Thanh Cung Bí Sử

Chương 76: Hồi 76 Nhị Tử[3]



Gió lạnh từng cơn thổi qua, cuốn làn tóc xõa dài cạo nửa đặc trưng của người Mãn. Trương Hoài đứng lặng bên cửa sổ giấy, hắn không mở miệng nói một lời. Trương Hoài nhìn Mân tần đang co ro dưới sàn kia, hai mắt tràn ngập thù hận không thể trả hết. Hai mắt như ứ lệ, hai dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống hai bên má. Lúc này Mân tần sắc mặt đã rút đi không còn giọt máu nào. Nàng ta sợ hãi mà quỳ xuống dập đầu như giã gạo. Thị nữ Ngọc Bích sợ đến mức ngất đi. Mân tần co người dưới sàn, cả người rung lên từng cơn cầm cập. Trương Hoài đứng bên cửa sổ giấy, hắn cất giọng như tiếng gió hú: “Sao muội lại giết ta… muội đã hứa gì với ta…”

Mân tần khóe mắt đã gập lệ từ lúc nào, nàng ta liên tục dập đầu, nức nở: “Hoài ca, huynh tha thứ cho muội, Hoài ca nể tình nghĩa chúng ta ngần ấy năm, huynh hãy tha cho muội”

Trương Hoài cắn chặt răng, hai mắt trợn tròn. Hai dòng máu chảy bên má khô lại, ánh mắt kia như ửng đỏ. Mân tần sợ đến mất mật, nàng ta cúi đầu không dám nhìn Trương Hoài. Trong ánh mắt Trương Hoài như nhuốm thêm một màu đượm buồn: “Muội bảo ta niệm tình nghĩa xưa mà tha cho muội. Vậy lúc muội sai người giết ta, muội có niệm tình xưa mà tha cho ta hay không”

Lời nói của Trương Hoài khiến Mân tần chết lặng, nàng ta cầu xin hắn niệm tình xưa để tha thứ cho mình, nhưng cũng chính nàng ta không chút ân tình mà sai người giết hại hắn. Mân tần lặng người một lúc lâu. Trương Hoài leo qua cửa sổ, lúc này Mân tần mới bàng hoàng, sợ hãi rút người về sau. Trương Hoài trông thấy vẻ sợ hãi đó của nàng ta thì đứng khựng lại, hắn đưa tay về trước nói: “Diệp muội, theo ta đi nào… Diệp muội cùng ta đi gặp Diêm Vương…”

Mân tần hoảng sợ hét lên inh ỏi, nàng ta ôm đầu, van xin: “Hoài ca! Hoài ca! Muội xin huynh tha cho muội, huynh có nhớ nhung muội hãy xuống đó tìm con của chúng ta đi. Nó mới xuống đó vài ngày thôi! Huynh xuống đó tìm con của chúng ta đi”

“Ả tiện phụ!”

m thanh phát lên như phá tan đi bầu không khí u ám, ảm đạm. Từng ánh đèn dần được thắp lên, Lan Nhi cùng Hoàng đế, Hoàng hậu đẩy cửa bước vào. Mân tần thẫn thờ nhìn Hoàng đế. Hắn vừa thấy Mân tần đã vung chân đạp mạnh nàng ta một cái. Mân tần không trụ được liền ngã lăn. Trương Hoài có chút xót thương muốn tiến đến đỡ lấy nhưng bị Lan Nhi liếc mắt ra hiệu, hắn liền biết lui mà rụt người về. Hoàng đế ngồi lên sạp, hắn hận không thể lập tức phanh thây nàng ta ra. Hắn ngồi lần chuỗi hạt ngọc trai trên tay, nói: “Đúng là đê tiện, ngay cả trẫm ngươi cũng dám lừa hay sao”

Mân tần vẫn chưa thể tin bản thân mình đã bị lừa, nàng ta nhìn Trương Hoài, cất giọng mếu máo: “Huynh gạt ta sao”

Trương Hoài né đi ánh nhìn của Mân tần. Nàng ta tuyệt vọng chỉ biết cười buồn. Hoàng đế quay sang Hoàng hậu, bảo: “Mân tần từng là người trong cung của nàng, Hoàng hậu, nàng có ý kiến gì hay không”

Hoàng hậu liếc nhìn Mân tần một cái, cung kính đáp: “Mân tần đã không còn là thị nữ, giờ là người của Vạn Tuế gia, người muốn giải quyết nàng ta như thế nào thiếp không ý kiến”. Truyện Quân Sự

Hoàng đế đặt chuỗi hạt lên bàn, nói: “Để bảo vệ thanh danh cho hoàng tộc Nhị A ca không truy cứu nữa. Mân tần Từ thị, tạm thời không tước bỏ danh vị, ban lụa trắng. Còn về Trương Hoài…”

Hoàng đế chưa nói hết lời, Lan Nhi vội cắt lời: “Vạn Tuế gia, Trương Hoài dù gì cũng đã hối lỗi quay đầu. Nhưng thiếp nghĩ không thể giữ hắn trong cung nữa…”

Hoàng đế gật đầu, Hoàng hậu chỉ im lặng không nói gì. Hắn nhìn Hoàng hậu một cái, nói: “Trương Hoài ngươi cứ đến Viên Minh Viên đi. Trẫm không truy cứu tội trạng của ngươi”

Trương Hoài dập đầu tạ ơn liền lui ra. Mân tần cũng bị lôi ra sau đó. Hoàng hậu định đứng dậy rời đi thì bị Hoàng đế gọi lại: “Hoàng hậu, Quý phi ở đây một lát. Trẫm có vài chuyện muốn nói”

Lan Nhi cùng Hoàng hậu ngồi lại. Hoàng hậu giữ lưng thẳng tắp, nói: “Vạn Tuế gia có chuyện gì muốn nói với chúng thiếp”

Hoàng đế liếc nhìn Hoàng hậu nghiêm nghị bảo: “Nàng quản lý hậu cung như vậy sao?”

Hoàng hậu vừa nghe liền sợ hãi quỳ xuống, Lan Nhi cũng quỳ theo. Hoàng hậu cúi đầu, thưa: “Vạn Tuế gia, thiếp không biết mình đã làm sai chuyện gì”

“Không biết làm sai chuyện gì?”, Hoàng đế nghe câu này thì thật như bùng nổ, hắn đập mạnh chuỗi hạt, quát: “Không biết gì? Nàng có biết gần đây bao nhiêu chuyện xảy ra không? Phi tần mưu hại hoàng tự, hôm nay lại là Mân tần tư thông? Nàng quản lý hậu cung như vậy sao”

Hoàng hậu đã sợ đến tái mặt, nàng ta ấp úng không nói nên lời. Hoàng đế cười lạnh, bảo: “Sau này nàng không cần bận tâm chuyện hậu cung nữa. Sau này cứ để Ý Quý phi quản lý hậu cung đi”

Cả Hoàng hậu và Lan Nhi đều sững người. Hoàng hậu không thể chấp nhận, vội bảo: “Vạn Tuế gia, Ý muội trước nay vẫn chưa hề quản lý hậu cung. Nếu để muội ấy làm nhất thời sợ lại lo không chu đáo”

Hoàng đế đứng dậy muốn rời đi, lại nói: “Không chu đáo thì làm dần cũng sẽ quen thôi. Nàng trước kia đến nay lo chuyện hậu cung trẫm thấy cũng không chu đáo gì mấy. Cứ để Quý phi lo liệu đi. Không cần bàn gì thêm về chuyện này nữa, cứ theo vậy mà làm đi”

Vừa dứt lời Hoàng đế đi liền một mạch. Lan Nhi cũng không nghĩ đến kết quả này, quay sang Hoàng hậu nở một nụ cười đắc ý: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin được phép lui trước”.

Lan Nhi vịn tay Đức Hải rời khỏi Cảnh Dương cung. Nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng Cảnh Dương cung được mạ vàng phía trên, nói: “Chiến thắng hôm nay, đã khiến cả hậu cung này xoay chiều rồi”

Hoàng đế trở về lại Dưỡng Tâm điện. Chồng chất tấu chương vẫn còn y trên bàn. Hắn nhìn thấy không khỏi chán nản. Bình minh dần ló dạng, giấc ngủ của Hoàng đế còn chưa đầy hai canh giờ. Hắn chuẩn bị thượng triều. Hoàng đế ngồi kiệu đến Càn Thanh cung. Các viên quan đều đứng chờ sẵn trong điện. Hoàng đế vừa bước vào họ đã đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Hắn không mấy để ý, ngồi vào chính toạ. Sắc mặt nhợt nhạt cùng sự mệt mỏi như đè nặng lên cơ thế Hoàng đế. Hắn gác tay lên trán, xua tay ra hiệu cho các đại thần bẩm tấu. Trịnh Thân vương cung kính đến trước quỳ xuống, thưa: “Vạn Tuế gia, bên phía Thiên Tân vừa cấp báo. Lần trước người cho Trực Lệ Tổng Đốc-Đàm Đình Tường đi thương lượng với các nước Tây Dương, đã có phản hồi rồi ạ”

Hoàng đế nhắm hai mắt, điềm tĩnh bảo: “Bên đó họ có chấp thuận hay không”

Trịnh Thân vương hơi chau mài, tạch lưỡi thưa: “Vạn Tuế gia kế ‘lấy di chế di’ của người đã… thất bại rồi”

Hoàng đế mở trừng hai mắt, ngồi thẳng người, nghiêm nghị hỏi: “Vậy Thiên Tân thế nào rồi”

Trịnh Thân vương cúi đầu, liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế một cái mới dám nói: “An Cát Lợi và Phú Lang Sa đã tiến đánh Đại Cô Khẩu pháo đài rồi ạ, chúng chuẩn bị tiến thẳng vào Thiên Tân…”

Hoàng đế thở dài, xoa xoa thái dương, nói: “Hiện tại quốc khố của chúng ta đã không còn nhiều nữa. Nếu để chiến tranh bùng phát, e là chỉ có bại. Tạm thời lệnh cho Quế Lương và Hoa Sa Nạp đến Thiên Tân nghị hoà đi”

Năm Hàm Phong thứ 8, Hàm Phong đế nghị hoà với liên quân Phú Lang Sa, An Cát Lợi, A Mỹ Lợi Gia và Nga La Tư. Quế Lương và Hoa Sa Nạp nghị hoà với từng nước hiệp ước phân biệt: Anh-Trung, Nga- Trung, Pháp-Trung, Mỹ-Trung. Hàm Phong đế trông thấy hàng mẫu tấu lên phẫn nộ không thôi. Nhưng kết quả vẫn không thể không phê chuẩn. Các cường quốc không đồng ý với Thiên Tân điều ước, muốn khơi mào chiến tranh. Hàm Phong đế tăng cường phòng bị mới thoát khỏi khói lửa chiến sự.

Trung Hoa rơi vào biến loạn, hậu cung lại yên bình lạ thường. Lan Nhi trực tiếp cai quản hậu cung, liền ban lệnh nghiêm cấm hàng loạt các hành vi. Hậu cung e sợ không ai dám làm càng, Hoàng đế cũng có thể chuyên tâm vào chính sự. Hắn liên tục ban thưởng hậu hĩnh cho Lan Nhi đặc biệt tạo thêm một ‘Xuân’ vào Tứ Xuân tạo thành Ngũ Xuân Chi sủng. Lan Nhi được ban tặng Thiên Địa Nhất Gia Xuân đứng đầu Ngũ Xuân. Hậu cung trở thành thiên hạ của Lan Nhi.

…•…

…Hết Tập 76…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.