Thánh Giới Chi Chiến

Chương 78: 78: Quang Minh




Bảy đạo hồng tuyến như thiểm điện lao tới, huyết y giả lộ ra sát cơ nồng đậm, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.Thế nhưng mà, những tưởng ma trảo ngay lập tức sẽ phanh thây đối phương nào ngờ trước khi đắc thủ thì một đạo thân ảnh giống như từ hư vô hiển hiện.

Đó là một nam tử mặc y phục màu xám, khí chất như thiên tiên, gương mặt anh tuấn còn vượt qua cả Mạc Thiên Sinh.“Thiên Sinh.

Đừng bỏ lỡ bất kỳ một động tác nào của vi sư.”Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn thân ảnh trước mặt.

Chẳng biết vì điều gì hắn cảm thấy đối phương trở nên vĩ ngạn, bóng lưng kia đủ để gánh toàn bộ thế giới.“Vâng.

Sư phụ.” Mạc Thiên Sinh chậm rãi đáp lời, tinh quang trong mắt rạng rỡ đến tận cùng.

Dù bây giờ Trác Phàm đã khôi phục lại diện mạo vốn có khiến hắn lạ lẫm nhưng giọng nói kia thì sao có thể không quen cho được.Đôi môi khẽ cong, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn bảy tên tu giả đang tới gần, cánh tay chậm rãi nhấc lên.Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy nhưng xung quanh tại thời khắc ấy bỗng xuất hiện ba động khủng b0'.

Khắp bốn phương tám hướng, hàng nghìn hàng vạn đóm sáng ngưng tụ đem phạm vi trăm trượng đều trở nên lóa mắt.Phương viên, à không, phải gọi là đống phế tích từ những trận chiến trước đó vốn dĩ đã hoang tàn vậy mà giờ khắc này hoàn toàn tan biến.

Mọi thứ trở thành cát bụi, chỉ có ánh sáng vẫn đang ngự trị soi sáng thương khung.

Thậm chí, bầu trời ban đêm bị bao phủ bởi huyết khí cũng vì vậy mà ảm đạm lộ ra ánh mặt trời đứng bóng.“Bạch Quang Thần Đồng – Quang Chấn.”Đây là một trong những thần thông mạnh nhất của Bạch Quang Thần Đồng.


Đó là lĩnh vực tuyệt đối, chỉ cần địch nhân rơi vào trong phạm vi ảnh hưởng thì dù không chết cũng bị trọng thương.Tất nhiên, nếu đối phương có tu vi cao hơn Trác Phàm nhiều lần thì điều đó chưa hẳn đúng.

Có điều, những tên huyết y nhân kia lại không thuộc thành phần ấy.

Bọn chúng thậm chí còn chưa kịp biến sắc, khóe môi vẫn giương lên lạnh lẽo thì đã bị ánh sáng nuốt chửng.Nhân Sứ đưa tay che mắt đồng thời trong lòng như nhấc lên sóng lớn.

Rốt cuộc thì kẻ này là ai mà khi xuất chiêu lại cường đại đến như vậy? Vả lại, đối phương xuất hiện theo cách không hợp lẽ thường, ngay cả sự dò xét của hắn cũng không thể phát giác ra.Nhân Sứ kinh ngạc bao nhiêu thì phía bên này Thanh Minh và Thanh Vấn cũng kinh ngạc bấy nhiêu.

Ở thánh vực, bọn họ xem như biết được rất nhiều cường giả vậy mà vẫn chẳng nhận ra người ở trước mặt là ai.

Phải biết gương mặt trẻ tuổi như vậy thì hẳn phải cực kỳ nổi bậc mới đúng.Đợi cho ánh sáng lóa mắt tan đi, tất cả mọi người mới chợt nhìn lại.

Chỉ thấy Trác Phàm đang đứng ở đó, bộ dáng hiên ngang, tà áo phấp phới, một tay vẫn còn nhấc lên lưng chừng như chứng minh người vừa xuất thủ chính là hắn.Ở phía sau, Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh như hóa thành một cái tiểu sa mạc.

Bảy tên huyết y nhân vừa nãy bây giờ đã không thấy đâu, ngay cả một mảnh vải nhỏ cũng chẳng còn như thể bị hư vô nuốt mất.

Điều ấy càng làm cho Mạc Thiên Sinh thêm kính phục Trác Phàm.

Hóa ra đây là thực lực của sư phụ hắn.Trác Phàm hạ tay xuống, ý niệm khẽ động.


Âm thanh tử lôi từ trong chỉ giới của Mạc Thiên Sinh vang lên, không gian trước mắt hắn đột ngột biến hóa rồi một cây hắc côn bay thẳng về phía chủ nhân của nó.Ngay khi bị Trác Phàm chụp được, hắc côn khẽ run rẩy tựa hồ như đang kích động.“Ngươi đã làm rất tốt.” Trác Phàm mở miệng nói.Sau đó, hắn nhìn Mạc Thiên Sinh: “Đi thôi.”“Vâng.”Mạc Thiên Sinh không dám cải lời, chỉ có thể nghe lời thu Tiểu Dạ trở vào không gian hồn sủng, bản thân hắn thì bị Trác Phàm xách lên như xách cổ gà.Thế nhưng mà, vừa mới định di chuyển thì phía trên bỗng nhiên có cuồng phong kéo tới.

Trác Phàm ngẩng đầu nhìn lên, đôi mày chợt nhíu lại.“Ầm!”Đại địa lại tiếp tục hình thành một cái lỗ thủng, Nhân Sứ ngửa mặt cười lớn: “Ở đâu ra một con sâu xuất hiện trang bức trước mặt bản sứ.”“Tên khốn hèn hạ nhà ngươi.” Thanh Minh nhìn đối phương gào lên.“Hèn hạ? Có lẽ ngươi bị Lạc Vân Hải thao túng tâm lý rồi thì phải.

Đối với bản sứ mà nói, trên chiến trường thì chỉ ‘sống’ hoặc ‘chết’ chứ làm gì tồn tại bốn chữ ‘quang minh chính đại’? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái tư tưởng ấy có thể giúp bản thân ngươi sinh tồn được hay sao?”Đang lúc Thanh Minh cứng họng vì bị Nhân Sứ chế giễu thì tại một nơi cách đó vài chục thước bỗng nhiên vang lên âm thanh: “Ngươi nói quả thật không sai.

Ở trên chiến trường thì chỉ sống và chết, đó mới là đạo lý sinh tồn.”Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên khiến thân thể Nhân Sứ bất giác rùng mình.

Hắn chắc chắn vừa rồi Quỷ Diện Hồn đã đánh trúng Trác Phàm vậy thì vì cớ gì bây giờ đối phương lại đứng ở đằng kia ngay cả lông tóc cũng chẳng hề tổn hao.Trác Phàm vừa kẹp Mạc Thiên Sinh bên hông vừa chầm chậm bước ra.

Hắn liếc nhìn Thanh Minh một cái rồi đảo mắt sang Nhân Sứ, gương mặt lộ ra tiếu dung tà dị.“Vừa nãy ta không nhìn kỹ nên suýt nữa là quên nhà ngươi còn nợ ta một chưởng.”Lông mày Nhân Sứ thoáng chau lại, hắn nhìn kỹ Trác Phàm một lượt từ trên xuống sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Ta không nhớ là để cho kẻ nào từng gặp mà sống sót qua, đặc biệt là một tên tiểu bạch diệm như ngươi.”“Đây là ngươi đang khen ta hay là chế giễu ta đây?” Trác Phàm bật cười nói.“Ngươi có thể xem như cả hai cũng được.

Dù chẳng rõ trước đó từng gặp qua hay chưa nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì bản sứ cũng không ngại tiễn ngươi xuống địa ngục đâu.”Vừa dứt tiếng, sát khí lại cuộn trào quanh người Nhân Sứ, ba động khuếch tán đến mức Thanh Minh ở gần đó đều cảm thấy như nghẹt thở tới nơi.“Aaaa!”Hét lên một tiếng, huyết khí lập tức đại thịnh, tròng mắt Nhân Sứ hóa thành huyết đồng, bốn phương tám hướng đầy rẫy quỷ diện hiện thân.

Mà lại, uy áp của hắn thình lình đạt tới cảnh giới siêu việt Dung Hồn.“Cảnh giới Quy Nguyên…”Thanh Minh hoảng sợ mang Thanh Vấn lùi về phía sau nghìn trượng, tròng mắt co rụt không ngừng.

Hóa ra từ nãy tới giờ Nhân Sứ chỉ đang đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay.


Nếu ngay từ đầu đối phương sử dụng toàn lực thì có lẽ Thanh Minh chưa đầy mười tức đã mất mạng rồi.Nghĩ tới đây, một giọt mồ hôi lạnh bất giác từ trên trán Thanh Minh chảy xuống.

Hắn nhìn thấy Trác Phàm không hề có chút phản kháng, một bộ dạng giống như mất hồn liền cười thê thảm.Một khi tu giả Dung Hồn có thể cảm ngộ thiên địa đạt được độ hòa hợp nhất định thì sẽ bắt đầu có khả năng mượn nhờ lực lượng của tự nhiên.

Đây chính là bước đầu của tu giả Quy Nguyên.

Không thể nghi ngờ, Nhân Sứ trước mắt đã đạt tới cảnh giới ấy.Trong đầu Thanh Minh lúc này chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tay hắn cầm chặt thanh kiếm bắt đầu truyền nguyên lực vào trong.“Vị bằng hữu này.

Hiện tại cho dù hai ta hợp sức cũng khó lòng địch nổi hắn.

Bây giờ ta sẽ liều mạng chặn hắn lại, ngươi hãy mang tiểu huynh đệ kia chạy đi thật xa thật tốt.”Nghe Thanh Minh truyền âm, Trác Phàm chợt liếc nhìn hỏi lại: “Vì cái gì ngươi lại muốn làm thế?”“Lúc trước nhờ có tiểu huynh đệ ấy mà ta mới thoát khỏi huyết trận nên hắn xem như là ân nhân cứu mạng của ta.

Hiện tại điều duy nhất ta có thể làm chỉ là cố hết sức để hai người chạy trốn mà thôi.”“Ngươi muốn dùng mạng mình đổi lấy sinh cơ cho chúng ta?” Trác Phàm lại hỏi.“Không sai.

Ta sẽ cố hết sức hỗ trợ hai người rời đi.

Nếu như được, hãy mang thêm những người khác đi cùng.

Đó là nguyện vọng cuối cùng của ta.”Trác Phàm nhìn Thanh Minh một chút rồi khẽ lắc đầu: “Ta không cần người khác phải liều chết cứu mạng.


Mạng của ta phải do ta tự mình chấp chưởng.

Nhưng mà nếu ngươi muốn hỗ trợ, ta cũng rất sẵn lòng.”Những lời Trác Phàm nói làm cho Thanh Minh càng thêm kính phục.

Hắn gật đầu nói: “Được.

Vậy thì hai ta cùng nhau liên thủ chóng lại hắn.”“Không.

Ngươi mà tham gia thì chỉ tổ làm cản đường ta mà thôi.

Mặc dù hơi khó nghe nhưng đó là sự thật.”Thanh Minh không có gì để biện hộ cho điều đó.

Trên thực tế, từ khi Trác Phàm xuất hiện, Thanh Minh cảm giác ba động của Trác Phàm chỉ ở cảnh giới Thiên Huyền mà thôi.

Nhưng khi nhìn Trác Phàm nhẹ nhõm né tránh ám chiêu của Nhân Sứ, hắn liền biết người này còn lợi hại hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.“Được.

Vậy thì ngươi muốn ta giúp như thế nào đây?”“Rất đơn giản.

Đem những thứ cản đường gom lại một chỗ là được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.