Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 34



Nhiều năm trôi qua, dịch bệnh hoành hành khắp nơi, Xuân Lan và Đức Hải cũng nhiễm bệnh. Ta xách thịt lợn đi khắp nơi tìm thầy chữa trị.

Ta gặp một thiếu niên, hắn nói hắn là Yến Trạm, là hoàng tử và đang dẫn danh y đến cứu dân chúng.

Danh y theo Yến Trạm đã chữa khỏi bệnh cho Xuân Lan và Đức Hải. Họ đã cứu chữa cho rất nhiều người và sắp rời đi.

Đêm đó, ta đứng giữa sân, vung rìu hết lần này đến lần khác, nghĩ đến Yến Khang một rìu c.h.é.m đứt đầu phụ vương.

Xuân Lan và Đức Hải bị ta làm cho tỉnh giấc, Xuân Lan lặng lẽ nhìn ta, rồi bà gật đầu: “Điện hạ, đi thôi.”

Điện hạ, đi thôi. 

Đi đến Yến Đô. 

Đi đến Yến cung. 

Đi mà vung rìu của ngài, đi mà tranh giành thiên hạ của ngài. 

Hãy đi đi.

Hoàng Đức Hải khóc nức nở, Xuân Lan cười nhạo ông ấy như đàn bà, nhưng sau đó bà cũng khóc, vì ta nói: “Mẫu thân, cảm ơn người.”

77

Ngày hôm sau, Yến Trạm chuẩn bị rời đi, dân chúng trong trấn tiễn biệt hắn. Ta xắn tay áo, gi*t lợn cho hắn ngay tại chỗ.

Giơ rìu lên, từng động tác, từ tay, vai, chân đến đầu gối, đều như hòa vào một nhịp điệu, tiếng rìu c.h.é.m xuống vang lên đều đặn, không lệch một nhịp.

“Tuyệt!” Cậu thiếu niên Yến Trạm vỗ tay tán thưởng, kéo ta lên ngựa: “Ngươi tên gì?”

Ta tên là Quan Kỳ. Đây là lời nói dối đầu tiên ta nói với Yến Trạm. Sau này, ta sẽ tiếp tục bịa ra nhiều lời dối trá khác để lừa gạt hắn.

Ta không biết chữ, cũng không hứng thú với việc học chữ. Thứ duy nhất trên đời khiến ta hứng thú chỉ là gi*t lợn.

Vậy nên, ta, Xuân Lan và Đức Hải đi theo Yến Trạm vào Yến Đô. Yến Trạm mua cho chúng ta một ngôi nhà, nói rằng: “Đây chính là nhà của các ngươi.”

Hắn sẵn lòng trợ giúp chúng ta, còn ta, để báo ơn, sẽ làm tâm phúc của hắn, lén vào Yến cung làm nội gián.

Yến Trạm đã bịa ra một câu chuyện bi thảm về ta. Trong câu chuyện ấy, Xuân Lan và Đức Hải là mợ và cữu cữu đã bán ta vào cung.

78

Ta là Quan Kỳ, bẩm sinh ngốc nghếch, bị người đời lợi dụng. Gặp phải đại họa, ta chỉ biết vui vẻ la lên: “Ấm quá!”

Không, chẳng ấm chút nào, chẳng vui vẻ chút nào. Ta đã rất sợ ch, khi ấy ta rất sợ ch.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ta như cá nằm trên thớt, bị cuốn vào vòng xoáy của số phận, chờ đợi bị đẩy vào Yến cung, một chiến trường kinh hoàng.

Ma ma giơ rìu lên, tiểu đồng cầm kìm nung đỏ, thực khách phía sau tấm bình phong đang thèm khát bộ não của ta.

Chân ta mềm nhũn, ta gần như muốn lao vào lòng bất cứ ai mà khóc òa, muốn gào lên: 

“Cứu ta, cứu ta với!”

Lúc đó, ta thấy hai cây xà trên nóc nhà, trên cột khắc tượng gương mặt của Bồ Tát từ bi, hiền lành nhìn xuống ta.

Bồ tát Quán Tự Tại hành sâu Bát Nhã Ba La Mật Đa, ngài soi thấy ngũ uẩn đều không, liền qua hết thảy khổ ách. Liệu có thể độ được một kẻ đáng thương như ta?

Siêu độ ta, không ai siêu độ ta.

Siêu độ ta, không ai siêu độ ta.

Siêu độ ta, có ai siêu độ ta không?

Nếu Thần Phật không muốn thương xót ta, vậy ta sẽ làm Thần của chính mình, làm Phật của chính mình. Ta cứu lấy ta, ta che chở ta, ta tự siêu độ ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.