Thanh Cung Sủng Phi

Chương 35




Edit: Rine Hiền phi
Beta: Vân phi
 
Tú Nguyệt ngồi trên giường La Hán ở bên cạnh, nhìn một vòng xung quanh Tây Thiên điện nơi Nữu Hỗ Lộc Tú Dao ở, cách bày biện trang trí cũng không thoải mái như tưởng tượng. Có lẽ chủ vị Khải Tường cung - Giản Tần nương nương cũng không dễ ở chung, rõ ràng Đông Thiên điện bên cạnh rộng rãi sáng sủa, Khải Tường cung lại chỉ có Vinh Thường tại địa vị thấp kém ở, vậy mà vị Tú Quý nhân trước kia này lại phải ấm ức chen chúc tại Tây Thiên điện.
Nghe nói trong hậu cung Giản Tần nương nương lập ra nhiều quy củ nhất, chỉ cần là người ở Khải Tường cung của nàng, mỗi ngày phải sáng trưa chiều đi vấn an chủ vị là nàng ba lần. Mỗi lần như thế tốn hơn nửa canh giờ, lại thêm những quy củ khác, đoán chắc cuộc sống của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao cũng không mấy dễ chịu.
Tú Nguyệt không khỏi có chút cảm động nhớ tới Tốn Tần nương nương khoan dung, so sánh ra thì Tốn Tần nương nương đối với nàng xem như vô cùng rộng lượng, cho dù lần trước tại Diên Hi cung bởi vì nàng khiến Tốn Tần nương nương liên lụy bị Hoàng thượng khiển trách một trận nhưng nương nương cũng không trách móc nặng nề nàng một câu nào.
Tiến cung bốn tháng nay, mặc dù thời gian Tú Nguyệt bị phân tới Diên hi cung nghèo khó chút nhưng nhìn gương mặt Nữu Hỗ Lộc Tú Dao còn tiều tụy hơn. 
Tú Thường tại đi tới, bưng cho nàng một ly trà, sau đó ngồi vào bên kia của giường La Hán.
Nàng ta cười giống hệt như lúc trước ở Thiện phủ, khiêm tốn, dịu dàng: "Muội muội, từ lúc ngươi tiến cung đến nay, đây là lần đầu tiên đến trong cung tỷ tỷ chơi một lát."
Tú Nguyệt thật sự không muốn nhìn dáng vẻ ngoài mặt thì vô hại còn trong lòng lại như bọ cạp của nàng ta, gương mặt này lắc lư trước mặt nàng khiến chuyện cũ không muốn nhắc lại cứ từng màn tái hiện trong đầu nàng, nàng cúi đầu nói: "Ta còn phải trở về thỉnh an Tốn Tần nương nương, nếu như không có chuyện gì quan trọng nữa thì trà này ta sẽ không uống."

Nói xong định đứng dậy, kéo Bảo Yến rời khỏi, Tú Thường tại lại vội vàng ngăn cản: "Muội muội, bây giờ tỷ tỷ gặp nạn, bị hàng vị phân, muội và Hoàng thượng gần gũi như thế, có thể cầu xin Hoàng thượng giúp ta được không?"
Tú Nguyệt nhíu chặt mày, nàng và Hoàng Thượng qua lại gần gũi khi nào? Con mắt nào của nàng ta nhìn ra nàng qua lại gần gũi với Hoàng thượng vậy?
Tú Nguyệt tự vuốt vuốt ngón tay mình: "Tú Thường tại, ngươi thật biết nói đùa, ta và Hoàng thượng gần gũi như vậy không phải là nhờ công lao của ngươi ư? Dựa vào ấn tượng về ta trong lòng Hoàng thượng bây giờ, nếu ta xin Hoàng thượng tha cho ngươi, chỉ sợ là ngày mai ngươi lập tức trở thành Đáp ứng."
Nàng nói lời lạnh nhạt này mà Tú Thường tại vẫn không tức giận, giọng điệu như thường ngày, cười yếu ớt: "Cũng không phải bắt muội muội thật sự cầu xin trước mặt Hoàng thượng, chuyện góp lời thế này đã có người thích hợp hơn tới làm. Tỷ tỷ nghĩ rằng Hoàng thượng thường xuyên tìm muội muội thị tẩm, muội muội có cơ hội như vậy mà không giành được sự yêu thích của Hoàng thượng thật là lãng phí. Nếu đổi cơ hội này cho tỷ tỷ, tỷ tỷ xuất thân thế gia, cử chỉ đúng mực, hầu hạ Hoàng thượng ổn thỏa thích đáng, chắc chắn sẽ có thể dùng một lần là được Hoàng thượng yêu thích."
Nàng thấy sắc mặt Tú Nguyệt có chút lạnh, vội vàng sửa lời: "Nhưng đây cũng không phải lỗi của muội muội, muội muội từ nhỏ thô tục đã quen, không hiểu lễ nghi thế gia, trong lúc giơ tay nhấc chân khó tránh khỏi khiến Hoàng thượng khó chịu."
Tú Nguyệt cười lạnh gật gật đầu với nàng ta, nhìn ly trà đặt trên bàn đặt giữa giường mà mình không uống kia, suy nghĩ xem có nên tạt nó vào mặt Tú Thường tại hay không?
Tú Thường tại vừa nói chuyện vừa lấy trong tay áo ra một chiếc vòng tay: "Ta biết muội muội sống ở Diên Hi cung rất cực khổ, chiếc vòng tay này trị giá khoảng bốn mươi, năm mươi lượng bạc, chi bằng tặng cho muội muội để giải quyết khó khăn trước mắt."
"Không cần!" Tú Nguyệt đẩy vòng tay về, đứng dậy gọi Bảo Yến: "Chúng ta đi."
"Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt!"

Tú Thường tại thấy nàng không biết thấu tình đạt lý như thế, đuổi theo mấy bước: "Ngươi thật sự khăng khăng muốn như thế ư? Đừng quên ở ngoài cung còn có người Dương phủ đang nhận ân huệ từ Thiện phủ, nếu ngươi..."
"Tú Thường tại!"
Tú Nguyệt tức giận quay người lại, giọng điệu rét lạnh cực điểm: "Nếu như ta nhớ không lầm thì lần trước ta dùng tính mạng mình đổi lấy sự bình an của ngươi, lúc ấy ngươi đã hứa hẹn sẽ lo liệu chu đáo cho Dương phủ cả đời!"
"Lời này không thể nói như vậy được muội muội." Tú Thường tại nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Bây giờ muội bình an vô sự đứng ở đây, còn thay thế tỷ tỷ nhận ân sủng của Hoàng thượng, tính ra thì trái lại mới là muội nợ tỷ. Ngày đó, rõ ràng là thời gian thị tẩm của ta, kết quả lại vô cớ làm muội muội được lợi, bây giờ muội trả cho ta một lần cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà phải không?"
Mặc dù trong lòng Tú Nguyệt tức giận nhưng từ nhỏ nàng đã hiểu rõ loại người như Nữu Hỗ Lộc Tú Dao này căn bản không thể nói đạo lý với nàng ta được, nàng nhìn Bảo Yến sau đó hai người lập tức đi ra cửa.
Vừa xoay người, thấy ở đối diện có một thái giám trẻ tuổi mày rậm mắt to đi đến, thái giám mắt nhìn thẳng, căn bản không thèm chú ý đến Tú Nguyệt và Bảo Yến đứng cạnh cửa, trực tiếp nói với vào trong cửa: "Tú Thường tại, ta đến thỉnh an tiểu chủ đây!" Nói xong nghênh ngang tiến vào trong điện.
Nhìn liếc qua một cái, Tú Nguyệt dường như có ấn tượng với người này. Lần Bảo Yến bị bắt vào Thận Hình ti kia, nàng đến thỉnh cầu Nội Vụ phủ, sau đó ầm ĩ khiến Thường Tề ở bên trong phải ra xem. Trong nháy mắt rèm bị vén lên, nàng mơ hồ trông thấy tình hình trong phòng, trên bàn là đống ngân phiếu và bạc đặt lộn xộn, rải rác, còn có chén đựng xúc xắc, thái giám bên trong hình như đang vui vẻ đánh cược, lúc ấy người này đang ngồi ở chỗ cao.
Tú Thường tại thấy người này tới thì thái độ lập tức nhiệt tình, cười đón nói: "Thu công công đại giá quang lâm mà không biết để tiếp đón từ xa, mời ngài tiến vào uống chén trà trước đã."

Tú nguyệt đứng ngay cạnh cửa, nhìn thái giám này có uy phong thật lớn, nàng xoay người thấp giọng hỏi: "Đó là ai?"
Bảo Yến nói nhỏ bên tai nàng: "Người kia là Ngạc Thu, thân đệ đệ của Tổng quản thái giám Ngạc La, hắn dựa vào quyền thế của Ngạc La nên kiếm được một chức vụ nhàn tản ở Kính Sự phòng trong Nội Vụ phủ. Ngày thường làm mưa làm gió, nhìn cái vẻ này, chắc tám phần là lại đánh bạc thua, rơi vào túng thiếu."
Quả nhiên, Ngạc Thu chớp chớp mắt, không mấy hứng thú với việc uống trà, tiện tay mở nắp chung trà ném lên bàn, tạo ra một tiếng vang dội.
"Tú Thường tại, người nói xem đang êm đẹp làm Quý nhân người không chịu, sao cứ phải giày vò bản thân thành một Thường tại chứ, như thế cũng không hề gì, nô tài phí hết mấy đêm mới làm xong thẻ bài cho người, chưa dâng lên được mấy ngày, Hoàng thượng không thèm lật thì thôi, vậy mà còn đập nát rồi ném đi. Hiện giờ nô tài còn phải làm lại một cái mới cho người, có phải tiểu chủ thấy nô tài nhàn rỗi quá nên tìm cách khiến nô tài xúi quẩy không!"
Hắn liếc nhìn bình hồ lô cổ dài dệt hoa trên gấm bày trong phòng: "Được rồi, Tú Thường tại, nô tài tới đây chỉ muốn nói với tiểu chủ một tiếng, tiểu chủ cứ giày vò nô tài như vậy, mà việc cần làm trong tay nô tài thật sự còn rất nhiều, thẻ bài mới của tiểu chủ phải chờ thêm hai ba tháng nữa mới có thể làm xong."
"Sao có thể như vậy được?"
Thẻ bài không làm xong thì hai ba tháng tới Thánh thượng không thể lật thẻ của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao được, càng không thể thị tẩm! Thế nhưng rõ ràng là không thể trêu vào Ngạc Thu, dáng vẻ hắn hiện giờ chính là muốn đảo lộn đúng sai, Tú Thường tại chỉ có thể chịu đựng, cười làm lành: "Thu công công, ngài nói gì vậy chứ, làm phiền công công khổ cực như thế, trong lòng ta cũng rất bất an." Nàng cho Thúy Diên một ánh mắt, Thúy Diên lập tức nâng bình hồ lô cổ dài dệt hoa trên gấm kia tới, Tú Thường tại tự mình đưa cho Ngạc Thu, thỉnh cầu: "Đây xem như chút lòng biết ơn của ta đối với sự vất vả của công công, mong công công đừng từ chối."
Tú Nguyệt thấy việc không liên quan đến mình, càng không để ý chuyện của bọn họ, định rời đi thì thấy bình sứ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao nâng trong tay nên hơi dừng lại một chút. Nàng đã từng thấy cái bình hoa kia ở Thiện phủ, đó là vật Thiện Khánh vô cùng yêu thích, thường xuyên lau chùi ngắm nghía. Không ngờ rằng bây giờ lại bị chuyền tay lưu lạc tới tận đây. Vì Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, vì tự vệ, hiện tại Thiện Khánh dốc hết tất cả vốn liếng.
Tú Nguyệt thở dài, quay người muốn đi lại bị người phía sau gọi lại: "Đây là ai vậy, Nguyệt Thường tại à?”
Ngạc Thu đi vòng qua, chậc chậc hai tiếng: "Đây không phải là Nguyệt Thường tại ở Diên Hi cung đấy ư? Chuyện của người đã truyền khắp trong hậu cung, tiểu chủ thật có phúc lớn, ở cái nơi như Diên Hi cung kia mà cũng có thể như cá chép vượt Long môn, khiến Thánh thượng phong làm Thường tại. Hoàng thượng chưa lật thẻ bài đã cho người đưa tiểu chủ đến Dưỡng Tâm điện, xem ra thẻ bài này của tiểu chủ, nô tài cũng phải lau chùi cẩn thận cho người mới được."
Hắn lấy ra lọ thuốc hít được chế tác vô cùng tinh xảo, vuốt nhẹ mấy lần: "Cùng là tiểu chủ như nhau, chẳng trách Vân Quý nhân lại được sủng ái, cũng bởi vì biết thương cảm cho những người làm nô tài như chúng ta, thật không uổng công nô tài đặt thẻ bài của Vân Quý nhân ở chỗ dễ thấy. Nhìn mà xem, mấy ngày này Hoàng thượng lật nhiều hơn nữa đấy."

Phần lớn tần phi nghe lời này xong tất nhiên là đều động lòng, chỉ là Ngạc Thu tính đến trên đầu nàng, muốn dùng việc này uy hiếp e là phải tính hụt.
Tú Nguyệt chỉ mong Hoàng thượng đừng có lại lật thẻ bài của nàng, bớt làm khó dễ nàng chút, vậy là đủ để nàng niệm A di đà phật rồi.
Nàng trưng ra khuôn mặt tươi cười đối phó, giả vờ không hiểu hỏi: "Vậy thì xin cảm ơn công công."
Ngạc Thu thấy dáng vẻ này của Tú Nguyệt, ngẩn người tại chỗ, hắn lăn lộn biết bao lâu ở hậu cung này, lần đầu đụng phải người không muốn mua lợi từ mình. Bình thường cho dù không nói nhưng các tần phi trong cung đều chủ động nhét bạc vào tay hắn, chuyện về thẻ bài nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, ai dám tùy tiện lấy ân sủng của Thánh thượng ra mạo hiểm đâu chứ?
Vậy mà hết lần này đến lần khác Tú Nguyệt đều không tiếp lời, Ngạc Thu sượng mặt hồi lâu, cuối cùng hắn đành phải hung dữ trừng mắt, tức giận mắng: "Được, được lắm! Ngươi không để những nô tài như chúng ta vào mắt cũng không sao, ca ca của ta Ngạc La chính là người đứng đầu thái giám hầu hạ Hoàng thượng! Nguyệt Thường tại tuyệt đối đừng để lật thuyền trong mương, nếu ngày nào đó ngươi gặp họa, rơi vào tay bọn nô tài chúng ta thì đừng trách vì sao chúng ta đều muốn đi lên giẫm ngươi một phát."
"Tiểu thư." Bảo Yến đứng gần đó, nàng thấy Ngạc Thu tức giận phẩy tay áo bỏ đi, "Ngạc Thu công công kia lượn lờ trong hậu cung, thấy cái gì tốt thì chiếm cái đó. Trong hậu cung, cho dù là chủ vị nương nương cũng không dám ngăn hắn, đều để mặc hắn lấy. Các nàng không muốn đắc tội công công trong Kính Sự phòng, càng không muốn kết thù với đại thái giám Ngạc La. Hôm nay, tiểu thư không cho Tú Thường tại mặt mũi thì thôi nhưng với mấy người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, làm sao chúng ta có thể đắc tội nổi chứ?"
Tú Nguyệt đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, nói không để ý: "Hôm nay cho hắn mà ngày mai không cho thì cũng vẫn đắc tội, người có lòng tham không đáy như thế sớm muộn gì cũng có ngày không thỏa mãn được hắn, vậy tội gì phải uổng công dâng cho hắn chứ, quên đi."
Nàng quay đầu: "Bảo ngươi đi sắc thuốc, đã dựa vào triệu chứng sắc xong chưa?"
Bảo Yến nghe hiểu ý nàng, vẻ mặt buồn bã gật đầu, Tú Nguyệt không nhìn ra sự phức tạp chợt lóe trên mặt nàng, nhân tiện nói: "Vậy thì mang theo mấy vật đó, buổi chiều chúng ta đi hậu viện Vĩnh Hòa cung một chuyến."
Hôm nay tại Trữ Tú cung không thấy hắn xuất hiện nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.