Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 177: Hầu tử chiến Lang thiếu



Đầm Sương Bạc, động thiên Bạch Mao.

Bàn tiệc hoa quả đã ngả nghiêng sau một đêm hoang dại, đám hầu tử hầu tôn nằm vất vưởng mỗi con một nơi, mặt mũi đỏ hồng miệng chóp chép tay cầm bầu rượu trong cơn say còn vang lên những tiếng "khẹc" " khẹc" khoái chí.

Trái cây lăn lóc dưới nền động thiên, trên bàn từng dòng rượu chảy còn vang lên những tiếc lách tách, Gióng khẽ lắc đầu nhìn khung cảnh xung quanh, sau một đêm cố nốc cho Gióng thành ra người bị hại lại chính là chúng.

Còn Gióng thì vẫn an nhiên khoanh chân tĩnh toạ tu luyện phía bên trong Hắc Viên, lúc này trong Hắc Viên nồng nặc mùi Hầu Nhi tử, Gióng như ngâm mình trong một bồn rượu đến ngang ngực.

Sở dĩ Gióng đã thu thập mấy bầu Hầu Như tửu nhưng phát hiện ra rượu này có tác dụng đề thăng linh lực và lực lượng trong cơ thể, nên quyết định chơi lớn mà dùng để ngâm người luôn, sau một đêm cảm nhận linh lực trong cơ thể mình có chút tăng trưởng mới cảm thấy hài lòng thêm vài phần.

Khẽ nhấp một ngụm rượu mới với hi vọng nghiên cứu ra phương pháp cũng như thành phần ủ của rượu này, nhưng khiến Gióng lắc đầu bỏ qua vì cơ bản là nó có quá nhiều cái gọi là thành phần, chủ yếu là hoa quả các loại đủ niên kỷ dường như chúng thấy loại hoa quả nào ăn được đều đem về dùng ủ chung với nhau vậy.

Gióng đành bỏ qua suy nghĩ phục chế Hầu Như tửu này vì đây thuần túy là độc quyền của Yêu Hầu, nhân loại không phải là không thể nhưng nó quá tốn thời gian để chuẩn bị nguyên liệu.

Bước chân ra ngoài cửa động, khẽ duỗi người nhìn Đầm Sương Bạc trong buổi sớm, từng tia nắng yếu ớt như cố xuyên qua sương trắng, Gióng tay nhấc con cen đu như tiểu hắc côn lên để xả lũ, cả không gian Hắc Viên có nồng độ cồn dày đặc khi tu luyện còn đỡ, nhưng khi không tu luyện thì chỉ ngửi thôi cũng sợ rằng bị ngộ độc rượu mất.

" Xoà" " xoà" " xoà"

" rào" " rào "

Như dòng nước lũ từ đại ngàn cao xanh ập về, một cột nước lớn bắn ra xối xả rơi trên những tán lá xanh, Gióng trầm ngâm suy nghĩ lại những thông tin đã nắm bắt được về nơi này.

Đầm Sương Bạc sở dĩ có tên gọi như vậy là xuất phát từ một cái đầm lớn ở phía trong sâm lâm này, nơi đó phát ra luồng sướng trắng dường như chưa bao giờ dứt, và nó dần bao trùm phạm vi sâm lâm xung quanh.

Yêu thú nơi này không còn nhớ rõ sương trắng xuất hiện từ bao giờ, nhưng vì màn sương này cũng không gây ra tác hại gì nên cũng không cảm thấy phiền phức, trái lại thậm chí có chút thích thú với nó, bởi lớp sương trắng này như tô điểm cho sự thần bí của sâm lâm này trước những con mắt của nhân loại bên ngoài.

Không phải chưa từng có nhân loại nào hiếu kỳ mà tiến vào đây để tìm hiểu nguyên nhân, nhưng cuối cùng họ đều gặp thất bại mà quay về, bởi sự tồn tại của Độc Giao Vương cường đại ở trong Đầm Sương Bạc, kể từ đó không có mấy nhân loại dám lai vãng tới đây nữa.

Nói đến đầu Độc Giao Vương này hiện tại thực ra không phải nguyên nhân gây ra mọi chuyện mà chính là mẫu thân của nó trước đây, đó một đầu Giao cường đại Luyện Hư kỳ nhưng đã toạ hoá cách đây không lâu trước kia trước kia rồi!

Tiểu Giao Vương hiện giờ sinh trưởng dưới sự bảo hộ của Tứ Bạch thú, chính là Bạch Lang Vương, Bạch Hầu Vương gia gia của Bạch Mao và Bạch Hổ Vương cùng Bạch Điện Vương, tứ đầu thú vương này cũng là cường giả bậc nhất ở Đầm Sương Bạc lúc này.

Sở dĩ Bạch Mao phát hiện đám người Tiểu Tuyết xâm nhập Đầm Sương Bạc và bị truy sát bởi Bạch Lang mà cũng không gấp gáp, bởi vì phía trong Tam Bạch Thú đều đang tụ tập thủ hộ cho Tiểu Giao Vương độ kiếp Hoá Thần, bọn họ chắc chắn phải chết không quá lạ.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Gióng bị thức tỉnh bởi cú vỗ vai khiến giận bắn cả mình.

" Bộp""

- hây, Viên huynh đệ dậy sớm thế?? Uầy đêm qua uống không ít nhỉ?? Mùi quá!

Bạch Mao không biết xuất hiện từ lúc nào, nó đặt tay lên đầu vai Gióng cười hỏi, mắt nhìn con cen đu của Gióng mà đưa tay phẩy phẩy trước mũi.

Gióng lúc này mới nhớ ra là khi thức dậy đã không thấy Bạch Mao đâu, thì ra nó đã ra ngoài từ sớm giờ mới trở về, Gióng cười nói:

- hắc..hắc..hắc... Đã lâu không được vui vẻ như vậy nên uống hơi nhiều một chút, Hầu Như tửu quả thật không hổ là bảo tửu của Hầu tộc ah, Hầu Cả sáng sớm đã vừa đi đâu về thế???

- dĩ nhiên rồi! Khẹc... Khẹc... Hầu Như tửu là nhất, nói cũng may là ông già không ở chứ nếu có chắc gì chúng ta đã được một bữa như vậy.

- À chuyện này, khẹc... Khẹc...ta vừa mới đi loanh quanh mấy vòng, xem xét đôi chút.

Bạch Mai không ngần ngại mà đứng bên cạnh Gióng mà song hành xả lũ, cười vui vẻ nói chuyện thì ra nó đã thức từ sớm đi cảnh giới một vòng sâm lâm.

- Hầu Ca, Lang Vương đã bắt được bọn nhân loại đó chưa??

Gióng hiếu kỳ hỏi, khi biết được sự cường đại của Đầm Sương Bạc thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu lại là nữ nhân Tiểu Tuyết đó.

Bạch Mao lắc đầu:

- Vẫn chưa, ta đã qua hỏi Lang thiếu nhưng thấy bảo từ qua vẫn chưa về. Gã đó làm việc thật khiến người khác không vừa lòng, hỏi sao vẫn chễm trệ không đột phá được một bước này.

Khẽ thở phào trong lòng, Gióng có chút hiếu kỳ về nhân vật Lang thiếu này:

- đám nhân loại giảo hoạt này đúng là sống dai thật, oh mà Lang Thiếu mà Hầu Ca nhắc tới là ai?? Là nhi tử của Bạch Lang Vương đó sao?

- khẹc..khẹc..khẹc... Đúng là nhi tử của lão Bạch Lang đó ah, một tiểu Bạch Lang, nó cũng không tệ lắm đâu...

- hừ định nói xấu sau lưng ta sao??? Hầu tử lại muốn ăn đòn thay ăn chuối rồi!

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng nói cất lên từ phía sau phát làm gián đoạn, cả hai quay lại nhìn thì ra từ trong sương trắng một Bạch y thiếu niên bước ra nhìn về hai người với ánh mắt bất thiện.

Bạch Mao khẽ lau tay vào mông cho khô, miệng nhe răng cười lớn nói:

- khẹc...khẹc..hahaha... Nói tới là hiện ngay đúng là âm hồn bất tán mà, ta chưa nói xấu gì tới ngươi đâu?? Còn đang khen ngươi ấy chứ??

Lang Thiếu nhếch miệng cười:

- ta biết kiểu gì sau câu đó cũng là một tràng chê lên chê xuống, không tệ đâu mà là khen sao??

- hừ... Ta đâu giống với tên gian xảo nhà ngươi ah, đừng có chụp lên đầu ta những suy nghĩ của ngươi.

- Hầu tử muốn ăn đòn rồi!!

- êu êu... Sói con muốn cắn gia gia sao??? đừng lớn lối, ngươi đã bao giờ thắng được ta đâu này.

- gừ gừ... Hôm nay không có lão Hầu tử ở đây xem ai ngăn được ta đánh cho bờ của mông ngươi nở hoa.

- bơi vào đây.... Lão tử chấp.. khẹc...khẹc...

- ăn của bản thiếu một chùy...

- lắm lời....

Dứt lời cả hai hầm hổ xông vào nhau náo loạn một đoàn, Lang thiếu tay cầm lang nhà bổng lão lên, Bạch Mao lại cầm trường côn từ động thiên chạy nhảy xuống.

Gióng nhìn hai đầu hung thú xung máu này thì khẽ cười, mấy tên này ngoài miệng thì như vậy nhưng rõ là thích thú mà chiến ý tràn đầy, đây rõ ràng là kiếm cớ tìm nhau đối luyện mà không nói ra mà thôi.

Ngồi vắt vẻo trên vách đá động thiên nhìn hai đầu thú đối chiến, Gióng không có ý định ngăn trở cuộc đánh đấm phía dưới, Lang Thiếu này tu vị không sai biệt với Bạch Mao là mấy, chiến cuộc không dễ gì mà nhanh chóng kết thúc được, Gióng đành cầm lấy nải chuối vàng làm khán giả ngồi xem.

" Uỳnh"

" Rầm rầm..."

" Bịch" " bịch"..

Hai người và chạm trên không bắn về hai phía khác nhau, Bạch Mao bay đụng vào mấy đại thụ mới dừng lại, Lắng Thiếu rơi xuống mặt đất khiến mặt đất lõm hẳn xuống, chật vật một chút mới đứng lên được.

Bạch Mao đứng trước cái hố đất cười nói:

- bộ dạng nhân loại hay lắm sao? Với bộ dạng này ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.

- hừ...ngươi cũng đâu làm gì được ta.

Lang thiếu hừ lạnh không phục nói. Bạch Mao lắc đầu:

- Nếu ngươi không nghiêm túc thì cuối cùng ta có làm được gì hay không thì ngươi cũng biết.

- gừ....gừ....

Lang thiếu không đáp mà lưng cong xuống, thân thể biến đổi cấp tốc tứ chi phát triển lông lá hình thành, cả người biến thành một Bạch Lang nhân cái lớn với bộ răng nanh sắc nhọn.

- gừ... để xem..

Nhìn sự biến đổi của Lang Thiếu, thu hồi sự khinh thị trong mắt lại Bạch Mao bắn người lại về phía sau, tay hoành côn làm tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lang thiếu bật người từ dưới hố lên ngay sau đó, lang nha bổng xoay tít trên không phát ra tiếng cọ sát trong không khí ghê rợn.

Người đánh kẻ đỡ một đoàn, khói bụi mờ mịt lá khô trên nền đất xào xạc, Bạch Mao thủy linh lực uyển chuyển côn pháp vũ động không ngừng, Lang thiếu cương ngạch rắn rỏi mỗi đòn phát ra uy lực trầm trọng tốc độ biến ảo khó lường.

- Triều Lãng Thất Tuyệt Côn..

- Lang Nha Trụy Nguyệt...

" Uỳnh"

Cả hai lại một lần nữa tách nhau ra, đi chuyển vòng quanh gầm gừ nhìn nhau, yêu khí trên cơ thể toản phát nồng đậm ra không gian.

" Rầm"

" rầm"....

" Bịch"

"bịch"...

" Khẹc.." " khẹc..."

Bạch Mao hai tay nắm chặt đấm mạnh xuống đất, đứng thẳng người hai tay đấm mạnh vào ngực bộ dáng tức giận, thân thể lần nữa bành trướng thành một đại hầu tử.

Hú.....hú.....hú....

Tiếng hú dài văng vảng không chậm trễ, Lang thiếu ngửa đầu hướng thiên không hú dài, hình thái Lang Nhân liền hoá thành bản thể Nguyệt Lang Bạch sắc khổng lồ vờn quanh Bạch Mao ở giữa.

Hai con thú đôi mắt đỏ hồng nhìn nhau đề phòng, dường như mỗi lần biến thân chúng càng có thêm cảm giác cường bạo, mỗi lần như vậy lý trí càng biến mất thay vào đó là bản năng thú tính.

Bạch Lang rình rập chờ đợi cơ hội tấn công, Bạch Mao khiêu khích vỗ ngực xoay người nhìn theo đi chuyển của Bạch Lang.

" Vìu..."

Bạch Lang bất ngờ chồm tới, Bạch Mao nhanh nhẹn nghiêng người tránh kịp, không bỏ cuộc sau vài lần áp sát và tránh né.

" Phập"

" Gừ"..

" Bộp"

" Rầm"

Bạch Lang cắn mạnh vào bắp tay của Bạch Mao, Bạch Mao tay hoá quyền đấm mạnh vào mặt khiến Bạch Lang văng ra ngoài đập mạnh vào đại thụ mặt nhăn nhó nhìn bắp tay mất đi một miếng thịt đỏ ửng dính đầy máu giận dữ quát:

- Mẹ nó chứ, cú này đau à... Còn cờ hó này.

- phụt... Khạc..khạc... Tảng thịt thối bẩn cả mồm, làm ta tí mất mấy cái răng.

Bạch Lang gượng dậy nhổ tảng thịt trong miệng như ngậm phải cái gì ghê sợ, một bên mặt đã sưng vù lên.

- ngươi nói ai là cờ hó???

- người chứ ai??? Má có biết ăn bao nhiêu mới được cục thịt thơm đấy không??

- Thơm cái đầu ngươi..đồ thịt thối lười tắm.

- Đồ chó không biết nói tiếng người.

....

...

- Lại muốn đánh???

- ai sợ ai??

Hai con hàng lại tiếp tục màn xỉ vả hậm hực tiếp tục lao vào đánh thêm một tràng cho hả giận trong bụng.

- Nhị vị thiếu gia ah, định đánh như vậy đến bao giờ???

- xem như ngươi may mắn.

- Lần sau biết tay ta.

Nghe thanh âm phát ra khiến chúng mới dừng lại nhưng vẫn chưa dứt hằm hè nhau, Gióng ngồi vắt vẻo ở cửa động trên cao nhìn xuống, xung quanh cỏ chuối đã vứt tùm lum khắp nơi, thấy hai người còn định tiếp tục đành cất tiếng ngăn lại nếu không đánh nữa có mà mất cả ngày.

" Bịch" " bịch"

Gióng nhún người từ trên cao nhảy xuống, vững vàng đáp ở nơi đất bằng tiến lại phía hai người chắp tay:

- Hầu Cả quả nhiên hùng dũng thiện chiến, Lang thiếu bá khí tuyệt luân, ai ai cũng là bậc tuyệt hảo...

- Hắc đệ quá lời rồi!

- đúng là người có mắt nhìn...

Nhị thú khách khí đáp lời nhưng trong lòng không từ chối, mặt mũi cũng giãn ra phần nào.

- Nào để ta giới thiệu, Lang thiếu đây là Hắc Viên người mới tới tộc ta, còn Hắc Viên đây chính là Lang thiếu bạn hữu của ta.

Bạch Mao hào hứng giới thiệu hai người với nhau, Gióng chắp tay chào hỏi:

- thì ra là Lang thiếu, Hắc Viên may mắn đã được nhìn tư thái của Lang Vương, hôm nay được gặp Lang thiếu thấy không hề thua kém gì nhiều, thật là vinh hạnh.

- nghe hầu tử nói có bạn từ phương xa tới, hôm qua ta lại không thể đến chung vui, thất lễ rồi! Hắc huynh đệ hảo.

Lang Thiếu đáp lễ khách khí vài câu, quả thật chuyện của Hắc Viên hắn cũng đã được nghe nói qua nên hôm nay mới có ý định đến gặp một lần, Hắc Viên Hầu này cho hắn có cảm giác không tệ chút nào.

- Hắc huynh đệ, ta thấy huynh đệ dùng côn pháp không tệ, ta cũng rất ưa thích côn hay chúng ta đối chiến một phen.

Bạch Mao hứng chí nhìn cây trường côn trong tay Gióng gợi ý, Gióng cười khổ trong lòng nói:

- Hầu Ca, tu vi huynh cao hơn rất nhiều, hôm trước huynh cũng đã thử qua một lần rồi, ta sao có thể chịu được mấy đòn của huynh chứ??

- khẹc...khẹc...yên tâm, chỉ đơn thuần là côn pháp thôi! Ta sẽ không dùng linh lực.

- Hắc huynh đệ yên tâm mà đánh mông con khỉ này, nếu hắn dám dùng một chút linh lực nào thì ta đánh hắn..

- ngươi...

- được vậy thì ta chiều theo ý nhị vị, Hắc Viên đành bôi xấu, Hầu ca mời...

Gióng ra dấu mời, đi ra khoảng trống rộng hắc côn trong tay vũ động quanh cơ thể một cách nhịp nhàng, thanh âm ma sát trong gió vàng tiếng vù vù khiến lá khô xao động, Bạch Mao ánh mắt loé sáng nhanh nhẹn tiến tới thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.