa?

Từ này tổng làm cho Thái tử gia liên tưởng đến Bạch Liên giáo.

Sau đó, Sơn Đông khô hạn, bách tính bỏ tiền đi dâng hương, này cũng phản ánh nỗi lòng lo âu của bách tính, đã đạt tới nông nỗi tuyệt vọng ……

Tứ gia buông phân tấu chương về người Mãn, nghĩ viết vài chữ, giương mắt nhìn mắt Thái tử gia, thấy vẻ mặt Thái tử gia khó được biểu tình trầm tư, tiểu ngũ tiểu thất đều ngoan ngoãn ngồi ở một bên, tiểu bát bên người mình cũng ngoan ngoãn ngồi. Đều im lặng nhìn Thái tử gia, chờ Thái tử gia từ trong trầm tư lấy lại tinh thần.

Tứ gia có chút cảm thán nhìn Thái tử gia, so với kiếp trước, thế này Thái tử gia đã được các huynh đệ tiếp nhận trong vô thức rồi …..

Thái tử gia lấy lại tinh thần, khép lại tấu chương, ngẩng đầu, sửng sốt, lập tức cười “Đều làm tốt?”

Tiểu ngũ tiểu thất tiểu bát đều nhất tề gật đầu, Thái tử gia cười tủm tỉm đứng dậy, đi đến trước mặt tiểu ngũ tiểu thất, vươn hai tay, phân biệt sờ sờ đầu bọn họ, ôn nhu nói “Tiểu ngũ tiểu thất đã cố gắng rất nhiều, hôm nay ca ca cám ơn!”

Tiểu thất có chút đỏ mặt ngây ngô cười, tiểu ngũ cộc lốc cười, sờ sờ cái mũi của mình.

Tiểu bát nháy mắt mấy cái, nắm lấy tay tứ gia, tiến lên, có chút ủy khuất mở miệng “Nhị ca, tiểu bát đâu? Tiểu bát cũng rất lợi hại đi.”

Thái tử gia quay đầu, nhìn tứ gia có chút hắc tuyến, cúi đầu, cười tủm tỉm mở miệng “Ân, tiểu bát, cũng thực tài giỏi nha.”

“Tốt lắm, thời gian cũng không sớm, đều trở về nghỉ ngơi một chút đi.” Thái tử gia nhìn sắc trời, thật sự sắp tối.

Tiểu ngũ vì thế nắm tay tiểu thất cùng tiểu bát quay về A ca viện.

Tứ gia lại lưu lại, vừa định đưa qua tấu chương Tông Nhân phủ, Thái tử gia lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đưa cho hắn một phần tấu chương.

“Tiểu tứ, ngươi xem xem. Là Sơn Đông.”

Tứ gia sửng sốt, tiếp nhận, mở ra. Thoáng quét mắt, lập tức nhíu mày.

Làm một đời đế vương, tứ gia đương nhiên có thể nhìn ra trong phân tấu chương này vô tình để lộ ra một vấn đề, Sơn Đông khô hạn, dân chúng lo âu…….

“Tiểu tứ, gia muốn để quan viên hộ bộ đi Sơn Đông nhìn xem, ngươi cảm thấy trong hộ bộ ai mới thích hợp?” Thái tử gia suy tư, mở miệng hỏi.

Tứ gia cân nhắc một chút, quan viên hộ bộ? Cũng thích hợp, lần này Sơn Đông khô hạn, hộ bộ sớm nên chi ngân lượng để giúp nạn thiên tai, lần này đi đến đó cũng thuận tiện kiểm tra sổ sách một chút. Khẽ gật đầu “Đệ đệ cảm thấy Lí Chính Nguyên trong hộ bộ không tồi, thái độ làm người chính trực, thông minh.”

Thái tử gia gật đầu “Hảo……” Nhìn tấu chương mà tứ gia nắm chặt trong tay “Phân này là?”

“Là Tông Nhân phủ, đệ đệ nhìn xong, cảm thấy được có vài vấn đề không đơn giản.” Tứ gia vừa nói, một bên đưa cho Thái tử gia.

Thái tử gia tiếp nhận, lật xem vừa thấy, nhíu mày, có chút không vui  trầm giọng hỏi “Tiểu tứ, tên cẩu Tác Cách đoạt ruộng đất của Hán nhân là ai?! Phúc Toàn thúc trông nom Tông Nhân Phủ cũng không dám hỏi đến, thế nhưng còn thượng tấu?!”

Tứ gia trong lòng cũng là thầm giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, lãnh đạm mở miệng “Nghe nói, Tác Cách là nô tài của Trang thân vương phủ, mặt khác, đệ đệ cũng không biết.” Dừng một chút, lại mở miệng thản nhiên bổ sung “Nghe người ta nói, tỷ tỷ Tác Cách là đại cung nữ bên người tiểu lục……..”

Thái tử gia hơi hơi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, thật đúng là, một người đắc đạo ( Câu đầy đủ là: Một người đắc đạo, gà chó lên trời = Một người làm quan cả họ được nhờ ) a?! Đem tấu chương ném tới trên bàn, thản nhiên mở miệng “Tiểu tứ, việc này ngươi đừng bận tâm, gia sẽ xử lý. Bên Sơn Đông ngươi nên chú ý chút đi, gia tổng cảm thấy được bên Sơn Đông có chuyện ……..”

Tứ gia gật đầu, nhìn tấu chương đã bị Thái tử gia ném lên bàn, muốn nói lại thôi.

Thái tử gia theo tầm mắt tứ gia nhìn lại, ảm đạm cười “Yên tâm, gia có chừng mực!”

Tiễn bước tiểu tứ, quay lại Thừa Kiền cung, vời tới Tiểu Luật Tử, thản nhiên phân phó nói “Gia muốn biết chuyện của Tác Cách kia.”

Tiểu Luật Tử xoay người, lên tiếng trả lời lui ra.

——————————————————————-

Trong Vĩnh Phúc cung. Đông phi nhìn chằm chằm đỉnh thư trên bàn sau một lúc lâu, mới lạnh lùng cười, đứng dậy, lấy cái lồng đèn, nhìn thư ở trong tay, châm lửa, trong lòng Đông phi dâng lên một tia khoái ý khó tả.

“Làm kẻ tận trung là bổn phận của ngươi, cho dù chết, cũng là vinh hạnh chủ tử ngươi cho ngươi …….” Đông phi nhìn chằm chằm ngọn lửa, bên miệng lộ vẻ dịu dàng cười, thanh âm lại lạnh như băng.

Lần này tuần du tái ngoại, Khang Hi đế còn mang Thành tần cùng vài  quý nhân.

Tứ phi lưu ở trong cung làm chủ sự.

Mà Vĩnh Phúc cung, sớm đã vắng lặng.

———————————————————————-

Lục a ca ngồi ở trong lều trại mình, xem xong sau, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trên mặt lại – lộ ra mỉm cười.

Con cá sắp mắc câu sao?

Lục a ca xoay người đem thư gắt gao vò thành một khối ở trong tay, đi ra lều trại, nhìn chủ trướng cách đó không xa, trên mặt lộ ra tươi cười thiệt tình.

——————————————————————

Ban đêm.

Thái tử gia mất ngủ.

Giường vẫn là giường đó, nhưng hắn ngủ không được, tổng cảm thấy thiếu điểm gì………

Lại trở mình, Thái tử gia bất đắc dĩ thở dài.

Nằm ở trên giường, quay đầu nhìn đèn lưu huỳnh ở trướng, bắt đầu đếm dê béo

Đếm, đếm, Thái tử gia bực bội.

Bật người dậy.

Ngây người một hồi, mới lẩm bẩm “Bây giờ mới là buổi tối đầu tiên nha ……….”

Thanh âm nhẹ phiêu phiêu ở trong nội thất im lặng.

————————————————————————–

Lúc này, Khang Hi đế tuần du tái ngoại cũng là đêm đầu.

Khi chuẩn bị đi ngủ, Khang Hi đế bỗng nhiên quay đầu hỏi Cố Hỉ “Ngươi nói, Thái tử điện hạ ngủ chưa?”

Cố Hỉ trong lòng sửng sốt, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cung kính mở miệng nói “Hồi hoàng thượng, nô tài đoán, hẳn là đang ngủ………”

Khang Hi đế lại mỉm cười, gợi lên khóe miệng, dừng ở phật châu trên cổ tay, ánh mắt nhu hòa, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu hỏi “Gối đầu do nội vụ phủ đặc chế đã đưa đến chưa?”

“Hồi hoàng thượng, hôm qua nô tài đã đem tới đây. Hoàng thượng, muốn nô tài đem đến sao?” Cố Hỉ khom người hỏi.

Khang Hi đế gật đầu.

Cố Hỉ vội vàng xoay người, từ sau bình phong lấy ra một cái rương có hai gối đầu.

Hai gối đầu này, thực đặc biệt.

Cố Hỉ đã từng nhìn thấy bức tranh như thế ở trên bàn của hoàng thượng …. Bức tranh rất xấu, đương nhiên, Cố Hỉ cũng không có lá gan đi rình coi, hắn…. Chính là khi phụng mệnh đi nội vụ phủ lĩnh hai cái gối này thì nhìn thấy ….

Hình dáng hai gối đầu có điểm giống bức tranh Thái tử gia vẽ, một con giống dê con béo mập, một con giống bạo long thú.

Mặt khác, hai cái gối đầu này, đều có hương hoa quế nhàn nhạt, mùi đàn hương này chỉ có hoàng thượng mới dùng.

Nhìn hai cái gối, trên mặt Khang Hi đế lộ ra ý cười thản nhiên ôn nhu, tiếp nhận gối đầu dê béo, chỉ chỉ gối đầu bạo long, thu liễm ý cười, đạm mạc phân phó nói “Đem cái này đưa cho Thái tử gia, chú ý, trẫm không muốn để cho những người khác biết. Mặt khác, nói cho Tiểu Luật Tử, trừ phi Thái tử gia tự mình hỏi, nếu không không cần nói với Thái tử gia…..” Nói lời cuối cùng, vẻ mặt Khang Hi đế có chút nghiêm túc.

Cố Hỉ vội vàng xoay người trả lời, trong lòng lại bồn chồn, hoàng thượng rốt cuộc đánh cái gì bí hiểm với Thái tử gia nha?

Khang Hi đế vẫy lui Cố Hỉ, ôm lấy gối đầu dê béo, vuốt ve gối đầu mềm mại, coi như là hài tử chính mình đau sủng nhiều năm – quý trọng nhiều năm đang ở trong ngực mình, thấp giọng nỉ non nói  “Thói quen của con người rất khó đổi ….. Bảo Thành, lời này, là năm đó ngươi nói nga…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.