Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 76: Tập kích ban đêm (Cuối)



Thời gian đã khoảng giữa khuya.

Burlando hồi tưởng lại bài hướng dẫn qua màn, trên đó có nói, vào đêm khuya của ngày đầu tiên sau khi tiến vào kịch bản "Tiêu diệt bọn trộm cướp người thằn lằn", kẻ địch sẽ phát động hành động đầu tiên; kẻ địch trong đó tất nhiên chính là chỉ Nhà nuôi trồng, hoặc là đoàn lính đánh thuê "Bài Tú" kia — "… Cuộc tập kích thình lình xảy ra phi thường mãnh liệt, có thể nói mỗi cá nhân chúng tôi đều bị đánh. Công kích bắt đầu từ đỉnh núi phía bắc, nhưng bất kể người nào chạy trốn về hướng nam đều sẽ bị tiêu diệt trước. Bởi vì thực tế quái vật chủ lực của [Nhà nuôi trồng] hiển nhiên ở phía nam. Được rồi, ít nhất điều này chứng minh rằng trí tuệ nhân tạo cao cấp mà Torrential Rain hứa hẹn không chỉ là một mánh lới quảng cáo trên giấy mà thôi…"

"Phương pháp đối phó của chúng tôi là tận khả năng cứu thoát đoàn lính đánh thuê Sói Xám ra khỏi vận mệnh diệt vong. Điều đáng lưu ý là, Makarow Sói Bờm cùng với phó đoàn trưởng Burgar đều có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, ước tính ngang với người chơi cấp 45 đến cấp 55. Cam đoan bọn họ sống sót chính là một điểm quan trọng để giúp bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Có điều chúng tôi đã tham khảo được một phương án khác có thể làm, mà nguồn gốc là từ một phát hiện nhỏ của chúng tôi ở phía đông. Tôi nghĩ Torrential Rain hiển nhiên đã tính đến năng lực thừa nhận của người chơi cấp bậc cao nhất tại giai đoạn này, cho nên họ đã thiết kế một tế đàn ánh sáng ở khu vực phía đông…"

"Đội chúng tôi đã từng thảo luận xem nên lợi dụng điểm này thế nào, nhưng không thể tìm ra phương thức. Không cần nghi ngờ, chỉ cần mọi người có thể hóa giải vận mệnh diệt vong tất yếu của đoàn lính đánh thuê Sói Xám, thì có lẽ đây chính là điều kiện quan trọng để hoàn thành 100% kịch bản nhiệm vụ này —"

Burlando vuốt mũi, nói đây là một bài hướng dẫn, không bằng nói đây là một bài học tổng kết. Bởi vì tính độc nhất vô nhị của kịch bản này làm cho hắn không thể nào lặp lại nó. Trước kia hắn từng ôm một loại tâm tình như đọc truyện cổ tích để xử sự với tất cả các câu chuyện — dù sao thì xem một nhóm người chơi mạo hiểm thực sự vẫn đầy kích thích.

Nhất là vận dụng sức tưởng tượng để bù đắp cho sự thiếu hụt của câu chữ, cảm giác phảng phất như lạc vào cảnh tượng kỳ lạ mới là phần mà Burlando thích nhất.

"Nhưng mà tổ cha nó, ông viết chiến báo thì tốt xấu gì cũng phải viết rõ ràng thời gian, địa điểm, nhân vật cho người ta xem chứ!"

Điều khiến Burlando muốn chửi bới là, tên viết bản hướng dẫn qua màn này hình như không quen dùng từ lắm. Mấy câu từa tựa như "Đêm khuya hôm nào đó" xuất hiện trong bài viết tổng kết kinh nghiệm đầy nghiêm túc như thế không có vấn đề gì sao?

Trước đây hắn không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện ra đúng là chủ nghĩa qua loa hại chết người. Đương nhiên sau này hắn cũng không thể nào lôi cái thằng phía bên kia mạng ra nghe hắn nói cái gì mà "Đại trượng phu, thích ngực lớn" được. Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm bản thân để bù đắp lại thiếu hụt trong hướng dẫn, còn lại có lẽ chỉ đành ngẩng đầu trông vào ông trời thôi — đương nhiên, cả hi vọng nữa — tên Redi kia có nói cho xong mau đi không nào?

Tất nhiên là hắn không muốn theo đuổi độ hoàn thành nhiệm vụ 100% gì cả. Trong trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mĩ còn có cái gọi là nhân đôi phần thưởng nhiệm vụ, nhưng đây là thế giới thực, hắn tìm ở đâu ra cái "Hệ thống" quỷ quái kia mà nhận thưởng đây?

Chẳng lẽ phải quay mặt lên trời, yên lặng cầu nguyện, Đấng Martha ơi, ném bánh thịt xuống đi?

Hiển nhiên là không thực tế.

Burlando tính toán rất chính xác. Trước đó hắn không nhớ toàn bộ hướng phát triển của kịch bản, còn hiện giờ thì đã nhớ ra, tất nhiên phải chỉnh sửa kế hoạch. Hiện tại hắn muốn thoát ly khỏi đoàn lính đánh thuê Sói Xám trước khi Nhà nuôi trồng phát động công kích, sau đó chạy tới tế đàn ánh sáng kia mở ra một con đường khác.

Tiếp theo, hắn sẽ trực tiếp dựa vào con đường này san bằng lũ cướp người thằn lằn, lấy được phiến đá Hiền giả xong lập tức chạy lấy người.

Về phần đoàn lính đánh thuê Sói Xám sống hay chết không liên quan nhiều đến hắn. Hàng năm tại Wanze, đoàn lính đánh thuê lớn nhỏ bị diệt vong vì các cuộc tranh đấu không tới một trăm thì cũng có tám mươi — mà hắn không cảm thấy hiện mình có năng lực thu phục Makarow Sói Bờm hoặc Burgar.

Tốt xấu gì một người cũng là kiếm sĩ cấp 45, một người lại là kỵ sĩ được giáo hội phong tước đã đạt cấp 56 và khai hóa yếu tố — tất nhiên có lẽ bản thân người đó không thừa nhận điều này. Chẳng qua dù nói thế nào thì Burlando tạm thời không dám suy nghĩ tới hai tên trâu bò ấy.

Chỗ dựa trước mắt của hắn chính là có thể phát hiện những tiềm lực tương lai như Anditina, Tama. Đã có thể nhìn thấy tương lai, vậy thì đầu tư trường kỳ mới sách lược rủi ro thấp, lợi nhuận cao.

Đáng tiếc, tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại không như mong muốn. Trước tiên không nói bản thân kế hoạch này có khuyết điểm gì không, Burlando khẳng định chưa từng cân nhắc tới tình huống đột phát như bây giờ.

Lúc hắn đang rối rắm, đại tiểu thư Roman của chúng ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Burlando."

Nàng nhướn mày, chọc chọc sau lưng Burlando, dùng giọng nói mà nàng cho là nhỏ nhất gọi một tiếng. Đương nhiên, với cái tính nết của nàng, tiếng gọi mà tiểu thư thương nhân cho rằng là rất nhỏ ấy cũng chỉ là suy đoán đơn phương mà thôi.

Tất cả mọi người bị tiếng gọi bất thình lình dọa suýt nữa hồn vía lên mây.

Thực ra giọng Roman cũng không lớn, cùng lắm cũng chỉ bằng với lúc "Bình thường" nàng nói chuyện thôi, cùng lắm chỉ dồn dập hơn một tí. Chẳng qua trong rừng giữa đêm tối yên lặng không một tiếng động thế này, tiếng gọi đó vẫn có vẻ đột ngột.

"Bu… u u."

Burlando bụm chặt miệng cô tiểu thư bị đứt dây thần kinh này, quay đầu lại, quả nheine thấy Redi ngừng lại, thần sắc cảnh giác nhìn trái phải.

Giờ phút này quả thực Burlando rất muốn bóp chết con bé chết tiệt này. Đáng tiếc là hắn sẽ không làm như thế.

May mà dường như Redi chỉ căng thẳng một lát ra rồi lại quay đi, tiếp tục bàn chuyện với đồng bọn. Burlando thở dài nhẹ nhõm, chợt nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu hung hăng lườm Roman.

Tiểu thư thương nhân đang không ngừng vùng vẫy đầu, miệng ưm ưm phát ra tiếng, xem ra rất bất mãn với động tác của Burlando.

Ban đầu Burlando suýt nữa đã phát hỏa, nhưng hắn lập tức cảm thấy không quá hợp lý.

Tuy Roman thiếu tập trung, lại có lá gan coi trời bằng vung; bề ngoài dường như không quan tâm gì cả, nhưng hắn lại biết, vào những lúc thế này thì cô gái có nụ cười của hồ ly lại thực sự càng khôn khéo.

Bằng không làm sao có thể chiếm lợi hết lần này đến lần khác.

Mà hắn vừa nghĩ đến đây đã nhìn thấy Hổ Tước vươn bàn tay cường tráng tới đè tay hắn. Hắn hơi ngẩn người, điều này lại càng bất thường. Làm sinh vật triệu hồi của hắn, lính đánh thuê Rubis rất ít khi chủ động làm việc.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lính đánh thuê lão luyện đang cực độ cảnh giác.

Burlando nhẹ buông tay, Roman cũng ngừng lại.

Không chỉ họ, thậm chí bên phía Redi cũng ngừng lại. Gã trẻ tuổi tóc bạc quay đầu nhìn về hướng bọn họ.

Cả khu rừng như nhất thời tĩnh lặng — không chỉ con người, thậm chí cả gió cũng ngừng lại.

"Cô nghe thấy cái gì sao?" Burlando hỏi, hắn biết cảm giác của Roman vượt qua người thường.

Tiểu thư thương nhân quắc mắt trừng hắn — sau đó gật gật đầu.

Mũi Burlando giật giật, lòng chợt nhảy dựng lên — trong không khí tràn ngập cái mùi quái dị, có phần gay mũi nhưng lại không giống cái mùi thối của độc, mà giống như mùi của suối nước nóng ngầm dưới núi lửa phun trào ra.

Mùi thối của lưu huỳnh.

Khái niệm này vừa chớp qua đầu Burlando, thanh trường kiếm trong tay "Keng" một tiếng được rút ra. Thậm chí hắn không cần nghĩ nhiều, gần như đây là phản ứng bản năng.

"Là cái đám giáo đồ Hắc Hỏa quái quỷ kia! Bà nó, cái thằng khốn viết hướng dẫn đi màn lại lừa bố. Sớm nói có giáo đồ Hắc Hỏa thì chuyến này bố có chết cũng không lội vào vũng nước đục này!"

Hắn thầm chửi mắng liên hồi.

Giáo đồ Hắc Hỏa là thế lực phụ thuộc của "Lãnh chúa Trùng Cổ" Mayad, một trong mười hai Mục Thủ của Nhà nuôi trồng. Có điều chúng khác với các pháp sư hệ sâu trùng, đám cặn bã nhân loại này có qua lại với lũ khốn kiếp chảy xuôi ngọn lửa dòng sông lưu huỳnh trong người!

Chúng được gọi chung là dân lòng đất!

Đơn giản mà nói.

Chúng chính là các lãnh chúa ma quỷ dưới lòng đất Jorantes — Burlando ảo não vỗ trán. Hắn phải nghĩ tới từ lâu mới đúng, từ biên giới phía nam Erewhon tới gần núi rừng man hoang luôn là lãnh địa truyền thống của lũ giáo đồ Hắc Hỏa. Thế nhưng lực chú ý của hắn luôn tập trung vào phiến đá Hiền giả và hành tung mờ ám của đoàn lính đánh thuê Sói Xám, nhất thời quên mất chút thường thức này.

Đây hẳn là "Dưới ngọn đèn luôn tối"?

Thế nhưng Burlando e ngại bọn người kia như vậy lại không phải vì sức chiến đấu của chúng rất mạnh, mà là vì đám trứng thối kia chính là một lũ phát rồ, còn điên cuồng hơn cả sự cuồng tín của Quang Minh thánh đường, lúc khai chiến có lẽ chỉ có thiếu mỗi việc gào lên "Đao thương bất nhập" mà thôi.

Hơn nữa, giáo đồ Hắc Hỏa có thể dùng xiềng xích trói buộc ác ma. Tuy chúng cùng nhau tác chiến nhưng mỗi bên lại mang ý xấu. Vốn như vậy thì sức chiến đấu phải bị ảnh hưởng nghiêm trọng mới phải, nhưng mỗi sinh vật sinh ra tại lòng đất Jorantes đều có một loại năng lực quỷ dị khiến người ta khó lòng phòng bị.

Vả lại, tín đồ cao cấp còn có thể hấp thụ năng lượng của ác ma, hòa hợp làm một thể với ác ma bị xích. Ngay cả Burlando vừa nghĩ đến cảnh tượng nặng mùi kia cũng phải nhổ toẹt.

Quái vật như vậy có một, hai con còn may, nhiều hơn nữa thì đến thần cũng chẳng chịu nổi.

Burlando vừa nghĩ đến đã rất muốn bỏ chạy mất dạng. Chẳng qua ý nghĩ này vừa chớp lên trong đầu hắn thì có tiếng gió vù vù chợt cất lên trong đêm.

Là chiến sĩ cấp 130 chuyển sinh, Burlando quá đỗi quen thuộc với âm thanh này. Hắn rụt cổ theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy hai quả cầu đầy gai nối với xích sắt đen xì gào thét bay ra từ trong bóng đêm — tạ xích gai — "Có lãnh chúa Xích Gai đây". Burlando nhìn thấy một quả tạ xích gai phang vỡ thân cây thô tạo thành một vết lõm bằng miệng bát, quả tạ còn lại thì bắn về phía Redi và người trẻ tuổi đi cùng gã — tuy rằng không tạo thành tổn thương gì, nhưng hiển nhiên đã dọa hai vị kia sợ cứng cả người.

Burlando cảm thấy hàm răng phát ngứa.

Trong địa ngục dưới lòng đất Jorantes, lãnh chúa Xích Gai còn cao hơn Chó ba đầu địa ngục một cấp, là sinh vật ác ma cấp 29. Trước kia khi hắn cấp 30 đã từng tới hồ dung nham luyện cấp, không thiếu bị lũ kia hành hạ, không ngờ hôm nay bóng ma "Tuổi thơ" lại tái diễn một lần nữa.

Có điều, chuyện kế tiếp xảy ra đã không cho hắn thời gian xử lý hàm răng ngứa của mình.

Hắn thấy Redi và người trẻ tuổi kia bỏ chạy — "Đồ óc bã đậu!" Burlando suýt nhảy dựng lên. Lãnh chúa Xích Gai cấp 29 ném tạ xích mà kém chính xác vậy sao? Rõ ràng là đang thăm dò. Hắn quá hiểu đám khách gian xảo đến từ lòng đất kia rồi. Hắn có thể xác định, đối diện nhất định có một tiểu đội trinh sát.

Nhưng một khi Redi bỏ chạy thì chỉ sợ là sẽ hấp dẫn cả đội giáo đồ Hắc Hỏa tới đây.

Đương nhiên hắn chẳng quan tâm gã kia sống hay chết, vấn đề là hiện giờ đoàn người bọn hắn còn đang ở ngay hướng này.

Burlando lập tức vỗ vai Hổ Tước, giọng khàn khàn gầm lên: "Bắt hai thằng giẻ rách kia cho ta! Kéo về đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.