Burlando nhìn theo ánh mắt của nàng, suýt nữa run tay đánh rớt cả kiếm lẫn vỏ.
Chuyện gì thế hả trời?
Giữa đá nhọn lởm chởm giao thoa dưới khe sâu, một bên là đàn quái thú rậm rạp như bụi cây đang bám đuôi Lich Cabuca trèo lên mỏm đá, tựa như làn sóng đen dâng lên từng đợt. Mà bên kia, đập vào mắt hắn là một thân hình mảnh khảnh đang cố gắng leo lên sơn đạo gập ghềnh, sau lưng có một cái bọc thật lớn, trên bọc là một thanh kiếm xốc lên xốc xuống cùng chiếc đuôi ngựa thon dài theo nhịp nhảy của người thiếu nữ.
Freya?
Burlando dụi dụi mắt, cơ hồ tưởng mình nhìn lầm. Nhưng dẫu hắn có nhìn lầm, Roman cũng sẽ không, qua vẻ mặt khẩn trương của tiểu thư thương nhân —— đó nhất định là Freya. Nhưng không phải nàng đã theo Marden đi bãi sông Chủy Thủ rồi sao, thế nào lại ở chỗ này? Burlando cũng không tin nàng sẽ bỏ mặc phân đội dân binh thứ ba của nàng.
“Burlando, là Freya.”
“Tôi thấy rồi, chớ có lộ diện, để tôi nghĩ một chút!”
“Burlando, Freya sẽ bị đuổi theo, chúng ta sẽ giúp cô ấy chứ ——”đại tiểu thư thương nhân quay đầu, hỏi một câu với vẻ mong đợi.
“Không, Roman. Cô không cần hỗ trợ, tự tôi sẽ có cách.”
Hiện tại hắn thật sự không có lòng dạ nào nổi cáu, cục diện lúc này cũng quá khéo đi, đáng tiếc mấu chốt để thay đổi cục diện lại không nằm trong tay hắn, mà phải xem tâm tình của Martha đại nhân hôm nay có tốt hay không. Xui xẻo là thoạt nhìn không được tốt cho lắm ——
Đối diện đồng dạng nguy cơ trùng trùng, Burlando quay đầu lại nhìn con Lich không chút do dự tách rời xương cẳng chân của mình, khiến con thú tàn khô đang bắt lấy nó lập tức ngã trở lại bầy quái vật. Sau đó Lich trở mình, dùng cặp xương tay chống đỡ thân mình trèo lên tảng đá, lực lượng 1.7 năng cấp đủ sức để duy trì một bộ xương không quá nặng di chuyển nhanh chóng trên mỏm đá —— chẳng qua lúc Cabuca lên đến bậc cuối cùng, nó lại ngây ra một lúc.
Cabuca ngẩng đầu, ngọn lửa màu xanh thẫm trong hốc mắt rọi ra khuôn mặt vừa sợ vừa giận của một gã nhân loại trẻ tuổi trên tảng đá. Mới đầu nó cảm thấy luồng dao động sinh mệnh này có chút quen thuộc, có điều đó cũng chỉ là râu ria với một con vong linh, bởi vì nó đã giơ cốt trượng vung về phía Burlando.
Nhân loại cặn bã, nó nghĩ trong lòng.
Burlando lúc này rốt cục bất chấp nhiều như vậy, hắn khẽ kêu một tiếng rút ra bảo kiếm, Trạm Quang Thứ phát ra hào quang chói mắt giữa màn đêm, sau đó đâm xuyên vào xương sọ Cabuca —— xoẹt một tiếng, ngọn lửa màu vàng kim bắn ra từ khe hở bị phá trên trán Lich, lan ra bốn phương tám hướng.
“Huh ——” Một nửa thanh âm kẹt lại trong cổ họng Cabuca, kiếm của Burlando đến quá nhanh, cho nên nó căn bản không kịp phản ứng đã cảm thấy sinh mệnh vĩnh hằng của mình đi tới điểm cuối.
Nó còn tưởng rằng mình sẽ trở thành một con Lich cao cấp nữa cơ. Nó dùng hết khí lực bám trụ lại, nhưng gã nhân loại trẻ tuổi kia lại cúi xuống cầm lấy xương tay nó, Cabuca ngây ra một lúc, đang nghi hoặc tại sao đối phương muốn cứu mình. Thế nhưng nó là một con vong linh thờ phụng Tai Họa Chi Long, làm sao có thể nhận trợ giúp từ một gã nhân loại hèn mọn? Cabuca đang lúc rối rắm, bỗng nó thấy đối phương nhanh nhẹn lột xuống chiếc nhẫn trên xương ngón tay trỏ của nó.
“Đáng giận! Đồ nhân loại cặn bã, cường đạo...”
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Cabuca, ngọn lửa linh hồn trong mắt nó đã tắt ngúm. Ba điểm kinh nghiệm. Chỉ là Burlando hơi chút kinh ngạc, con Lich này không ngờ cũng có một chiếc nhẫn không tệ —— nhẫn Lưới Nhện, + 0.2 cảm giác, hoa văn quen thuộc, trước kia hắn cũng có một cái, sau để lại làm kỷ niệm, vẫn luôn không nỡ vứt bỏ.
Cảm giác tượng trưng cho năng lực cảm nhận hoàn cảnh xung quanh của một nhân vật, thông qua thính giác, khứu giác, thị giác, xúc giác và vị giác để hoàn thiện nhận thức với không gian và vật chất. Trong trò chơi, đó là một thuộc tính hết sức trọng yếu, lúc ấy ở Braggs có một phó bản cấp thấp gọi là ‘Hầm mộ công cộng’, bởi vì bên trong không thể sử dụng lửa, tiểu đội người chơi còn phải không ngừng tránh né một con quái thú cao cấp được an bài sẵn từ trước trong mớ đường hầm rắc rối phức tạp dưới lòng đất, cho nên loại trang bị đề cao cảm giác, đề cao linh xảo từng có lần hết sức đắt hàng.
Chiếc nhẫn này là từ một người bạn Burlando tặng hắn, ngẫm lại lúc ấy thật sự chua xót, vì sắm sửa một bộ trang bị 10 Oz cảm giác, thiếu chút nữa táng gia bại sản, mà cuối cùng vẫn không đánh thông ‘Hầm mộ công cộng’.
Nhắc tới ‘Hầm mộ công cộng’, hắn sực nhớ phó bản kia có một món đồ rất hữu dụng với chiến sĩ, gọi là huy chương dũng khí, + 2 cấp kiếm thuật quân dụng. Hắn vỗ trán, suýt nữa quên mất, năm đó hắn từng bỏ bao nhiêu công sức cho cái huy chương này a.
“Burlando, Burlando!” Roman khẽ hô, giọng tràn ngập lo lắng.
Burlando cả kinh, đại tiểu thư thương nhân bình thường sẽ không gấp gáp như vậy, chẳng lẽ Freya xảy ra chuyện gì? Hắn vội vàng vứt bỏ bộ xương trên tay quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy một con thú tàn khô đuổi đến phía sau Freya, vươn móng vuốt tựa như cành khô chộp lấy dây buộc bọc đồ của thiếu nữ, sau đó kéo nàng ngược về phía sau.
“Freya, cẩn thận!” Tiểu thư thương nhân ‘A’ một tiếng, nàng đứng lên níu váy chuẩn bị chạy xuống. Nhưng Burlando đã nhanh chóng tóm lại cô nàng vẫn chưa làm rõ tình hình này. Đừng giỡn chứ, giờ để nàng đi ra chỉ tổ gây trở ngại chứ chẳng giúp thêm được gì.
“Làm ơn ở yên đó cho tôi nhờ!” Hắn thuận tay quăng nhẫn Lưới Nhện cho Roman, bảo nàng giữ kỹ lấy.
Một người mang vật phẩm ma pháp là có hạn chế, theo các nữ phù thuỷ thì việc này có liên quan đến nguồn suối phép thuật của một người, còn với Burlando mà nói, một tên lính đánh thuê cấp 2 mang trang bị tổng cộng 40 Oz lực lượng đã là kịch kim.
“Tôi biết rồi, Burlando, thế nhưng...”
Burlando nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện để vị tiểu thư thương nhân bồng bột lỗ mãng này ở lại đây cũng không quá yên tâm. Trước đó hắn rút ra Trạm Quang Thứ, quang hoa chiếu rọi khắp nơi, đã sớm thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lúc này nếu bỏ mặc Roman ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới tập kích ——
Nếu Roman bé bỏng bị thương, vậy thật đúng là chết muôn lần cũng khó tạ tội. Chỉ là Freya cũng đang thân trong hiểm cảnh, hắn đã sớm coi vị cô nương có lòng kiên trì, lại tâm địa thiện lương ấy thành người bạn đáng quý của mình, thế nào có thể thờ ơ?
Thật đúng là tiến thối lưỡng nan.
Đương nhiên, mấy ý tưởng này đều chỉ xẹt qua suy nghĩ Burlando trong nháy mắt. Dưới sơn cốc, Freya vùng vẫy một chút, tránh thoát móng vuốt của con thú tàn khô, giãy giụa chạy hai bước về phía trước rồi lại ngã xuống —— nàng đã nhìn thấy hai người bọn họ, trong con ngươi sợ hãi lóe lên một tia hi vọng.
“Burlando ——” nàng chưa kịp nói hết câu lại bị kéo trở về.
“Rút kiếm!” Burlando hô.
“Nó cuốn lấy bọc đồ của tôi, tôi không thể —— ”
Cô nàng ngốc nghếch! Burlando quyết đoán giao Trạm Quang Thứ cho Roman: “Thanh kiếm này có khả năng khắc chế chúng, ráng tự bảo vệ mình cho tốt!”
“Còn anh thì sao?”
Người trẻ tuổi lắc đầu ý bảo nàng không cần lo lắng, xoay người chạy ngay về phía Freya. Khỉ gió, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nếu Martha đại nhân thích đùa dai hắn, vậy cứ đùa đi.
Nhưng cũng giống như trò chơi, quái vật luôn thích ưu tiên tìm đến kẻ yếu —— hắn còn chưa nhảy xuống hai bậc, một khóm cây hình người phủ đầy gai đã ngăn trước mặt hắn.
Thú tàn khô sơ sinh, quái vật cấp 7, lực lượng 2.2 năng cấp, thể chất 3 năng cấp, linh xảo 1.2 năng cấp, thuộc tính bóng tối, sợ lửa, sợ chặt chém, chống đâm xuyên tốt. Trí nhớ năm xưa như nước chảy hiện lên trong lòng Burlando, một đặc tính tiêu biểu của quái vật thực vật chính là thể chất cao, có điều nhanh nhẹn thường là nhược điểm của chúng —— huống chi vẫn là thuộc tính bóng tối, sợ lửa, sợ chặt chém, Trạm Quang Thứ quả thực là khắc tinh trời sinh của bọn này.
Đáng tiếc hắn hiện đang không cầm, trong lòng kiềm không được nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cục diện kỳ cục này một câu. Hiện tại thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là 2.1 năng cấp linh xảo, hắn không tính toán dây dưa cùng đối phương.
Chẳng may thoạt nhìn con thú tàn khô sơ sinh này lại không có cùng ý tưởng với hắn, nó đã phát ra tiếng rệu rạo bổ nhào lên. Tuy thú tàn khô có hình người, nhưng lúc chạy cũng là dùng cả tứ chi, thoạt nhìn hệt như người rừng chưa được khai hóa.
Burlando nghiêng người né tránh móng vuốt của đối phương, đầu chạc cây nhọn xẹt qua trán hắn, vẽ nên mấy vệt máu —— hoàn hảo không phải vong linh, bằng không độc hủ thi trong thân thể hắn sẽ lại nặng thêm mấy phần.
Có điều hắn còn chưa kịp may mắn, trên võng mạc đã trút xuống một hàng văn tự xanh lá thẫm:
“Cảnh báo khẩn cấp: độc tố tê liệt xâm lược.”
Tổ cha nó! Đã quên vụ này, Burlando thiếu chút chửi ầm lên. Bởi vì lúc trước đến đây đều đã qua cấp 20, cơ bản có thể lặng lẽ vòng qua khu vực thú tàn khô, thành ra hắn đã quên đòn tấn công của đám này còn mang độc, tuy chẳng qua chỉ là loại độc tê liệt nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng nếu phối hợp độc hủ thi trên người đủ khiến người ăn không tiêu.
Chỉ là mắng thì mắng, hắn cũng không dám chậm trễ chút nào. Hai tay đè lại móng vuốt của đối phương, dựa thế bật lên cao, sau đó lựa chọn mục tiêu thú tàn khô màu đỏ sậm bên người Freya, kích phát Xung Phong.
Con này vậy mà đã trưởng thành.
Hắn kiềm không được hít sâu một hơi, lực lượng của thú tàn khô trưởng thành cao tới 4. 7 năng cấp, thậm chí vượt qua Quỷ Tượng Đá, lực lượng cấp thứ nhất cũng không phải là nói chơi. Bất quá có chút khó hiểu, theo lý thuyết một con thú tàn khô trưởng thành ở đó, Freya hẳn là đã sớm bị tha đi rồi mới phải a?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Burlando nương thú tàn khô sơ sinh nhảy bật lên cao, sau đó hoàn thành xoay người giữa không trung, Xung Phong kích phát, cả người chợt gia tốc lướt qua một mảng đá nhọn giao thoa, giống như bóng đen không ngừng thẳng tiến.
Khoảng cách mấy chục thước chớp mắt vượt qua ——
“Buông tay, Freya!”
Nhưng Freya lại lắc đầu chết cứng ôm lấy bọc, một tay giữ bọc một tay bám vào đá nhọn, cơ hồ sắp duy trì không được. Nhưng Burlando rốt cục đuổi tới kịp trước một bước, “Cúi đầu.” Hắn khẽ quát một tiếng, thuận tay rút ra trường kiếm sau lưng Freya, sau đó cắt lìa đoạn dây bị con thú tàn khô trưởng thành tóm lấy kia ——
Bụi cây hình người màu đỏ sậm lập tức bị mất đi trọng tâm, ngã hướng ra sau, nó định tóm lấy gì đó để ổn định thăng bằng, nhưng Burlando đã sớm đá một cước vào ngực nó, khiến nó quay cuồng rơi vào khe đá sâu hút phía sau.
Thú tàn khô rất nhẹ, ngã như vậy khẳng định sẽ không ngoẻo, nhưng nhất thời nửa khắc cũng đừng hòng mò lên lại được đây. Thấy một màn như vậy, nhân vật chính của chúng ta mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi hắn quay đầu lại, khẩu khí cũng trở nên dị thường nghiêm khắc:
“Cô không muốn sống nữa sao!”
Freya ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, ước chừng không nghĩ tới hắn sẽ tức giận đến vậy, nàng mím môi, có chút quật cường quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng Burlando bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay trầy trụa đầy máu của nàng, thoáng run một chút, cũng không lại đành lòng trách móc. Huống chi lúc này nguy cơ vẫn chưa giải trừ, hắn thở dài kéo nàng đứng lên, nói: “Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, bất quá chờ lát hẵng nói. Roman còn ở phía trên chờ chúng ta.”
“Ừ.”
Đáng tiếc Burlando đang muốn quay đầu, lại nhìn thấy hai điểm kim quang chợt lóe, lướt vào trong ngực mình. Hai điểm kinh nghiệm, hắn vô cùng giật mình ngẩng đầu —— nhìn thấy Roman một tay dắt váy, một tay cầm bảo kiếm tinh linh một đường truy xuống, con thú tàn khô sơ sinh vừa nãy ngăn trước mặt nàng —— bị nàng dè dặt cẩn trọng nhất kiếm xuyên tim, sau đó hóa thành một đống tro tàn.
Vị tiểu thư thương nhân này tựa hồ cũng sợ tới mức ngẩn ngơ, không dự đoán được thanh kiếm trong tay mình lại lợi hại đến vậy!
“Sao cô cũng xuống rồi?” Burlando bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đánh người một hồi.
“Tôi vừa nghiêm cẩn suy nghĩ một chút, Burlando, tôi cảm thấy tôi không có biện pháp nào tự bảo vệ tốt chính mình.”