Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 4: 4: Rời Thôn Đến Đại Hà




Một đêm Thanh Hoa cùng Thanh Hinh thương thảo công việc, chăm chỉ may vá, Thanh Hoa phát hiện những nông dân ở trong thôn đều không có kiến thức gì, nàng cùng Thanh Hinh nói cả buổi, nha đầu ngốc cương quyết không chịu suy nghĩ, trình độ thẩm mỹ thấp không chấp nhận được, muốn cùng thảo luận sửa quần áo cũng rất khó khăn không chịu nổi.

Thanh Hoa nói hồi lâu cũng không khiến Thanh Hinh minh bạch, nhưng nàng không giận, Thanh Hinh hiển nhiên do trường kỳ mặc đồ rách rưới, mỹ quan không thể tồn tại, bình thường mấy cánh hoa nhỏ cũng chưa từng thêu qua, làm việc tay chân cần gì trang điểm, chỉ cần nước lạnh liền có thể tẩy sạch mọi thứ.

Cuối cùng Thanh Hinh xoa mi tâm " Thân tỷ nói khó quá, tỷ muốn sửa làm sao đây, không thì muội đi sửa hai kiện y phục mùa đông trước"
Cứ như vậy, liền lấy than trong lò vẽ lên đất, Thanh Hinh dựa vào ánh sáng le lói mà làm việc, hai người trò chuyện câu có câu không.

Thanh Hoa liền nghĩ, lúc nào rảnh đưa muội muội ngốc đi đây đó cho thẩm mỹ được nâng cao chút mới được? hiện tại không vội, kiếm ngân lượng trước.

Sau đó trên mỗi bộ y phục đều thêu một ít bách điệp, quần áo nơi này cũng không biết bán được hay không, nàng muốn gấp gáp bán trước kiếm chút tiền, liền một chiêu đánh khắp thiên hạ thêu toàn bách điệp, tuy nói một chiêu đánh khắp thiên hạ, nhưng dù sao kiểu dáng cũng thực dụng, tay áo này chỉnh một chút, vạt áo kia thêm một chút, nếu vải áo còn nhiều thì may thêm váy, mỗi kiện đều đẹp hơn rất nhiều.

Thanh Hoa thấy mấy bộ còn xấu cùng rách rưới, liền hảo hảo nghiên cứu một phen, ngoại trừ tạo hình nút buộc kiểu Trung giống nhau, phần đuôi dây hơi tua rua chút, Thanh Hoa liền dùng lửa đốt bớt, rốt cuộc khôi phục lại nguyên dạng.

Cái này ngoại trừ kiểu dáng đơn giản quá mức, muốn chỉnh lại thành dạng ban đầu cũng không khó.


Chỉnh tới chỉnh lui bốn kiện, Thanh Hoa đem quần áo xếp gọn, trong nhà cũng không có gì khác để dùng, liền cầm ga giường vải bố bỏ quần áo vào.

Đây chính là ga giường duy nhất trong nhà, Thanh Hoa bồn chồn không thôi, nếu thất bại nàng không có tiền để bù ga giường mới.

"Tỷ mang đống y phục này vào thành bán, trong thành có chỗ thu mua y phục, nếu chịu mua, một kiện tỷ có thể bán được hai mươi lăm văn" Thanh Hoa không thể lộ vẻ e sợ trước mặt thân muội, hào tình tráng khí nói.

Tuy nói y phục này là hàng qua sử dụng, nhưng Thanh Hoa trước cũng không có mặc nhiều, đây là những thứ quý giá nhất, trong thành mua mới từ mười lăm văn đến hai mươi văn, khấu trừ chi phí cùng hao mòn, còn phải tính tiền sửa lại, tiền công Thanh Hinh, còn có lộ phí đi đường, lại thêm lợi nhuận, làm sao cũng không thể bị thiệt được!
"Hai, hai mươi lăm văn!" Thanh Hinh nghe thấy thì mở to mắt nhìn " mấy y phục này có thể bán được nhiều tiền vậy sao?"
Số tiền này đủ ăn một tháng ở Đại Hà thôn, có người ra ngoài làm công chỉ có một văn tiền, hai mươi lăm văn? đây chính là con số không nhỏ, lúc trước mụ mụ của các nàng để tài sản lại cho hai người không tới một trăm văn.

"Không nhiều!" Thanh Hoa vỗ ngực một cái " Không bằng muội cùng tỷ đi vào thành bán quần áo, tận mắt chứng kiến đi"
Thanh Hinh nghe xong vội vàng lắc đầu " Không đi có được không, mấy chỗ trong thành muội không thể đến, muội chỉ là muội tử nông thôn, khẳng định đi tới đó sẽ bị người ta xem thường!"
Thanh Hoa bất đắc dĩ, không biết vì sao Thanh Hinh rất bài xích chuyện vào thành, cũng không phải là chán ghét, mà xem chỗ đó là nơi cao cấp, nói thế nào cũng không chịu bước chân đến.

"Vậy được rồi, tỷ đi sớm về sớm, nếu có thể bán hết tỷ sẽ mua thịt về cho muội ăn" Thanh Hoa nghĩ đến mùi thịt, nước bọt muốn chảy ra.


"Chưa tới tết sao phải ăn thịt? thân tỷ mua thứ tỷ thích đi" Thanh Hinh tri kỷ nói.

Thanh Hoa trong lòng ấm áp, đi ra cửa, nàng quen đường đến thành, còn phải qua một con sông lớn, có một cái cầu gỗ bắc ngang sông, trước Thanh Hoa có nhìn thấy cầu gỗ ở phía xa xa, liền chờ không ai chú ý vọt đi vào thành.

Không nghĩ hôm nay tới cầu liền ngây ngốc.

"Cầu đâu?" Mắt không thấy chút bóng dáng của cầu gỗ? nhìn ra chỉ có sông lớn an tĩnh chảy xuôi, sâu không thấy đáy.

Ngàn tính vạn tính không có tính tới chuyện cây cầu biến mất, Thanh Hoa đứng ở bờ sông ngẩn người, sao trùng hợp như vậy, cầu cứ như vậy mà biến mất sao?
Chính là đang phân tích tỷ lệ sống sót nếu lội qua sông, vạt áo của nàng bị người ta kéo.

Thanh Hoa cúi đầu xem xét, một hài tử mặc áo thô quá khổ có chút gầy gò ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt gầy khiến con mắt hơi lồi ra, tuổi còn nhỏ chừng ba hay năm tuổi, ngậm một ngón tay nhìn chằm chằm nàng.


"?" con cái nhà ai đây?
Thanh Hoa đầy bụng nghi vấn " Con là con nhà ai? làm sao ở đây một mình?"
Hài tử ngậm ngón tay, Thanh Hoa thấy không hợp vệ sinh, liền kéo ngón tay kia ra " Ngón tay không sạch, ngậm sẽ sinh bệnh đấy, mụ mụ con đâu? hay con chỉ có một mình?"
Tiểu hài tử nghe tới mụ mụ, liền chỉ rừng cây không xa lắm " A, mụ! " mới mấy tuổi lời nói còn chưa được rõ.

Thanh Hoa theo ngón tay nhỏ mà nhìn theo, chỉ thấy một nữ nhân từ trong rừng cây đi ra, nàng nhìn thật cao, so với Thanh Hoa cao hơn nửa cái đầu? Trên mặt có một cỗ sát khí nhìn qua không dễ chọc, khí thế giống như sau lưng đeo một cây đại đao lúc nào cũng có thể chặt người, nhưng kỳ thật sau lưng nàng chỉ đeo một cần câu cá bằng trúc.

"Điền Chân?" Thanh Hoa không nghĩ sẽ gặp Điền Chân ở đây, bất quá ngẫm lại cũng đúng, ở thôn Đại Hà thì Điền gia ở gần sông lớn nhất, tựa hồ sống bằng nghề sông nước, bình thường câu một chút cá cũng đủ sống, không có nhiều tiền nhưng không đến mức đói bụng.

Nhìn Điền Chân ôm lấy hài tử ngậm ngón tay, nàng hỏi " Đây là bé con của cô nương?"
Điền Chân nhẹ gật đầu, Thanh Hoa lập tức muốn vả miệng mình.

Đại Hà thôn đều biết cô nương Điền Chân cưới về đã trốn theo dã a tỷ vào một đêm nọ, bỏ mặc đứa bé còn đang bú sữa, nhà Điền Chân cách xa trung tâm Đại Hà thôn, cùng thôn dân ít gặp mặt, cũng không biết Điền Chân làm sao có thể nuôi lớn được đứa bé này, nhìn ra thật sự vất vả, đứa bé cũng ít khi rời nhà đến chơi cùng những đứa trẻ khác trong làng.

Nàng đây là hết chuyện để nói, nàng dâu của Điền Chân chạy trốn không phải nàng không biết, chỉ là thuận miệng hỏi một câu giống như móc mỉa, vội vàng giải thích " Cô nương đừng hiểu lầm, ta thấy đứa bé này không có người lớn bên cạnh, nên lo lắng chút thôi"
Điền Chân vẫn gật đầu, Thanh Hoa ngược lại hỏi " Cầu gỗ ở chỗ này đâu rồi? làm sao không thấy nữa?"
"Một tháng trước bị nước sông cuốn trôi rồi" Điền Chân đơn giản nói, nhà cô ở bên cạnh, trơ mắt nhìn cầu gỗ bị lũ lụt cuốn trôi.


Thanh Hoa một mặt đau khổ " Vậy làm sao bây giờ, ta có việc gấp phải vào thành"
Điền Chân xem thường " Đừng đi là được" Ai không biết Thanh Hoa nằm mơ ban ngày được vào thành, Điền Chân rõ ràng nhất là canh ba canh năm Thanh Hoa chạy vào thành mua đồ trở về, bị trưởng bối trong thôn một trận đánh chửi.

"Như vậy sao được!" Thanh Hoa ôm bao vải trong tay, bên trong đều là hàng tốt mà Thanh Hinh một đêm chỉnh sửa " Ta đem đồ đi bán trong thành, ta đáp ứng Thanh Hinh, muốn mang tiền trở về, hiện tại không vào thành được, ta cùng Thanh Hinh làm sao mà sống?"
Thật vất vả tìm ra cách kiếm tiền, lúc này bị cắt ngang, có phải ông trời chính là muốn nàng sống bằng cách ăn cỏ dại qua ngày không?
Mắt thấy Thanh Hoa nói đến bi thương, giống như giây sau liền khóc, ĐIền Chân vốn là muốn đi, bước chân bỗng ngừng lại, không quá tin tưởng liếc mắt nhìn nàng một cái " Bán cái gì?"
Thanh Hoa có chút uể oải " Y phục, ta đem y phục trong nhà sửa lại một chút rồi bỏ bọc đi bán"
Điền Chân bán tín bán nghi " Nói thật?"
Thanh Hoa trừng mắt thấy biểu lộ Điền Chân như đang tìm tòi nghiên cứu, cảm thấy không hiểu thấu, người này giống như đang hoài nghi nàng? Bất quá cũng đúng, người trong thôn có ai không nghi ngờ nàng.

" Ta nói thiên chân vạn xác, nói dối là tiểu cẩu"
Con mắt Điền Chân tựa hồ như con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần, muốn hiện nguyên hình Thanh Hoa, mới miễn cưỡng tin tưởng nàng nói là thật " Ta có cách"
Thanh Hoa đột nhiên chấn động.

khốn nạn, cô có biện pháp sao không nói sớm?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.