Người Quân Tử Thiều muốn cứu, là một thiếu niên tuổi tầm đôi mươi.
Đây là hài tử mà nàng gặp phải sau khi vừa bắt đầu đảm nhiệm chức
Phán quan. Hắn sống trong một gia đình nghèo túng, khi còn bé đã thông
tuệ, khổ đọc thi thư từ nhỏ. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là lên
làm quan to, thay bách tính đòi chính nghĩa. Nhưng mà lúc hắn rốt cuộc
đạt đến bậc cao trung thì lại bất hạnh mắc bệnh không thể qua khỏi, Quân Tử Thiều xem trong sổ sinh tử, thiếu niên ấy sắp phải chết trẻ ở nơi
này.
Đây là thiếu niên duy nhất nàng từng quan tâm kể từ lúc đảm nhiệm
chức Phán quan, trong khoảnh khắc biết được chuyện này, nàng chỉ cảm
thấy cổ họng chợt tắc nghẹn, phảng phất như nhìn thấy Thần quân năm đó
không cam tâm mà mất.
Sau khi Thanh Hoa gặp người thiếu niên kia, tra được kiếp sau thiếu
niên sẽ có số mệnh quý nhân, thăm hỏi thiếu niên xong liền đem phúc
duyên của đời sau chuyển sang đời này, sau khi thiếu niên cảm kích đến
rơi nước mắt, Quân Tử Thiều và Thanh Hoa cùng nhau ra khỏi phủ Trạng
nguyên.
Lúc đó đã là màn đêm thăm thẳm, người qua lại rải rác trên đường, Thanh Hoa đột nhiên quay đầu hỏi nàng: “Thả hà đăng không?”(1)
Quân Tử Thiều hơi ngây ngẩn, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đế quân đã mời, từ chối thì bất kính rồi.”
Thanh Hoa tiến lên phía trước, Quân Tử Thiều bèn bước theo Thần hậu
của nàng, hai người sóng vai mà đi, chậm rãi đến bên bờ sông. Thanh Hoa
lật tay biến hóa, một chiếc hà đăng liền vô thanh vô tức xuất hiện trong tay, dùng bút lông viết từng nét chữ thanh nhã lên hà đăng—Tuế Ngôn An.
Ánh mắt Quân Tử Thiều âm thầm khẽ động, nhưng vẫn nhếch môi nở nụ cười: “Thần hậu đây là đang thả hà đăng vì vị nào thế?”
“Cố nhân.” Thanh Hoa đẩy hà đăng một cái, nhìn hà đăng theo nước trôi đi, chầm chậm nói: “Tri kỷ.”
Chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Thanh Hoa lại nói nhiều thêm
vài lời: “Bản lĩnh nàng như thế, đại khái hẳn phải biết đến vị Thiên
quân Tuế Ngôn An bị tru sát hơn bảy vạn năm trước chứ nhỉ?”
“Ừm…”
“Kỳ thực, hôm nay ta nghĩ, có lẽ nàng đúng. Cái gọi là thiên đạo,
cũng không phải không thể thay đổi. Năm đó lúc chuyện xảy ra, Ngôn An
từng nhờ ta bảo vệ vợ con hắn, ta không đáp ứng hắn. Khi ấy ta nghĩ, đó
chính là thiên đạo của hai mẹ con họ, ta không thể thay đổi.”
Thanh Hoa thở dài thành tiếng: “Ta trốn tránh vạn năm, nhưng ta lại hiểu rõ, ta quả thật…có lỗi với bọn họ.”
“Đế quân tự trách quá mức rồi,” Quân Tử Thiều đứng bên cạnh, ánh mắt
nán lại đằng xa, dõi theo sóng nước uyển chuyển: “Trên đời này, chẳng có chuyện người nào lẽ ra phải giúp người nào cả, ai nấy cũng chỉ là một
thân một mình thôi.”
Thanh Hoa không nói, hắn quay đầu nhìn nàng, nhưng chỉ trông thấy, bờ sông, liễu rũ, ánh mắt của cô gái áo đen phản chiếu từng ngọn hà đăng
trên mặt sông, huỳnh quanh lấp lánh. Sau đó nàng xoay đầu lại, đem hắn
in bóng vào trong mắt.
Trong đôi mắt mỹ lệ như đá hắc ngà(2) đó, chứa đầy hắn…
“Đế quân chưa từng nợ hai mẹ con ấy, mà hai mẹ con ấy, chẳng qua chỉ
quá mức nhu nhược mà thôi. Nhu nhược vì dễ tin người khác, nhu nhược vì
chưa bao giờ có thể dựa vào chính mình.”
“Không…” Thanh Hoa mở miệng, vừa mới thốt ra một chữ “Không”, liền
thấy cô gái kia đứng trong gió đêm nở nụ cười. Mang theo sự tang thương
qua bao lần thương hải tang điền, giống như một vò hương thuần mỹ tửu.(3)
Thanh Hoa bất chợt nhớ tới, Thiên Đế từng nói với hắn: “Tử Thiều Thần quân là một con người kì diệu.”
“Thanh Hoa, ngươi cũng nên thoát ra thôi.” Ngày đó, lúc Thiên Đế cùng hắn chơi cờ, từng cầm quân cờ mà nói: “Sự kiện kia, đã qua quá lâu, quá lâu rồi.”
“Đích thực là…” Thanh Hoa cười khẽ lẩm bẩm lên tiếng, ngắm nhìn dung
nhan tú lệ dưới ánh trăng của cô gái: “Nó đã qua quá lâu rồi.”
(1) Hà đăng: đèn thà trôi sông trong tết Trung Nguyên
(2) Đá hắc ngà: đá thạch anh đen, thuộc loại đá obsidine