Thánh Địa Vùi Thây

Chương 24: Bà Diêu



Thực tế đã chứng minh mạch não của người bất thường không phải thứ mà người bình thường có thể dùng logic phân tích được.

Sau khi bà Diêu đưa video giám sát có cảnh tôi và sư béo dỏm vai kề vai chạy trối chết trên hành lang, thì toàn bộ người hâm mộ của bố tôi đồng loạt đứng lên vỗ tay. Họ nói những lời khen ngợi từ tận đáy lòng, đại loại như:

“Không hổ là con anh Sanh, chơi lớn thật.”

Giờ thì tốt rồi, dù tôi có kêu to oan uổng cũng chẳng ai nghe lọt tai.

Còn nước còn tát, tôi cố gắng khai báo trung thực nhất những gì đã xảy ra bên trong thang máy nơi camera bị phá bởi nhóm người Jịt Jẹ.

Tuy nhiên có một vài chi tiết tôi cố tình lược bỏ.

Thứ nhất tôi không khai về cách thức cụ thể mà sư béo dỏm dùng để trà trộn vào trong này. Thứ hai tôi không miêu tả mối quan hệ giữa tôi và sư béo dỏm ở một dạng bình đẳng như nó vốn diễn ra. Và cuối cùng tôi lờ tịt sự xuất hiện của cụ xác.

Cái thứ nhất, tất nhiên để giúp sư béo dỏm không chết nhanh quá. Cái thứ hai, để mọi người không thêm nghi ngờ tôi. Còn cái thứ ba là đường sống tôi chừa cho mình.

Nhớ lại lúc sư béo dỏm lột tấm pháp bảo rởm, hắn tuy to mồm dọa tôi bên trong có cụ tổ tông đang ngủ, nhưng thực tế khi cụ xuất hiện thật hắn lại sợ gấp mấy lần tôi. Vậy nên tôi đặt ra giả thiết, người cung cấp tình báo cho hắn không biết về việc trong quan tài Nam Mộc Tơ Vàng có một cụ vô văn địch. Người cung cấp tình báo cho sư béo dỏm, ông chủ của hắn, là một trong những vị khách tham gia đấu giá, hoặc thậm chí là một người trong ban tổ chức. Nếu có thông tin nào ông ta không biết thì chỉ có thể là thông tin đã bị cố ý che giấu.

Thế nên tốt nhất là tôi lờ luôn đi cho lành.

Bà Diêu có vẻ không hài lòng về câu trả lời của tôi, móng tay nhọn hoắt của bà đánh nhịp trên bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Bà ngắt lời tôi, nói:

“Chị Liễu à, cháu trai của chị không phải một thanh niên trung thực nhỉ.”

“Đàn ông đều vậy, phải không?” Bác hai tôi thậm chí còn chẳng bênh tôi lấy một tiếng.

Bà Diêu mở nắp cốc trà, khói mờ che một góc khuôn mặt lạnh băng, chẳng biết sao tôi cảm thấy bà có nét giống mẹ tôi.

“Chưa chắc đâu.” Bà đáp.

Chung lừa đảo híp mắt, sau đó làm như chợt như nhận ra chuyện động trời gì, vỗ đùi đen đét:

“Ái chà chà, thảo nào dạo này tôi thấy chị Diêu đẹp hẳn ra.” Lão nháy mắt với bác hai “Mùa xuân đến, mùa xuân đến rồi.”

“Nói linh tinh.” Bà Diêu giả cười, cũng không tức giận “Có một tiểu bối mới đầu quân dưới trướng tôi, thân thủ rất khá.”

“Đệ tử nhà ai thế?”

"Anh Chung chưa chắc biết." Bà Diêu lắc đầu.

“Không tên tuổi nhưng giá thì cao. Tôi phải hứa tặng cho cậu ta ba chiếc quan tài quý, mới mời được cậu ta đến làm việc.”

“Vậy thì tôi có lỗi lớn rồi.” Bác hai nói.

Bà Diêu quay xuống nhìn tôi trong khi đáp lời bác hai.

"Chỉ cần tôi lấy lại được vật báu, thì chuyện to hoá nhỏ thôi."

"Còn nếu không..."

Bà đứng dậy bước ra khỏi ghế tiến về phía tôi. Bà dùng móng tay giả khều cằm tôi xoay hai bên ngắm nghía.

"Nếu không... thì xin phép lấy tạm cháu chị gán đỡ vậy."

Tôi còn chưa biết phản ứng thế nào thì đã thấy dưới cằm nhói một phát, tôi ngơ ngác đưa tay vuốt, tổ sư, chảy máu rồi!

Bà Diêu dùng lực không kiềm chế khiến đầu nhọn trên móng tay dễ dàng kéo rách một đường dài dưới cằm tôi. Bị đối xử như vậy thì ai còn yêu già kính trẻ nổi nữa. Tôi gạt phăng tay bà Diêu, nổi đoá:

"Bác Diêu, cháu kính bác là bạn của bác hai cháu nên mới đứng rã cẳng ở đây. Có gì cần nói cháu đã nói hết rồi. Nếu bác không phục thì báo cảnh sát đi."

Tôi hùng dũng quay lưng bước đi, vung tay quát:

"Chào các bác cháu về!"

Tôi sở dĩ dám táo bạo như vậy tất nhiên vì có hai bác tôi ở đây. Chẳng ngờ chưa cần bà Diêu nói câu gì, bác ba đã lao lên níu tôi lại.

"Chỉ cần con bước ra ngạch cửa này." Bác ba gằn giọng "Là bà Diêu có lý do giết con ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.