Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 7: Kế hoạch



“Như vậy, hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào?”

Sau khi lặng lẽ nắm giữ quyền chủ động nói chuyện, Tô Phỉ bắt đầu nói bóng gió hỏi thăm một ít tin tức mình muốn. Hắn thật sự phát hiện bản thân có một chút thay đổi, trước đây chỉ khi trong trò chơi hắn mới có thể nói chậm rãi, nắm chắc tiết tấu trò chuyện dễ dàng như vậy.

Có lẽ do hắn vẫn xem nơi này thành thế giới 'Thanh Gươm Hổ Phách' đi.

Kinh lịch trong trò chơi đủ để hắn nhìn đối phương như một đứa trẻ, vì vậy mà tự nhiên toát ra một loại khí chất tự tin.

Loại tự tin này bất giác ảnh hưởng đến những người khác, vô luận là Freya hay những người khác, bọn họ dần dần cảm thấy một chút bất đồng. Trung tâm cuộc trò chuyện vô hình trung chuyển dời đến người Tô Phỉ.

Vài thiếu niên cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên nhìn sang bên này ——

“Nơi này là rừng tùng đỏ, anh không nên cử động.” thiếu nữ tóc đuôi ngựa hít một hơi, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Tô Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu —— không hổ là Nữ võ thần tương lai, nhanh như vậy đã học cách điều tiết cảm xúc của mình, bất quá vẫn hơi có vẻ non nớt trong mắt hắn.

“Rừng tùng đỏ?”

“Đợi một chút, làm sao các cô có thể đến đây?” Tô Phỉ lắp bắp kinh hãi. Hắn đã nhớ lại chỗ này, trong trò chơi gọi là ‘cốc Núi Lùn’, là nơi dừng chân của gấu ngựa cấp 14. Nhưng nơi đó thuộc phía nam Bucce, dân binh Bucce không lý nào lại xuất hiện ở hướng này.

“Chúng tôi là tới tìm các anh.”

“Là tìm tiểu thư Roman, chị ấy bạn của đại tỷ.”

“Hơn nữa Roman là một thành viên trong phân đội thứ ba.” Mọi người bảy miệng tám lời đáp.

“Các cô đã đánh đuổi bộ đội tiền trạm của Madala?” Tô Phỉ nhìn về phía Freya, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Làm sao có thể!” Thiếu nữ khó hiểu nhìn hắn, biểu tình kia giống như đang nói anh-thế-nào-lại-hỏi-vấn-đề-ngốc-đến-vậy: “Nhóm người lớn trong Đội phòng vệ đã che dấu thôn dân rút lui từ phía bắc, chúng tôi cũng rời đi cùng lúc đó. Có điều quái vật trên đường chính càng ngày càng nhiều, chúng tôi chỉ có thể đi về phía nam, vả lại tôi cũng lo cho Roman...”

“Cho nên các cô liền đến nơi này?” Tô Phỉ cảm thấy trái tim của mình luôn chìm xuống.

Thiếu nữ gật gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, đuôi ngựa thật dài cũng theo đó phập phồng cao thấp.

Freya bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ —— người thanh niên này cũng không phải Đội trưởng Marden, vì sao nàng luôn có một loại cảm giác phảng phất như bản thân bị thấp đi một đầu trước mặt đối phương!

Mà Tô Phỉ cũng không nhịn được vỗ trán một cái, thật không biết là nên nói thiếu nữ này quá ngây thơ hay ngu muội nữa, dưới tình huống tự thân đều khó bảo toàn lại còn muốn đi cứu người khác.

Không, có lẽ nên nói là tâm địa thiện lương.

Chỉ là chiến trường không cần thiết thiện lương, nó chỉ tổ hại chính bản thân mình.

Tô Phỉ trầm mặc xuống, kỳ thực trong lòng tức muốn hộc máu. Hắn một đuốc thiêu luôn cả dinh thự của tổ phụ là để báo động cho thôn trấn, nào ngờ lịch sử cư nhiên vẫn lăng bánh theo quỹ tích vốn dĩ —— không, là giẫm lên vết xe đổ.

Thậm chí còn mọc thêm đám trẻ người non dạ này nữa, Martha đại nhân, Người rốt cuộc là đang chơi trò gì a?

Hắn thở dài trong lòng, những gì bản thân có thể thay đổi vẫn là quá ít, quán tính lịch sử không phải một chút lực lượng là có thể ngăn cản. Đích xác, hắn phải trở nên mạnh mẽ mới được, thế nhưng trước đó hắn vẫn cần phải sống sót.

“Đội trưởng Marden a đội trưởng Marden, xem ra tôi cũng không thể nào cứu được ông rồi.”

Hoa hồng đen Bromando sao có thể chỉ đột kích biên giới trước lễ mừng Vĩnh Vong tháng 5? Dự mưu rõ ràng như thế, lẽ nào không có trá bên trong.

Sự trông cậy của Tô Phỉ toàn bộ thất bại, khiến hắn cảm thấy có chút trống rỗng. Trước đó hắn liều sống liều chết, kết quả phát hiện lịch sử không hề có chút thay đổi gì, đả kích như vậy thật sự đủ khiến người buồn bực.

Bất quá dù sao cũng chỉ là sức một người bình thường, hắn đã tận lực.

“Burlando!”

Hắn đang khó chịu, bỗng một thanh âm mừng rỡ chui tọt vào lỗ tai hắn, như tiếng chim sơn ca réo rắt thông thường. Tô Phỉ quay đầu lại, vừa vặn nhìn đến khuôn mặt mừng rỡ khó tin của tiểu thư thương nhân xuất hiện bên cánh rừng, mặt khác còn có một thiếu nữ mặc giáp da màu xám trắng đi theo bên cạnh —— nói vậy chính là người này đi mật báo.

Roman như một làn gió lao đến bên người hắn, cẩn thận quan sát hắn, phảng phất như sợ hắn đột nhiên biến mất vậy.

“Tôi chỉ biết, Burlando anh nhất định không có chuyện gì.” Nàng nhẹ nhõm thở dài một hơi, vui vẻ nói.

“Đúng rồi, Burlando. Freya không chịu để tôi trở lại Bucce, tôi...” Sau đó tiểu thư thương nhân lại bắt đầu khẩn trương giải thích, giống như sợ hắn tức giận.

Tô Phỉ lúc này mới chú ý khuôn mặt đối phương còn lưu lại hai hàng nước mắt lấp lánh, trong lòng không kiềm được mềm nhũn.

“Không sao cả, tôi đã không có việc gì.” Hắn ôn nhu đáp.

“Thật sự?”

“Thật sự.” Tô Phỉ gật gật đầu.

“Roman, cậu chớ có động vào, anh Burlando bị thương rất nặng.” Freya kiềm không được nhíu mày, hai người này rốt cuộc có biết vết thương nặng bao nhiêu không a, thiếu chút nữa đã chết rồi đấy!

“Không quan hệ.” Nói thì nói vậy, Roman vẫn le lưỡi đứng lên lại.

Tô Phỉ cười, tính tình tiểu thư thương nhân chính là cái dạng này. Anh chàng ở một bên nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp sóng vai đứng chung một chỗ, nhất thời cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui.

Hắn bỗng nhiên phát hiện cũng không hẳn là không có thay đổi, tùy theo cách nhìn thế nào. Kể từ lúc hắn đi đến thế giới này, nó cũng đã cải biến.

Nếu hắn không xuyên qua, có lẽ tiểu thư thương nhân và Burlando đã gặp được bất trắc, lũ cường đạo Madala kia tuyệt sẽ không có tinh thần thương hương tiếc ngọc gì.

Hắn lại nhìn về phía những người khác, những người cũng trẻ tuổi như Freya, cuối cùng sẽ có mấy người trong số họ có thể may mắn thoát khỏi tai họa của cuộc chiến này?

Tô Phỉ nhớ rất rõ, trong chiến tranh biên cảnh lần đó, cả dân binh lẫn Đội phòng vệ còn sót lại chưa tới một phần mười.

Mà giờ đây hắn đã đến, có lẽ hết thảy lịch sử sẽ phát sinh lệch lạc. Hắn không cần gì nhiều, chỉ cần những người bên cạnh này có thể được bảo toàn đầy đủ, bọn họ đều là hạt giống tương lai của vương quốc này a...

Tô Phỉ tuyệt đối không cho phép lịch sử lại tái diễn lần nữa.

“Được rồi, trở lại việc chính. Mọi người có biết tình huống hiện tại nghiêm trọng cỡ nào hay không?” Sau đó người trẻ tuổi thở ra một hơi, nỗ lực khiến bản thân không quá khó chịu. Nói thật, lúc này thứ hắn cần nhất là nghỉ ngơi, nhưng tình huống hiện nay hiển nhiên không cho phép.

Hắn nhìn những người khác, Freya và mấy dân binh trẻ tuổi đều sửng sốt.

Chỉ có Roman hoạt kê chớp chớp mắt.

“Gì cơ?” Thiếu nữ tóc đuôi ngựa khó hiểu hỏi.

Tô Phỉ yếu ớt ho hai tiếng, hỏi: “Tôi nói là tiếp theo các cô tính làm thế nào? Nếu tôi đoán không sai, vong linh Madala nhất định đã khống chế tất cả con đường lớn, có phải hay không?”

Bốn phía an tĩnh lại ——

“Anh, anh làm sao mà biết?” Freya nao nao, giật mình nhìn hắn.

Đó là đương nhiên, chẳng những biết, bản thân còn tự trải qua, Tô Phỉ đáp thầm trong lòng. Bất quá ánh mắt giật mình chung quanh vẫn khiến hắn hơi có chút đắc ý.

Tiên tri chính là tốt vậy a.

Nhưng đắc ý nho nhỏ cũng không cách nào che giấu sầu lo trong lòng hắn: thế công tháng Tư của Madala vừa nhanh chóng vừa chu toàn, hắn cần phải thiết lập một kế hoạch còn chu toàn hơn mới có thể bảo vệ cho bản thân.

Lẫn những người trẻ tuổi này.

Hiện tại kẻ địch mà Bucce phải đối mặt chính là đại quân bên cánh của Madala, kẻ suất lĩnh chi quân đội này đúng là ‘Hắc huân tước’ Istaron ngày sau thanh danh hiển hách, tuy rằng lúc này Istaron vẫn chỉ là một tên tiểu tử vừa mới xuất đầu, nhưng đúng là kể từ cuộc chiến này trở đi, vị tướng tinh tương lai mới dần dần hiển lộ mũi nhọn.

Mà hắn thì có cái gì? Ở thời điểm lịch sử này, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Nhưng Tô Phỉ biết rõ ưu thế duy nhất mà bản thân có được giờ phút này chính là khả năng đoán trước sự việc, quả thật nó có thể cứu hắn một mạng trong thời gian sắp tới —— nhưng phải nắm chắc tốt cơ hội mới được.

Hiện hắn chỉ có hai con đường để đi.

Một là đi qua lòng chảo Đá Nhọn tương đối an toàn, hắn nhớ rõ ràng, mãi tới ngày 17, phó thủ của Istaron —— ‘Độc nhãn’ Tagus mới có thể khống chế được khu vực này.

Chỉ là khoảng cách đến đó quá xa, hắn lo mình không kịp phá vây trước khi đối phương hoàn thành rào cản ở đầu bên kia. Trừ phi có ngựa, có điều hiện giờ hắn phải đi đâu để tìm ngựa cho cả mười người?

Bởi vậy chỉ còn thừa lại một con đường có thể đi, đó chính là mau chóng phá vây qua bãi sông Chủy Thủ trước khi nó bị hai trung đội do ‘Quỷ thi’ Huesa và ‘Kỵ sĩ trắng’ Ebdon lãnh đạo vòng kín.

Mãi cho đến hạ tuần tháng Tư, nơi đó vẫn chỉ có một con Lich lãnh đạo phân đội khô lâu đóng giữ.

Hắn nhịn không được sờ sờ chiếc nhẫn lạnh như băng trên ngón trỏ của mình, chỉ cần có nhẫn Phong hậu, đột phá phòng tuyến cấu thành từ mười một lính khô lâu cùng một con Lich chẳng phải là một chuyện quá đơn giản?

Chỉ là trước đó hắn cần phải khiến mỗi một cá nhân trong cái phân đội dân binh nho nhỏ này đều nghe theo mệnh lệnh của hắn mới được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu hắn liền tỏ ra cường thế như vậy.

Tô Phỉ lại nhìn thoáng qua mọi người.

“Đây là dự đoán theo lẽ đương nhiên, chỉ cần hơi có chút thưởng thức quân sự sẽ ra được kết luận này. Phong tỏa đường lớn là để chặt đứt liên hệ, đồng thời mở đường cho quân mình. Bước tiếp theo chính là lấy Bucce làm trung tâm quét sạch lực lượng còn sót lại trong khu vực,” hắn căn cứ sự từng trải của bản thân, tận lực nói với vẻ nghiêm trọng. Sau đó hắn ngừng một chút, cường điệu ngữ khí: “Chính là chúng ta.”

Trầm mặc, bốn phía chỉ còn lại thanh âm hít thở nhẹ nhàng của những người khác.

“Cho nên mới nói, hiện tại mọi người tính làm thế nào?” Tô Phỉ suy yếu hỏi.

Tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

Con đường đi thông Bucce có hơn mười tên lính khô lâu gác, dù sao cũng không thể cứ vậy giết ra ngoài đi? Tuy rằng ai cũng đều có một loại tự tin đặc hữu của người trẻ tuổi, cho rằng chút địch nhân ấy không tính là gì, nhưng đến thời điểm thực muốn sinh tử tương bác vẫn sẽ cảm thấy một chút lo sợ.

Freya trông thật lo lắng, lúc hạ quyết định nàng cũng không cân nhắc nhiều như vậy. Nói là dân binh, kỳ thực chung quy cũng chỉ là một đám trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì mà thôi.

Tuy thiếu nữ tóc đuôi ngựa không nói chuyện, nhưng vẻ bàng hoàng bất lực đã viết cả trên mặt nàng.

Mà ánh mắt những người khác đã sớm dừng trên người Tô Phỉ, kinh nghiệm của Tô Phỉ khiến hắn có vẻ trầm ổn hơn mỗi một người ở đây, loại ấn tượng này thường thường khó nhận biết được, nhưng đến thời khắc nguy cấp ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy tin cậy hơn nhiều.

“Burlando?” Roman cũng hỏi một câu.

Tô Phỉ quay đầu lại, cười yếu ớt ý bảo nàng an tâm.

“Chúng ta phải tính đến khả năng tệ nhất.” Sau đó hắn quay đầu nhìn những người này, tính toán dập tắt ý tưởng cầu may ngây thơ của họ.

Hắn cũng không phải lần đầu làm việc này. Hồi còn trong hội, thường thường những người mới lần đầu tiên lên chiến trường đều ôm tâm tính lạc quan, nhưng một khi chịu đả kích sẽ lâm vào trạng thái bàng hoàng bất lực, sau đó nhanh chóng hỏng mất trước những đội ngũ kinh nghiệm phong phú.

Kỳ thực chênh lệch giữa người chơi và người chơi thường thường cũng không lớn như trong tưởng tượng, mấu chốt là tâm tính.

Mà những người chơi lâu năm như bọn hắn, sẽ phụ trách đả thông tư tưởng cho đám lính mới này.

“Khả năng tệ nhất?”

Tô Phỉ đang tính mở miệng, bỗng nhiên có tiếng động thưa thớt truyền ra từ rừng cây. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ có Freya khẽ nhướng mày, quay mắt về phía đằng sau một khóm cây đỗ tùng lên tiếng chất vấn: “Jolson?”

“Vâng, đội trưởng Freya.”

Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Tô Phỉ lại lặng lẽ khoát tay với thiếu nữ tóc đuôi ngựa, ý bảo nàng đề cao cảnh giác. Freya nhìn thấy thủ thế của hắn liền nao nao, nhưng lập tức tỉnh lại —— trong huấn luyện dân binh của Erewhon cũng không có điều khoản nào cho phép tùy ý tự tiện rời cương vị.

Mà Tô Phỉ tuyệt đối tin tưởng vào tố chất quân sự của dân binh Erewhon, tuy rằng những người trẻ tuổi này vẫn còn ngây thơ, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ có thể quên sạch tất cả những điều lệ thao luyện cơ bản chỉ trong mấy ngày.

Trên chiến trường không chấp nhận bất kỳ sơ sẩy nào cả ——

“Xảy ra chuyện gì ư, Jolson?” Freya vừa hỏi vừa đặt tay lên chuôi kiếm.

“Thực, thực xin lỗi, em, em đã bị bắt...”

Khóm cây đỗ tùng ‘rào rào’ một tiếng tách ra hai bên, từ phía sau có hai người bước ra ngoài. Đi đằng trước là một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, bộ dạng cầu xin giơ cao hai tay lên đầu.

Mà theo sát phía sau là một con Lich, nó dùng đầu ngón tay chỉ vào ót người trẻ tuổi nọ, một bên đánh giá những người khác bằng ngọn lửa xanh rờn trong hốc mắt.

“Khặc khặc, đã tóm được một đám chuột nhỏ.”

Tất cả mọi người đều cứng lại.

Sau đó là một tràng thanh âm khó mà tin nổi.

———————————

【 Tác giả chú thích:

Bất Khuất, thiên phú thức tỉnh đầu tiên được xưng là thiên phú huyết mạch. Nó chẳng phải nhân vật nào cũng đều có được —— hoặc giả nói, nhân vật chính cũng không ý thức được điểm ấy.

Bất Khuất có hai năng lực chủ yếu:

Một là ngoan cường, trong thời gian liên tục không nhìn hết thảy tổn thương vật lý, trừ khi bị chém đầu, hoặc trái tim bị tổn hại. Hơn nữa ý chí được tăng thêm 10 năng cấp —— điều này khiến người sử dụng năng lực dù bị vết thương trí mệnh, thậm chí đình chỉ hô hấp vẫn có thể thanh tỉnh thêm năm phút đồng hồ.

Hai là tự lành, tăng mạnh năng lực tự hồi phục của cơ thể, bất quá năng lực này chỉ sinh ra tác dụng sau khi thương thế ổn định.

Thiên phú huyết mạch sẽ dần dần mạnh lên theo quá trình phát triển của nhân vật, từ đó biểu hiện ra càng nhiều đặc thù. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.