Thánh Đản Lão Nhân Tiếu Nhất Cá

Chương 13



Lúc tiệc tàn, đã rạng sáng gần một giờ.

Vị Phồn ở nhà Đại Hùng uống rất nhiều bia, vì người ta cung cấp miễn phí, thành ra cậu cần quái gì kiêng cử mà không cuồng ẩm, đến tận lúc Ny Ny không chịu nổi bộ dạng nát rượu của cậu nữa, mới đem cậu đuổi khỏi nhà.

Lúc cậu cùng Thiệu Nhạc xuống tới bãi đậu xe, Thiệu Nhạc không khỏi lo lắng hỏi: “Uống nhiều vậy, cậu còn lái được không?”

Vị Phồn xoay xoay chìa khóa quanh ngón tay, chẳng hề để tâm nói: “Tôi có thể dùng ý chí để điều khiển.”

Vì thế họ ngồi vào xe, chiếc xe từ con dốc chầm chậm nhập vào làn xe.

Đường về nhà không phải là ngắn, hai mắt Vị Phồn rất tập trung nhìn thẳng phía trước, nhìn thấy đằng trước có xe cảnh sát báo dừng kiểm tra nồng độ thì lập tức vòng xe tránh ngay.

May mắn cứ thế lạng lách một đường cũng về tới trước khu phòng trọ nhỏ, bình an.

“Tôi cõng anh lên, anh chịu khó chút.” Sau khi dừng xe xong Vị Phồn liền tháo dây an toàn ra, đem xe lăn bỏ xuống xe trước, sau vòng qua bên Thiệu Nhạc cõng anh lên lưng.

Cậu biết Thiệu Nhạc không thích người ta chạm vào anh, vì thế động tác lúc lên lầu cũng nhanh lẹ, tận lực rút ngắn thời gian thân thể hai người tiếp xúc trức tiếp.

Sau khi đưa Thiệu Nhạc đến bên giường, cậu còn chưa kịp điều chỉnh hô hấp liền thở dốc chạy xuống lầu khiêng xe lăn lên.

“Xong rồi, có thể ngủ!” Vị Phồn tùy tiện trải chăn bông ở một góc, chui vào trong ổ chăn vừa định ngủ. Nhưng vừa chui vào trong chăn lại phát hiện trên người mình mùi rượu ngất trời, nhíu mày, đành bò đi lấy đồ ngủ đi vào WC.

Lúc tắm, thuận tiện xử lý tí vấn đề sinh lý. Hôm nay bị Tiểu Mễ động tay động chân, trên sờ dưới rờ, ngay cả miệng cũng dùng tới. Tuy rằng kịp lúc cắt ngang, nhưng chỗ phía dưới bị người ta đụng chạm vẫn quái quái.

Trước kia lúc còn sống một mình, muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy. Nhưng hiện tại trong phòng thêm một Thiệu Nhạc, sẽ không thuận tiện vậy nữa.

Thành ra cậu đành trốn vào trong phòng tắm, mở vòi sen đến mức lớn nhất, rồi sau đó đem những thứ tích lũy mấy ngày nay một lần giải quyết sạch.

Tắm rửa xong, Vị Phồn thỏa mãn thở phào một cái, lấy khăn mặt trùm lên đầu tóc ướt sũng, quay về giường.

Nhưng tâm tình vừa thả lỏng, cảm giác say rượu vừa giảm xuống lại dâng lên hoàn toàn, cậu cước bộ hơi loạng choạng, cả người ngã lên giường, mông chạm đất.

Thiệu Nhạc bị động tác bất ngờ của Vị Phồn làm giật mình. “Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.

“Không có gì, hơi say thôi.” Vị Phồn ngây ngô cười.

Thiệu Nhạc thấy hơi lo lắng cho Vị Phồn, nhưng thấy cậu nói không có gì, thì cũng thôi. Anh định đi vào phòng tắm, cũng muốn tắm rửa đàng hoàng rồi đi ngủ, cầm đồ cũ của Vị Phồn đi được một đoạn, lại nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng thét.

“Anh định làm gì?” Vị Phồn hét lên.

“Tắm rửa.” Thiệu Nhạc trả lời.

“A, bây giờ chưa được.” Mặt Vị Phồn thoáng đỏ một chút. Cậu vừa mới tự xử xong, dạng phòng tắm bít bùng không khí lưu thông cực tệ này, cũng không biết nó có lưu lại mùi gì không. Cậu không muốn để Thiệu Nhạc ngửi thấy thứ mùi kia, rất khiến người xấu hổ nha.

Thiệu Nhạc quay đầu, ngờ vực nhìn Vị Phồn.

“Không được chính là không được, anh chờ thêm nửa tiếng nữa rồi vào.” Vị Phồn nói.

“Cậu..... cái ấy sao?” Thiệu Nhạc thoáng nhìn qua Vị Phồn, ánh mắt giống như đang trừng người.

“Cái ấy?” Vị Phồn hít sâu một hơi. Thiệu Nhạc sao có thể biết cậu làm gì bên trong? Bị phát hiện sao? Chẳng lẽ Thiệu Nhạc nhìn lén cậu tắm rửa!?

“Đi nhà lớn.....” Thiệu Nhạc nhíu mày. Khi tắm nước nóng sẽ khiến nhiệt độ trong phòng lên cao, nếu có mùi cũng sẽ trở nên nồng hơn, anh không ngờ tới Vị Phồn lại đại tiện xong rồi tắm tiếp,khó trách Vị Phồn vừa nãy ở trong phòng tắm lề mề hồi lâu mới chịu ra.

“Ách.....” Hóa ra Thiệu Nhạc tưởng rằng cậu vừa nãy ở trong đại tiện. Vị Phồn nhăn nhăn mũi hơi hơi cười, hùa theo lời nói của Thiệu Nhạc: “Phải phải, nên rất hôi, anh đợi nửa tiếng sau hãy vào.”

Thiệu Nhạc không nghi ngờ, tin vào lý do thoái thác của Vị Phồn, gật đầu.

Cồn có hơi hướng xông lên não Vị Phồn cảm giác như thiên toàn địa chuyển, giải quyết vấn đề của Thiệu Nhạc xong cậu đi đến trước tủ tìm cái máy sấy, định mau mau sấy khô tóc để còn đi ngủ.

Nhưng lúc lấy máy sấy ra rồi, nhìn đến ổ cắm lại cùng công tắc đèn đều gắn ở chỗ trên cao, cậu chẳng còn sức lực để đứng lên lại, nhìn chằm chằm ổ cắm kia một chút, xong quăng cái máy sấy quăng qua một bên luôn, nằm ườn trên tháp nói: “Không sấy, tay không đủ dài cắm không đến!”

Dù sao tóc không sấy khô cũng chả bị gì, vậy cứ để mặc nó. Cậu nằm bò ra giường ngủ mất.

Thấy Vị Phồn muốn ngủ, Thiệu Nhạc cố gắng chống đỡ thân thể mình, miễn cưỡng ấn vào công tắc so với anh cao hơn một ít, gạt xuống nguồn điện chính trong phòng, chỉ để lại một cái đèn ngủ nho nhỏ.

“Thực ra, lần sau Ny Ny mời anh dùng cơm, anh có thể không cần đến, anh ấy sẽ chẳng làm gì đâu.” Đèn vừa tắt được nửa, Vị Phồn vốn quay đầu về phía kia chợt thay đổi góc độ, quay qua đối mặt với Thiệu Nhạc.

“Tại sao nói vậy?” Thiệu Nhạc nhặt lên cái máy sấy bị ném ở trên giường, anh chẳng có gì để làm ngồi đợi cả nửa tiếng, xem xét thưởng thức đồ vật của Vị Phồn.

Máy sấy của Vị Phồn là do ba màu đỏ vàng xanh tươi sáng tạo thành, phần thân vừa vặn, chức năng không phức tạp, không phải nhãn hiệu nỗi tiếng, lại làm rất tinh xảo. Điều này rất giống phong cách xưa nay của Vị Phồn.

“Bất quá là ăn bữa cơm thôi, cứ vậy hoài tôi tuy không cực, trái lại anh, sẽ rất mệt mỏi đó.” Vị Phồn nằm sấp bị cơn buồn ngủ vây quanh, người cũng sắp ngủ rồi.

Thiệu Nhạc liếc mắt nhìn Vị Phồn, bên trong ánh mắt sắc bén thoáng hiện tia sáng sắc sảo. Anh không mong người khác đề cập hoài đến bí mật nội tâm của mình, ngôn từ của Vị Phồn làm anh giống như bị kim chích một cái, cả người hơi căng thẳng.

Mắt Vị Phồn khép lại, ngáp một cái, nói: “Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì, hôm nay anh hỏi tôi chuyện này, tôi liền đoán được vài phần.”

“Hỏi cậu những chuyện kia cũng không đại biểu được gì.” Thiệu Nhạc giọng điệu lãnh đạm đáp lại.

“Đại Hùng cùng Ny Ny hai người thật xứng đôi, anh so với tôi còn hiểu rõ hơn. Trước kia anh có lẽ từng nghĩ tới nếu Đại Hùng đối Ny Ny không tốt, hoặc điều kiện của ảnh so với anh kém hơn, thì anh sẽ cân nhắc việc thổ lộ với Ny Ny, đoạt Ny Ny lại. Nhưng Đại Hùng vẫn luôn là người dịu dàng quan tâm thế kia, nên anh hoàn toàn chẳng có cơ hội nào cả.” Vị Phồn nói xong, phát âm đã có chút không rõ, như cũng sắp vào mộng rồi.

Sắc mặt Thiệu Nhạc hơi hơi trắng bệch, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

Vị Phồn còn nói tiếp: “Anh cũng biết mình không có bản lĩnh tranh giành với Đại Hùng, vì thế quyết định từ bỏ. Nhưng anh một mực thích Ny Ny lâu vậy rồi, phải từ bỏ cũng không dễ dàng gì. Nên anh bức bản thân tự hứa, nhìn rõ gia đình đối phương ấm áp hạnh phúc, hy vọng bản thân có thể đừng lưu luyến nữa.....”

Thiệu Nhạc cả mặt nháy mắt tái xanh. Anh không rõ Vị Phồn rốt cục làm thế nào nhìn ra, mình rõ ràng đâu biểu hiện trắng trợn đến thế.

Vị Phồn nói đến khúc sau, chỉ còn là âm lượng của những lời vô nghĩa, giọng nói mỏng manh không rõ, nhưng cậu vẫn rất cố gắng muốn cho Thiệu Nhạc biết quan điểm của cậu đối với Thiệu Nhạc. “Tôi cảm thấy anh là kẻ ngốc..... Kẻ ngốc tự ngược.....”

Nói xong câu này, Vị Phồn bị cồn cùng sâu ngủ đánh gục, cả người ngủ mê man.

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, sắc mặt Thiệu Nhạc xanh rồi trắng, trắng rồi xanh, đợi đến một lúc lâu sau đó, mới từ từ hồi phục tâm tình của mình.

Thiệu Nhạc không biết rằng Vị Phồn vẫn luôn quan sát anh, anh tưởng rằng Vị Phồn chẳng qua là một người cà lơ phất phơ, lại không ngờ rằng người này theo dõi anh cẩn thận đến thế.

Về sau yên tĩnh lại, Thiệu Nhạc vốn từ tâm tư bị bóc trần khiếp sợ phẫn nộ, dần dần được thay bằng trầm tư lý giải.

Kỳ thật Vị Phồn cũng không cần nói với anh những chuyện đó, nhưng có lẽ là vì cậu thật sự nhìn không vừa mắt hành vi của anh, vì thế thuận tiện nói ra hết.

Hai người họ nếu vẫn như trước đây lúc còn ở Thiệu gia, Vị Phồn sẽ không có khả năng nói những lời như vậy với anh. Nhưng quan hệ giữa hai người họ từ lúc rời Thiệu gia trở đi, liền từng ngày từng ngày chầm chậm cải thiện.

Bây giờ Vị Phồn mở miệng, cũng đại biểu Vị Phồn đã chấp nhận anh. Cậu xem anh như bạn bè, mới có thể nói ra những lời tốn sức không nịnh hót này.

Thiệu Nhạc xoay chuyển ý niệm trong đầu, chậm rãi đem suy nghĩ chỉnh đốn lại rõ ràng. Hiểu rõ Vị Phồn đối anh thế nào, thay anh suy nghĩ thế nào, cũng càng hiểu rõ Vị Phồn là một người tốt.

Dưới ánh sáng lờ mờ của cái đèn ngủ nhỏ, nắm máy sấy ở trong tay, khóe miệng của Thiệu Nhạc nhẹ nhàng kéo lên, thản nhiên bày ra một nụ cười.

Ý cười kia rất nhạt, lại mang theo ấm áp thâm nhập tận tâm.

Trời mùa đông buổi tối, Vị Phồn tóc chưa sấy khô đã nằm ườn ra ngủ hắt xì một cái. Vì cảm thấy lạnh, thân thể không tự chủ cuộn lại.

Thiệu Nhạc vươn tay đem phích cắm của máy sấy cắm vào ổ điện, chỉnh sức gió xuống nhỏ nhất, đầu gió hướng tới đầu tóc ướt nhiễu giọt của Vị Phồn. Tuy rằng khoảng cách hơi xa chút, sức gió hơi nhỏ chút, nhưng Thiệu Nhạc vẫn liên tục hơ qua lại máy sấy, đưa luồng gió nóng qua đối diện Vị Phồn.

Vị Phồn cảm nhận có luồng gió nóng, chậm rãi mở mắt.

“Cậu sẽ bị cảm.” Vì giải thích hành vi bất ngờ của mình, Thiệu Nhạc nói vậy.

Vị Phồn cũng không biết có đem lời nói của Thiệu Nhạc nhét vào tai hay không, cậu ngọ nguậy mấy cái nhích nhích về phía Thiệu Nhạc, mãi đến khoảng cách gió có thể trực tiếp thổi đến tóc của cậu.

Đèn ngủ khiến đường nét của Vị Phồn trở nên nhu hòa hơn, cũng khiến trên gương mặt cậu hiện lên một chút tiếu ý như có như không mông lung mê người.

Rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tai mũi mắt miệng, hôm nay dưới ánh đèn, có vẻ tuấn mỹ không giống mọi khi.

Những sợi tóc vừa sấy khô tung bay trong không trung, một trong số đó dính lại trên môi Vị Phồn.

Vị Phồn cảm thấy hơi ngứa, vì thế bậm môi một cái.

Màu đỏ nhạt trơn bóng kia vậy mà làm tim Thiệu Nhạc theo đó đập loạn.

Gió vẫn tiếp tục thổi, ấm ấm áp áp, phát ra tiếng động ồn ào nho nhỏ.

Thiệu Nhạc cũng phát giác tầm mắt của mình không biết từ bao giờ, không cách nào rời khỏi đôi môi của Vị Phồn.

Tiếng vù vù của máy sấy, là một loại âm thanh khiến suy nghĩ trong lòng nhộn nhạo.

Thiệu Nhạc ngừng thở, trong đầu đột nhiên vang lên lời nói đêm qua Vị Phồn nói với anh:

“Chỉ cần thời điểm tới, gặp gỡ một người khác, đối với người hiện tại từng yêu đến muốn chết muốn sống đau đến không thở nỗi, cũng sẽ bất tri bất giác từ từ phai nhạt.”

Ngực Thiệu Nhạc như siết chặt lại, cảm giác tê dại xuyên thẳng vào tim.

Có lẽ, anh sớm đã gặp được một người khác. Chỉ là tới bây giờ, cũng chưa phát hiện sự tồn tại của người đó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.