Thanh Cung Sủng Phi

Chương 17




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Khi Tú Nguyệt tỉnh lại thì nhận ra mình đã nằm trong phòng giam của Thận Hình ti, lòng nàng đột nhiên trầm xuống.
Nàng chống người từ từ ngồi dậy, vai trái truyền tới cơn đau nhức. Nàng đưa tay sờ thử, máu trên đó đã ngừng chảy, được quấn một vòng băng gạc sạch sẽ, miệng vết thương hình như đã được xử lý qua.
Không biết mình hôn mê bao lâu, lại càng không biết tình hình bên ngoài hiện giờ ra sao. Nhưng nàng bị giam trong Thận Hình ti, vậy là có thể biết thái độ của thánh thượng, đối với nàng vô cùng vô cùng không ổn!
Trái tim Tú Nguyệt treo lơ lửng, Hoàng thượng ném nàng ở đây, là dự định xử trí nàng như thế nào đây?
Trong lòng nàng càng trở nên hoảng loạn bất an, Hoàng thượng là Thiên tử, nào có thể dễ dàng tha thứ cho sự vũ nhục như thế. Hiện giờ long nhan tức giận, không biết liên luỵ đến bao nhiêu mạng người, huống chi lúc đó, nàng lại nói ra những lời phạm thượng nữa. 
Nếu như giết một mình nàng cũng không sao, nhưng nếu liên lụy đến cả Dương phủ bị diệt tộc, đó mới là khiến cho nàng rơi vào chốn vạn kiếp bất phục!
Càng nghĩ lại càng sợ, hôm nay nàng chỉ có thể cầu mong, trong lúc Hoàng thượng nóng giận còn có thể nhớ đến điểm tốt của nàng. Dù sao nàng là do một lòng cứu giá nên mới nói ra lời phạm thượng như vậy, nói nhiều lời ngỗ nghịch để lừa gạt thích khách. Dân gian luôn lưu truyền Gia Khánh Hoàng đế là vị vua nhân từ, hẳn là Hoàng thượng có thể hiểu nỗi khổ tâm của nàng nhỉ?
Tú Nguyệt suy ngẫm, lúc thì nghĩ sẽ có chuyện xảy ra, lúc thì lại dọa mình đổ mồ hôi lạnh, trái tim cứ treo lơ lửng như vậy. Nàng nằm trên mặt đất lạnh như băng, cả đêm không chợp mắt.
Chịu đựng đến buổi trưa hôm sau, cuối cùng cũng có lão ma ma của Thận Hình ti ném cho nàng chút đồ ăn. Tú Nguyệt vội vàng lao đến cửa: "Cô cô, cô cô, Hoàng thượng vẫn bình an không có việc gì chứ? Hoàng thượng có hạ ý chỉ gì không?"

"Hừ!" Lão ma ma không thèm để ý gạt tay nàng ra khỏi song chắn: "Từ khi Đại Thanh khai triều đến nay, không có vị Thiên tử Hoàng đế nào bị vũ nhục như thế! Nói cho ngươi biết, lần này Thánh thượng nổi trận lôi đình! Sáng sớm đã hạ thánh chỉ! Toàn bộ hộ quân thống lĩnh của Thần Võ môn, Trinh Thuận môn đều bị cách chức! Thống lĩnh thị vệ kinh thành bị sung quân biên cương, còn có tất cả đầu lĩnh hộ vệ quân tối qua đều bị xử trảm! Ngay cả Túc Thân vương cũng giao cho Tông Nhân phủ xử lý! Ngươi có biết không hả!"
Cái gì? Ngay cả Thân vương cũng bị nhốt vào Tông Nhân phủ... Hai tay Tú Nguyệt cầm lấy song chắn lạnh lẽo, lòng cũng đã lạnh thấu, Hoàng thượng quả thực trị tội rất nặng!
Nàng vội hỏi: "Vậy còn Trần Đức?"
Lão ma ma nghe được hai chữ "Trần Đức", gương mặt hiện lên nét cười lạnh, mắt nhìn xuống Tú Nguyệt, từng câu từng chữ lặp lại thánh chỉ: "Hoàng thượng có chỉ, Trần Đức lập tức lăng trì xử tử, đối với nam nhi bất luận lớn nhỏ, cùng phạt treo cổ tại chỗ, còn lại theo như thương nghị, khâm thử..."
Lăng trì xử tử... Lòng Tú Nguyệt lộp bộp, trẻ con hai tuổi cũng bị treo cổ. Đây chính là ý chỉ diệt cửu tộc đó.
Lão ma ma thấy sắc mặt nàng ảm đạm thì lạnh lùng cười nói: "Thế nào, biết sợ à? Tên Trần Đức kia tối hôm qua bị dùng cực hình cả đêm tại Thận Hình ti, trước sau vẫn không khai ra người sai khiến. Sáng sớm hôm nay nghe nói là Hoàng thượng đã phái đao phủ có tay nghề tốt nhất đến để lăng trì hắn. Vạn tuế đặc biệt hạ chỉ, phải cho hắn chịu nhiều đau đớn, gọt người sao cho không chảy máu quá nhiều, phải còn sống, nhận hết thiên đao vạn quả mới được tắt thở."
Cuối cùng hắn khó thoát khỏi cái chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có cái chết thảm như vậy.
"Còn ngươi ấy à, Hoàng thượng hạ lệnh nhốt ngươi tại Thận Hình ti. Tối hôm qua xử lý hắn, tối nay chắc sẽ đến phiên ngươi, là ngươi đáng phải chịu!" Lão ma ma hừ một tiếng: "Chờ trừng phạt đi."
Tú Nguyệt ngây ngốc, nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của lão ma ma kia, bên tai vẫn còn văng vẳng từng câu nói của bà ta, cả người khó chịu đến mức cúi gập người, dạ dày trào dâng từng đợt dịch vị chua. 
Quả nhiên chuyện này là một vũ nhục lớn đối với Hoàng thượng. Đêm ấy nàng ở đó, chứng kiến tận mắt Hoàng thượng bị Trần Đức hạ nhục như thế nào. Chuyện này đã trở thành cây kim trong lòng Hoàng đế. Hoàng thượng thân là một Đế vương, sao có thể để người tận mắt chứng kiến vụ bê bối này còn nhởn nhơ sống trên đời.
“Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng!” Nàng dùng sức lay cửa lao. Hoàng Thượng xử trí nàng như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để người của Dương phủ chịu chết như vậy!

Lão ma ma khinh thường xùy một tiếng: "Hoàng thượng là người mà ngươi muốn gặp là gặp ư?" Dứt lời bà ta không để ý đến nàng nữa, xoay người rời đi.
Tú Nguyệt nhũn người trước cửa đại lao, chưa bao giờ nàng thấy tuyệt vọng như thế, không biết Bảo Yến có bị đánh chết hay không, không biết có phải hiện giờ thị vệ đã đến Dương phủ bắt người rồi không. Nàng bị nhốt ở đây, không thể biết được sự tình bên ngoài, thật sự là sốt ruột muốn chết!
Nếu như ngay cả cơ hội giải thích mà Hoàng đế cũng không cho nàng, vậy nàng thật sự là vạn kiếp bất phục rồi. Hoàng thượng nghe nàng nói một câu cũng được, chỉ cần một câu thôi, nàng nhất định sẽ vui vẻ chịu chết, chỉ mong có thể buông tha cho mọi người trong Dương phủ.
Nhưng qua hai ngày tiếp theo, Tú Nguyệt từ lo lắng sợ hãi đến chờ trong mỏi mòn, tim như tro tàn, vẫn không có ý chỉ xử trí nàng được ban xuống.
Cũng không có ai tới nghiêm hình thẩm vấn nàng như Trần Đức.
Vào buổi tối ngày thứ ba, có mấy tên thái giám khoan thai đi đến, tới trước cửa phòng giam của nàng, nói với thân thể đang co ro trong góc tường: "Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, Thánh thượng có chỉ, có thể đi cùng chúng ta chứ?"
Tú Nguyệt nghe thấy giọng nói liền hoảng hốt ngẩng đầu lên, nàng nhìn một hàng người đứng trước cửa, tâm trạng sợ hãi: "Hoàng thượng, Hoàng thượng đồng ý triệu kiến ta sao? Có phải ý chỉ xử trí đã hạ xuống rồi không? Hoàng thượng dự định xử trí ta thế nào?"
Chẳng lẽ là muốn ngầm xử tử nàng.
Công công cầm đầu sắc mặt nghiêm túc, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, nhìn thẳng vào nàng nói: "Nhanh lên một chút! Hoàng thượng có chỉ, muốn triệu kiến ngươi."
Nghe được đúng là triệu kiến mình, lòng Tú Nguyệt mới buông lỏng một chút, chỉ cần có thể gặp mặt Hoàng thượng, chỉ cần cho nàng cơ hội giải thích, nàng không mong giải tội cho mình, chỉ cầu Hoàng thượng có thể hả giận, đừng giết người nhà của nàng là tốt rồi. Nàng không nhịn được mà vui mừng cười một tiếng, Hoàng thượng chịu gặp nàng, chung quy thì Hoàng thượng cũng không quá bạc bẽo.
Bọn thái giám đưa nàng đến thẳng Đông Vi phòng ở phía sau tẩm điện, trong phòng đã có mấy cung nhân đang chờ.

Một thái giám nghiêm túc nói: "Gặp mặt Hoàng thượng, ngươi rối bù thế này chính là tội bất kính. Trước tiên tắm rửa thay y phục, sau đó chúng ta sẽ dẫn ngươi vào trong điện, quỳ chờ Thánh thượng là được."
"Vâng, vâng." Tú Nguyệt thành thật nghe phân phó. Tội danh bất kính đã sắp ép nàng đến mức không thở nổi rồi, nàng nào còn dám lỗ mãng, cẩn thận nghe theo chỉ thị của cung nhân, rửa mặt chải đầu thay y phục, trăm triệu lần không dám sơ suất.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì có thái giám dẫn nàng vào tẩm điện, lúc này Hoàng thượng còn đang ở tiền điện duyệt tấu chương, không có ở đây, Tú Nguyệt bèn nghe theo chỉ thị quỳ chờ trong điện.
Đại điện yên ắng, Tú Nguyệt cúi đầu quỳ, tầm mắt chỉ đến viên gạch trước mắt, nàng cúi đầu không dám nhìn xung quanh.
Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân sột soạt càng lúc càng gần, theo sát đó là giọng nói bén nhọn của thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá lâm..."
Tú Nguyệt không hiểu tại sao mình lại trở nên khẩn trương như vậy. Một đêm sống còn kia, lúc dây dưa với Trần Đức, nàng còn có thể nhẹ nhàng cười nói, nhưng bây giờ gặp Hoàng thượng, nàng lại hồi hộp đến mức cả người lạnh run.
Đế vương Thiên tử chí tôn, uy nghiêm khí độ không phải một kẻ thất phu bình thường có thể so sánh được.
Tú Nguyệt không dám có một cử động nhỏ nào, thành thật cúi đầu quỳ tại chỗ. Hoàng thượng đã đi vào, phía sau có mấy nô tài bước nhỏ theo sát, cũng không có phản ứng gì với nàng. Đầu tiên là lão thái giám hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, sau nữa là đỡ Hoàng thượng ngồi lên giường trong tẩm điện. 
Đến khi các nô tài lục tục lui ra ngoài, Tú Nguyệt vẫn còn cúi đầu, không dám thở mạnh.
"Ngươi qua đây." Lúc này Hoàng thượng mới mở miệng, nói với nàng ba chữ.
Tú Nguyệt nghe vậy mới dám ngẩng đầu lên, Ngung Diễm ngồi ngay ngắn ở giữa giường, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
Nàng hốt hoảng cụp mắt, hiện giờ sống chết của cả gia tộc nàng đều ở trong một ý niệm của Thánh thượng. Nàng không dám đứng dậy, quỳ bò về phía trước đến dưới chân Hoàng đế thì dừng lại, rồi lại cúi đầu xuống.
Trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh. Lúc chưa gặp Hoàng thượng, nàng chỉ cầu có thể gặp Hoàng thượng một lần, mong Thánh thượng cho nàng cơ hội thỉnh cầu khai ân. Hiện giờ đã gặp, Thiên tử ở ngay trước mắt, nàng lại sợ hãi nghẹn lời như thế.

Chỉ cần một câu nói không đúng thì sẽ liên lụy đến sống chết của cả Dương phủ.
Tú Nguyệt đang cúi đầu miên man suy nghĩ, một bàn tay dừng trên má phải của nàng, theo lực đạo, mặt nàng được nâng lên.
Cả thân thể nàng đột nhiên cứng lại, chỉ có thể ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Hoàng đế.
Ngung Diễm nhìn xuống nữ nhân đang quỳ dưới người hắn, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Trẫm suy nghĩ ba ngày, vẫn không nghĩ ra nên xử trí ngươi như thế nào."
Tú Nguyệt vội vàng nói: "Hồi Hoàng thượng, nô tỳ nguyện nhận tất cả tội danh, đây đều là lỗi của nô tỳ, nhưng cầu Hoàng thượng khai ân, chỉ xử một mình nô tỳ, đừng liên lụy đến người nhà của nô tỳ."
"Cầu Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng." Tú Nguyệt vốn định dập đầu nhưng bàn tay kia vẫn đặt trên mặt nàng, nàng đành phải cứng người nói chuyện.
Ngung Diễm dường như không nghe thấy nàng nói gì, ánh mắt rơi vào nơi xa xăm: "Trẫm nhớ rõ, buổi tối đó ngươi ăn nói khéo léo, vẻ mặt hiền lành. Trong miệng ngươi trẫm trở thành không đáng một đồng, trước mặt trẫm còn luôn miệng gọi tên nghịch tặc kia là lão gia, sao bây giờ ngươi lại ra vẻ khúm núm, im như thóc thế? Ngươi cho rằng, trẫm dễ lừa gạt như tên nô tài Bao y kia hay sao?"
"Hoàng thượng!" Tú Nguyệt thấy hắn mặt mày sắc bén, trong lời nói chứa đầy ý hỏi tội thì cuống quýt nói: "Nô tỳ sao dám lừa gạt Hoàng thượng, nô tỳ đúng thật là tôn kính Hoàng thượng, kính nể Hoàng thượng. Hoàng thượng có uy nghiêm của Thiên thử, nô tỳ chỉ là thân phận thấp kém, sao dám không kính sợ hoàng quyền của Thiên tử chứ!"
"Nô tỳ gọi Bao y kia là lão gia, cũng chỉ muốn dỗ hắn vui vẻ, giảm bớt ý định làm hại Hoàng thượng của hắn mà thôi. Về phần lời lẽ ngỗ nghịch với Thánh thượng đêm đó, nô tỳ đều nhận. Nô tỳ nguyện chết đi, chỉ mong làm nguôi cơn giận của Hoàng thượng. Cầu xin Hoàng thượng khoan thứ cho nô tỳ thô bỉ, ngôn từ không ra gì, nên mới mở miệng phạm thượng, cũng mong niệm tình nỗi khổ tâm của nô tỳ, tha thứ cho người nhà của nô tỳ."
"Ngươi còn biết, trẫm tức giận với ngươi."
Hoàng đế cũng không hề cúi đầu nhìn nàng, tay vỗ vỗ má phải của nàng, nhưng lực tay dường như đã tăng thêm: "Trẫm là Hoàng đế, là vua của một nước, là chúa tể của thiên hạ. Trẫm sa sút, trẫm chật vật không chịu nổi đều bị ngươi nhìn thấy! Trẫm vừa nghĩ đến dáng vẻ khó coi xấu xí không thể tả trước mặt ngươi đêm đó, thật sự hận không thể khiến ngươi giống như tên cẩu nô tài kia, lập tức biến mất khỏi cõi đời này."
Lúc hắn tức giận, những dấu tích của vết thương giấu dưới lớp cổ áo mơ hồ lộ ra ngoài. Đối với một quân vương mà nói, dấu vết này cùng với một người sống như nàng là giống nhau, không thể nghi ngờ đều là nỗi nhục nhã vô cùng.
Tú Nguyệt nhìn những vết thương kia, dường như là đang nhìn chính mình, đều phải được che giấu đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.