Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 20



Việc lột da người sống đầy dơ bẩn được giao cho ta. Ta lấy vải che mắt đôi mẫu tử, rồi dùng rìu tước từng mảnh da mỏng.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp núi rừng. Chỉ trong bảy ngày, liền một người cưỡi ngựa già từ đỉnh núi lao xuống, ánh mắt rực lửa, quấn khăn vàng trên đầu.

Binh lính mai phục đã chuẩn bị sẵn, vây kín hắn lại. Yến Từ giương cung, nheo mắt trái.

Một mũi tên bén nhọn bay vút qua, xuyên thẳng n.g.ự.c trái của nam nhân, hắn trợn trừng mắt, rồi ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất.

Không có tiếng reo hò, không có tiếng binh lính vỗ tay, khi Yến Từ hạ cung xuống, thứ chào đón hắn là sự im lặng ch chóc.

"Hoan hô đi nào!" Hắn ném kiếm cho ta, nhìn quanh những gương mặt đầy phẫn nộ, "Các ngươi không muốn làm kẻ ác, liền đã có kẻ làm thay.”

Ta rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạ lẫm không thuận tay, phải c.h.é.m nhiều nhát mới chặt được đầu của đôi mẫu tử xuống.

Ngân Đào thấy bộ dáng ta gi*t người, nàng rất khổ sở, thề sẽ không bao giờ yêu Yến Từ nữa và cũng không nói chuyện cùng ta, ta cũng rất khổ sở.

Có lẽ dáng vẻ vung kiếm của ta khiến cho người ta sợ hãi, ngay cả Lâm Yến Ca cũng mấy ngày liền không còn gây khó dễ cho ta.

Ta còn rất nhiều thời gian, thắp hương tụng kinh niệm Phật: 

"Nhất thiết hữu vi pháp. 

Như mộng, huyễn, bào, ảnh

Như lộ diệc như điện

Ưng tác như thị quán."*

*Bài kệ này có nguồn gốc từ kinh Kim Cang, một bộ kinh quan trọng trong Phật giáo Đại thừa, khuyến khích người tu hành thấy rõ sự vô thường và hư ảo của mọi hiện tượng, từ đó không bị vướng mắc, giải thoát khỏi khổ đau và đạt đến giác ngộ.

Yến Từ giơ tay xoa đầu ta, hắn nói: "Còn bái Phật làm gì? Người nên thắp hương bái Phật là Trương Ngộ, chứ không phải ngươi."

Chiến sự thắng lợi, lại nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày rồi mới về Yến Đô lĩnh thưởng. Yến Từ không thể chờ thêm được nữa, không thể chờ thêm để tiễn Trương Ngộ về nơi chín suối.

47

Trước khi lẻn vào lều của Trương Ngộ, ta tìm Lâm Yến Ca và ra thủ ngữ: "Điện hạ bảo vương phi đến gặp ngài ấy sau canh ba."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nàng ta vui vẻ đồng ý. Ta bưng chậu nước nóng đến, quỳ gối trước mặt nàng, tận tâm tận lực rửa chân cho nàng.

Làn da thật mềm mại, ta thật sự hâm mộ với nàng ta, hâm mộ sự ngây thơ mù quáng và sự ngốc nghếch vụng về buồn cười ấy.

Màn đêm buông xuống, Trương Ngộ cùng Yến Từ uống rượu mừng chiến thắng, cả hai đều say khướt, rồi ai về lều nấy nghỉ ngơi.

Trăng sáng thưa sao, tiếng côn trùng kêu rả rích, Trương Ngộ ngáy như sấm, ta bò ra từ dưới giường, áp lưỡi rìu lên cổ hắn.

Ta nhẹ nhàng duỗi tay đánh thức hắn, hắn kinh hoàng tỉnh dậy, ta đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu giữ im lặng.

"Là Yến Từ sai ngươi đến?" Hắn trấn tĩnh lại, khẽ giọng đàm phán với ta: "Hắn trả ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi."

Ta chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho hắn chìa tay ra, rồi dùng tay phải của mình, viết chậm rãi trong lòng bàn tay hắn.

"Trương thúc, đã lâu không gặp." Đầu ngón tay ta lướt qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của hắn, từng nét chữ một: "Ta đã lớn rồi."

"Ngươi làm sao còn sống..." Chưa kịp nói hết câu, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, lăn lông lốc xuống dưới giường.

Ta luồn tay vào trong chăn gấm, vuốt ve từng ngón tay vẫn còn ấm của hắn, suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng quyết định không nghiền nát thành thịt.

Đồ đê tiện! Ta hung hăng đạp mạnh vào cái đầu lăn lóc, phủi phủi xiêm y nhiễm máu, im lặng cười điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.