Thanh Hoa Trấn

Chương 10



“Ô đại ca, quan binh truy đến đây.”

“Đi lên núi đi!”

“Thế nhưng là trong Vân Long sơn……”

“Bên trong thì sao?”

Không có người nào lại dị nghị, cho dù truyền thuyết trong Vân Long sơn vô cùng kì diệu, thì so với bị quan binh bắt vẫn tốt hơn, vì thế mười mấy người chở đẩy cả xe ngọc khí vàng bạc, kì trân hi thế một đường hướng vào thâm sơn bỏ chạy, cũng không biết đi bao lâu, đợi đến khi dừng lại, lại phát hiện bản thân không biết ở nơi nào.

Đói khát và mệt mỏi làm cho mọi người sức cùng lực kiệt, cũng may quan binh không truy lại đây.

Mới đầu bọn họ còn tưởng rằng dựa theo con đường đã đi là có thể trở lại, nhưng sau vài ngày, bọn họ mới phát hiện ngọn núi này rộng và xa hơn so với bọn họ nghĩ, cũng không biết đi tới nơi nào, phóng mắt nhìn quanh chỉ toàn là cây cối. Ở trên thân cây để lại kí hiệu, vài lần đều trở lại địa phương lúc đầu.

Một xe bảo vật vô giá kia, trở thành liên lụy năng nề, sĩ khí của mọi người cũng tuột xuống đáy cốc, sau lưng có người nhỏ giọng hoài nghi quyết định của hắn.

“Nếu lúc trước không nghe lời hắn đi vào thì tốt rồi, hiện tại nhất định chúng ta đã làm sơn thần Vân Long sơn tức giận, cho nên mới vây chúng ta ở đây.”

“Đúng vậy, đánh nhau với quan binh nói không chừng còn có cơ hội sống sót.”

“Không nghĩ tới là một người sợ chết……”

Hắn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục tìm đường có thể đi ra ngoài, nhưng vẫn như cũ không có kết quả, hắn nhớ rõ chỉ cần tìm được khe suối kia, đi dọc theo nó là có thể đi ra ngoài Vân Long sơn.

Mọi người tan rã, huynh đệ ngày xưa đã bắt đầu xem hắn như một tội nhân mà cách xa, mấy ngày vừa qua đều mệt mỏi, mờ mịt và lo âu đều tích lũy đến không thể khắc chế, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, nhất định có thể ra ngoài, nhất định phải mang theo sinh thần cương đi ra ngoài!

Ngày hôm đó mọi người tìm chỗ nghĩ ngơi, hắn theo thường lệ muốn đi chung quanh tìm xem, mong chờ có thể tìm dược khe suối kia, kết quả trời cao có mắt, khiến hắn thật sự tìm được dòng suối.

Hắn vội vàng trở về đem tin tức nói cho chúng huynh đệ, sáng mai liền xuất phát, rất nhanh sẽ có thể trở về sơn trại.

Cũng không biết có phải là do tìm được đường về mà kích động với hưng phấn quá hay không, hắn lật đến lật đi cũng không thể nào ngủ được, bên tai truyền đến tiếng động tĩnh tất tất tất.

Hắn vờ như đang ngủ, đợi cho thanh âm kia bình tĩnh trở lại, hắn đứng dậy, rồi phát hiện những người đó đều tụ lại bên đống lửa không biết đang nói gì, hắn lặng lẽ đi qua.

“Các huynh đệ vất vả như vậy mới giành được thứ này, thiếu chút nữa cũng đã bỏ mạng, vì sao còn phải trở về?”

“Đúng, chúng ta vào núi nhiều ngày như vậy, trong sơn trại không thấy một người tới cứu, là muốn để chúng ta tự sinh tự diệt ở đây đi?”

“Không bằng chúng ta đem sinh thần cương phân ra, tìm một chỗ mua phòng ở rồi thú lão bà mà an tâm sinh sống.”

“Ta đồng ý!”

“Ta cũng đồng ý!”

“Thế nhưng Ô đại ca phải làm sao?”

“Này……”

Hắn vô tình đạp gãy một cành cây khô, phát ra tiếng ‘rắc’ khiến cho mấy người này cả kinh, quay đầu, trên mặt người người đều là biểu tình chột dạ.

Kỳ thật hắn cũng hiểu được, những người này đều là lưu dân, bất đắc dĩ mới dĩ mới đầu phục sơn trại vào rừng làm cướp, ai lại không nghĩ tới muốn được sống yên ổn?

“Các ngươi đang nói cái gì?”

Những người đó đứng lên, ánh lửa sáng rực chớp động, thân ảnh trên mặt đất phảng phất phiêu phiêu.

Trong đó có người đứng dậy, “Ô đại ca, huynh đệ chúng ta, chỉ cần ngươi đừng ngăn trở, chúng cũng sẽ cho ngươi một phần, đủ để mọi người giàu có sung túc tuổi già.”

Hắn siết quả đấm, “Nếu ta nói không?”

Keng!

Mấy người kia đồng loạt rút đao ra.

Đều nói trên đời này có thể mê hoặc người khác chính là tiền tài, có thể khiến thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, có thể khiến huynh đệ phản bội, đao kiếm tương kiến.

Một đêm này phá lệ rất lâu, lâu đến mức hắn cho rằng sẽ không còn ngày nữa, máu tươi vẩy ra  giống như những giọt mưa tung tóe, dính trên mặt còn mang theo độ ấm, sau đó dần dần hóa thành băng lãnh, trong đêm đó bên tai hắn chỉ duy còn tiếng kêu và tiếng khóc, ánh đao hàn thiểm, mê hoặc tầm mắt.

Ngày đó ánh nắng xuyên thấu qua cành lá xum xuê, chiếu sáng bốn phía, khi ngày xưa xuất sinh nhập tử, huynh đệ cùng nhau nâng cốc, giờ đều trở thành một khối thi thể lạnh băng.

Sinh thần cương quá nhiều, hắn một mình không có cách nào mang ra khỏi núi, vì thế hắn quyết định tìm một nơi cất đi, chờ khi ra ngoài lại kêu người trong sơn trại cùng nhau mang ra.

Hắn phát hiện khe suối nơi này thật sâu, vì thế đem từng thùng sinh thần cương trầm vào trong suối, nước suối vừa vặn cao ngang thùng, dưới ánh mặt trời gợn sóng lăn tăn, ánh sáng phản xạ thật chói mắt, nếu không đi đến gần, rất khó phát hiện trong nước cất giấu đồ vật.

Khi thời điểm mang rương đồ cuối cùng trầm vào trong nước, hắn phát hiện bởi vì thùng đã vỡ nên trên bờ còn lưu lại ít vật, hắn đem kì trân hi thế nhặt lên.

Đây là một tượng Quan Âm dùng bạch ngọc khắc thành, Thái Hoàng Thái Hậu thành kính tham phật, thế nhưng nàng có biết tượng phật ngọc chất nhẵn nhụi, chạm trỗ tinh xảo này phải hao phí bao nhiêu tâm huyết của người xảo tượng tài ba?

Hắn nhìn tượng Quan âm, trong đầu vang lên lời nói.

“Những bảo vật này tùy tiện một món cũng có thể có cuộc sống tốt, nơi này nhiều như vậy……”

Nếu toàn bộ kì trân hi thế chỉ một người sở hữu, thì tình hình sẽ như thế nào?

Hắn sửng sốt, kinh ngạc vì sao mình lại có ý niệm này trong đầu? Tuy rằng bọn họ thân là sơn tặc, nhưng bọn hắn cầu tài không chỉ là vì muốn nuôi sống chính mình, mà còn là vì có thể cứu được càng nhiều người trôi giạt khắp nơi.

Hắn lắc đầu, đem tượng Quan Âm kia ném vào nước, sau đó ngẩng lên, chỉ cảm thấy ánh nắng đặc biệt lợi hại, chung quanh hết thảy đều như phát sáng, mà bạch quang này càng ngày càng chói mắt, cuối cùng phảng phất nhập vào đầu, khiến tư tưởng của hắn như đều bị thanh tẩy…

Hắn tỉnh lại, phát hiện chung quanh một mảnh tĩnh mịch, đây là làm sao?

Hắn ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, sau đó sửng sốt giật mình.

Máu tươi trước mặt, thi hài đầy đất.

Hắn cảm thấy chính mình tựa hồ quên mất chuyện gì trọng yếu, nhìn vết thương trên người thi thế, hắn nhớ mang máng chính mình là như thế nào huy đao bổ về phía bọn họ, cũng nhớ mang máng chính mình đem từng rương tài vật mang đi……

Hắn có chút không thể tin được hình ảnh trước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nhiều kì trân hi thế như vậy nếu một người sở hữu……”

Trong đầu đột nhiên toát ra ý niệm này, hắn lui hai bước, xoay người giống như phát điên mà chạy đi, chạy khỏi địa phương này, vẫn chạy một mạch đến bên bờ suối, liều mạng dùng dòng nước băng lãnh tát lên mặt mình.

Sẽ không…… sẽ không……

Chính mình như thế nào sẽ làm loại chuyện này? Chính mình tuyệt đối không có khả năng thấy hơi tiền thì nổi lòng tham giết chết huynh đệ mình!

Vậy sinh thần cương đâu?

Hắn như thế nào lại không nhớ đã mang sinh thần đi nơi nào.

Sau mấy ngày hắn dọc the bờ suối mà đi, cũng không biết đi mấy ngày, rốt cuộc đi ra.

Người trong sơn trại thấy hắn xuất hiện, đều có vẻ cực kì kinh ngạc, khi hỏi thời gian đó xảy ra chuyện gì, hắn im miệng không đề cập tới, trở thành chính mình mất đi kí ức, mà quả thật, hắn đã mất đi một phần kí ức, bọn họ hỏi hắn sinh thần cương ở nơi nào, hắn cũng không nói lên được.

Vân Long sơn trở thành ác mộng của hắn.

Tử trạng thê thảm của những người đó luôn xuất hiện trong mộng của hắn, hắn sợ hãi có người vào núi tìm sinh thần cương, bởi vì sợ hãi bọn họ phát hiện thi thể của những người đó, sợ hãi bọn họ biết mình vì tài vật mà giết huynh đệ, cho nên chỉ cần đưa lời vào núi tìm sinh thần cương, hắn liền kịch liệt phản đối.

Thế nhưng người trong sơn trại vẫn như cũ hoài nghi hắn, ở mặt ngoài không nói, nhưng âm thầm chỉ trỏ, cuối cùng hắn ly khai sơn trại tự lập vương.

Sau vài năm hắn vẫn có ý đi tìm sinh thần cương đã mất, nhưng vẫn không có kết quả, thẳng đến……

Buổi tối hôm đó, hắn ở trong sơn trại của mình, bỗng dưng thấy một bóng người lén lút, theo đi ra ngoài, sau đó bóng người kia đụng phải hắn.

Lạch cạch! Thứ gì đó rơi trên mặt đất.

“Vân nương?”

Sau khi thấy đối phương rõ ràng, hắn không khỏi cả kinh, nghe nói không phải Vân nương đã chết rồi sao? Hai bên sơn trại còn vì thế mà đánh nhau vài lần, nhưng nàng như thế nào lại……

“Ô lão đại, này, thực xin lỗi……” Vân nương hoang mang rối loạn, “Ngài đừng nói cho người khác biết được không? Ta và A Lương thật lòng yêu nhau……. Thật sự bất đắc dĩ mới nghĩ ra phương pháp này……”

Vừa nói như vậy, hắn hiểu được, nguyên lai là giả chết…… Bất quá niệm tình hai người uyên ương số khổ, tâm sinh đồng tình, hắn quyết định không truy cứu bọn họ.

“Các ngươi đi thôi, ta coi như không thấy các ngươi.”

“Đa tạ Ô lão đại, đa tạ……” Vân nương mang theo cảm kích liên tục cúi đầu.

“Đừng đa tạ, các ngươi nhanh lên đi thôi.”

Vân nương gật đầu, cúi hạ eo lượm vật gì đó rơi trên đất.

Hắn lúc này mới nhìn rõ vật rơi trên đất là một bọc đồ, vật bên trong đều rơi ra, lộ ra thỏi bạc và kim đĩnh, ánh mắt hắn rùng mình, chú ý tới quan trạc dưới thỏi bạc.

“Đây là……”

Vân nương đem bọc đồ ôm vào trong ngực, “Đây là ta kiếm được ở Vân Long sơn, nghĩ cùng A Lương đi tha hương, cho nên chuẩn bị chút lộ phí……”

Hắn trầm mặc không nói, nâng tay ý bảo nàng có thể đi.

Vân nương ôm bọc đồ kia, xoay người hướng đến phòng A Lương ở, hắn đứng ở nơi đó, rũ cổ tay phải, chuyển động, khanh một tiếng, từ mu bàn tay vươn ra ba mống thép……

Hôm nay vừa lúc A Lương không có ở trong trại, hắn đứng trên đường ngăn lại A Lương.

“Chuyện của ngươi và Vân nương ta đều biết.”

A Lương đầy mặt khiếp sợ, giương miệng không nói nên lời.

“Ta không muốn khó dễ ngươi, bất quá Vân nương để ta nói với ngươi một tiếng, nàng trước đi Vân Long sơn một chuyến, ngươi đến Thanh Hoa trấn chờ nàng.”

A Lương vừa nghe, nhíu mày nổi giận, “Đã kêu nàng không cần đi lấy mấy thứ kia, dựa vào chính mình cũng có thể nuôi sống, làm gì còn lấy mấy thứ xui xẻo đó……” A Lương nói rồi hướng hắn liên tục nói lời cảm ta, đi về phía Vân Long sơn.

Hắn âm thầm theo sau, sau đó A Lương cũng không từ Vân Long sơn đi ra……

Giết người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, sau đó lại giống như không dừng tay được, chỉ cần đi vào Vân Long sơn, hắn đều cảm giác đối phương sẽ phát hiện ra bí mật của hắn.

Vì thế khi A Nghĩa bắt đi vị kia bên người Huyện thái gia, mang y trốn vào Vân Long sơn, hắn cũng tránh tai mắt mọi người đi theo vào. Nửa đường hắn gặp vẻ mặt hoảng sợ, liều mạng chạy trốn của A Nghĩa, giống như đã thấy điều gì thực khủng bố, nhưng hắn biết A Nghĩa không có cơ hội nói cho người khác những gì hắn thấy.

Sau đó là Nhan Tam, võ công Nhan Tam rất tốt, bất quá lúc ấy lực chú ý của hắn đều tập trung vào người đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, tuy rằng hắn chú ý tới bộ pháp của mình, nhưng vẫn không kịp phản ứng.

Giải quyết Nhan Tam, hắn phát hiện vị kia bên người Huyện thái gia đã không còn khí tức, này đỡ hắn phải động thủ.

Trong rừng cây yên tĩnh, hắn chính là như vậy, vì che dấu chính mình nhất thời xấu xa, đoạt đi một cái tính mạng lại thêm một cái, ngay cả chính mình cũng vô pháp ngăn lại, thậm chí ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha, chỉ vì chính mình thấy nhóc ngồi xổm chơi mấy quả phỉ thúy châu tử, mà mấy quả phỉ thúy như vậy, hắn đã thấy trong bọc quần áo của Vân nương……

Nhưng bây giờ nhìn thấy tượng Quan Âm, những ký ức biến mất lại toàn bộ thức tỉnh……

Hết thảy, đều không như chính mình nghĩ.

Chỉ vì tà niệm nhất thời, mà thật cho rằng chính mình bởi vì sinh thần cương mà sát hại huynh đệ của mình, tiện đà lại sát hại thêm vài người vô tội……

Tay Ô Nguy nắm Quan Âm ngọc run rẩy, [xoảng] một tiếng, Quan Âm ngọc tinh xảo nứt ra, sau liền vỡ nát, đầu Quan Âm rơi trên mặt đất, lăn một vòng, dừng lại trên mặt đất, tầm mắt như đối diện Ô Nguy.

“A a a a – Vì cái gì?! Vì cái gì? Lão thiên ngươi muốn đối với ta như vậy –aa—“

Nam tử tráng kiện ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào, bi thương gào thét, tê tâm liệt phế, đầy ngập cảm xúc áp lực, chấn vang nơi chân trời.

Tỏ bày hết cảm xúc sầu bi trong lồng ngực, Ô Nguy thoáng bình tĩnh trở lại, hắn nhớ tới lúc trước chính mình ở nơi này nhìn thấy bạch quang, sau liền mất đi ký ức, chính lúc xoay người muốn nhìn kỹ xem là vật gì khiến mình mất đi ký ức, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa đồng thời một vang lên một giọng nói đạm mạc.

“Dĩ vãng người đi vào nơi này…… Bình thường ta sẽ không lấy tính mệnh của hắn, nhưng là lần thứ hai……”

Ô Nguy quay đầu, sau đó mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và không dám tin.

Từ phản chiếu trong mắt hắn thân ảnh kia càng ngày càng gần, cuối cùng lưu lại trên mặt hắn…… Là sợ hãi cực điểm, đến nỗi ngũ quan đều trở nên vặn vẹo.

Ô Nguy trốn vào Vân Long sơn sau cũng không đi ra, Tần Xán bọn họ từ đầu tới đuôi thủy chung cũng không hiểu chân tướng thời khắc năm đó của Ô Nguy, nhưng cuối cùng vẫn tra rõ hắn sát hại Vân nương, A Nghĩa, A Lương, đả thương Nhan Tam thật ác, về phần Sầm Hi thời điểm kia đã xảy ra chuyện gì, vẫn như cũ không biết.

Ô Tây sơn không có đầu lĩnh, tựa như năm bè bảy mảng, không lâu sau những người đó đều phân đến đầu nhập vào Hắc Vân Cửu Long trại.

Ngu lão đại quyết định để Vân nương và A Lương táng cùng một chỗ, đơn giản là áy náy vì chuyện năm xưa mà phiền hà một đôi tình nhân vô tội.

Thân thể Nhan Tam cũng được hạ táng, chỉ là trên mộ bia không có khắc danh tự, nhìn mộ bia không có bất cứ chữ nào kia, trong lòng Tần Xán khổ sở.

Vân nương bọn họ ít nhất còn có nơi để bái tế, nhưng Sầm Hi thì sao?

Sầm Hi đã không còn trên đời này, nhưng ngay cả một nơi tế bái cũng không có……

Buổi tối ngày đó, Tần Xán nằm trên giường lật đến lật đi, vô luận thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng hắn ngồi dậy, lấy ra một ít giấy tiền vàng mả, một mình đi đến phần mộ sau núi, vốn định đốt chút giấy tiền cho Sầm Hi, để cho y trên đường xuống hoàng tuyền được an tâm, kết quả ở nơi đó thấy được Nhan Tam.

Hắn vẫn ăn mặc như vậy, tóc buộc cao, giày da ngắn ngắn, thô mãng mà hiên ngang, hắn ôm một vò rượu ngồi ở phía trước bia mộ không khắc chữ kia, trước người còn có một chén nhỏ, một mình uống rượu, sau đó rót vào chén kia, bưng lên, tưới vào trước mộ bia, cứ lặp lại như vậy.

Không biết hắn là tế bái hồn phách không lưu lại tên tuổi, hay tế bái thân thể đã hóa đất về trần.

Tấn Xán đứng ở nơi đó nhìn trong chốc lát, không phát ra tiếng, sau lại yên lặng tránh đi, giấy tiền vàng mả còn cầm trong tay, nhưng không đốt cho ai.

Trên đường xuống núi Vân Long sơn, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi lại đây, lúc sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, xung quanh núi quẩn quanh một đám sương, lưng chừng núi hiện ra vài bóng người.

“Tam đương gia, đã hỏi qua, là dê béo.”

Nhan Tam nghe, khóe miệng khẽ nhếch, đem thanh độc đao vác lên trên vai, “Đi, chúng ta làm một món lớn!”

“Hảo!” Thủ hạ của hắn hoan hô huýt sáo, lục tục từ trên núi đi xuống, ngăn chặn xe ngựa muốn đi qua đường núi, bày ra tư thế ngay ngắn.

Nhan Tam thế này mới khí định thần nhàn hai cước ba cước đạp trợ trên vách núi và đất đá, cuối cùng vững vàng ổn thỏa dừng trên sơn đạo. Hắn đứng giữa đường, thanh độc đao cắm xuống, vừa đứng vững, chiếc xe ngựa liền từ cua quẹo đi ra, xuất hiện trong tầm mắt.

Người đánh ngựa thấy phía trước có người chặn đường, [hu] một tiếng ngừng ngựa, trong xe ngựa chợt truyền đến thanh âm hùng hùng hổ hổ.

“Sao, sao lại ngừng? Như vậy thì trước trời tối như sao có thể đến chỗ nghỉ ngơi?”

Người đánh ngựa quay đầu, nói với người bên trong, “Gia, không phải ta muốn ngừng, là phía trước có người chặn đường.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Gia, chỉ sợ chúng ta là gặp sơn tặc.”

Xa phu vừa dứt lời, màn xe được nhất lên, từ bên trong bước xuống một người nam nhân tai to mặt lớn, diện mạo thô tục.

Mặt nam nhân hồng hồng sau khi uống rượu, thân thể cao lớn vạm vỡ, bụng phồng phồng bự bự cứ như mang thai, trên cổ còn đeo trường mệnh tỏa giống như hài tử, bất quá kích thước lớn hơn nhiều lắm. Ngón cái tay trái của hắn mang một huyết ngọc ban chỉ, ngón trỏ tay phải, ngón giữa, ngón áp út phân biệt mang nhẫn tương ngọc lục bảo, nam dương duyên bảo, nam dương hồng bảo.

Vừa thấy ăn mặc như vậy, quả thật là dê béo, còn kém không viết vài chữ [tài đại khí thô] trên mặt, Nhan Tam gật gật đầu, đối với lần mua bán này thực vừa lòng.

Người nọ bưng bụng đi đến trước mặt bọn họ, tay chống thắt lưng, thô quát, “Các, các ngươi là người nào? Biết, biết bổn đại gia là ai, lai lịch ra sao? Dám, dám ngăn đón đường của ta, không, không muốn sống sao?”

Nhan Tam nghiêng đầu qua một bên cười lạnh, sau đó nghiêm mặt nói, “Hắc Vân…… Cửu Long trại.”

Người thường lui tới chỉ cần nghe danh hào Hắc Vân Cửu Long trại này, đối phương cho dù không cam nguyện trong lòng, cũng đều ngoan ngoãn dâng lên lộ phí, nhưng con dê béo trước mắt này không biết  là lần đầu tiên đến Vân Long sơn, hay là uống quá say, ngay cả tổ tông hắn cũng không nhận ra được, không chỉ không biết, nhìn thấy Nhan Tam, hai mắt mị lên, [hắc hắc] đi đến trước mặt hắn.

“Bộ dạng tuấn như vậy, làm sơn tặc cái gì nha, muốn theo bổn đại gia không, về sau sơn hào hải vị lăng la tơ lụa đều cho ngươi.”

Nói xong còn vươn bàn tay heo mập của hắn, không đúng, là mống dê béo, sờ soạng trên mặt Nhan Tam.

Trong nháy mắt, những người phía sau Nhan Tam đều hóa đá, ngay sau đó nội tâm như núi lửa phun trào.

Bọn họ thấy cái gì?

Người nọ cư nhiên đùa giỡn Tam đương gia của bọn họ……

Không chỉ đùa giỡn mà còn động thủ……

Sau đó cùng nhau ai thán, hắn, xong đời!

Nhan Tam bị hắn sờ soạng như vậy, trên mặt xem ra cũng không có phản ứng gì, chỉ là giương cằm lên, “Sơn hào hải vị lăng la tơ lụa…. phải không?”

Dê béo kia vừa thấy có hi vọng, xoa xoa hai tay cười đến càng dâm, “Đúng vậy đúng vậy! Đi theo gia, muốn gì không có?”

Vừa nói vừa muốn vươn mống dê lại, lần này là muốn nắm tay Nhan Tam, kết quả liền nghe [phanh] một tiếng, dê béo [ai nha] kêu thảm, che mắt lui về sau hai bước, khi buông tay ra, trên tay là một bãi máu tươi, đúng là bị một quyền đánh cho phá tướng, liền bắt đầu nổi hỏa, [phi phi] phun hai ngụm nước miếng vào bàn tay, vén lên tay áo.

“Mẹ nó chim chip, không biết xấu hổ, xem gia thu thập như thế nào…… A!”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Nhan Tam đi lên, nắm quyền hướng bên má kia cho một cú, lại xoay người đá một cước vào bụng dê béo, sau một đoạn thời gian thật dài tiếp theo, bên kia liền truyền đến tiếng thanh âm quyền cước [bùm bùm], ngẫu nhiên mang theo một hai tiếng dê béo kêu thảm thiết.

Nhan Tam đấm đến thống khoái mới thu quyền, đem trường mệnh tỏa trên cổ dê béo, mấy chiếc nhẫn trên tay đều tháo xuống, còn tức giận đá hắn một cước rồi mới đùng đùng nổi giận rời đi.

Xa phu nơi đó thấy dạng này đã sớm thoát không còn bóng dáng, những thủ hạ của Nhan Tam thấy lão đại của mình như vậy, cũng không vội theo sau, đơn giản cười nói đi đến mã xa xem xét hàng hóa, hoàn toàn không nhìn đến cái tên mặt mũi bầm dập ngồi bẹp ở chỗ kia giống như thịt vụn.

“Yêu, người này thật đúng là dê béo.”

“Nghe nói là cháu trai của đại quan ở Dương Châu, ở nơi đó gây chuyện, mắt thấy cữu cữu không đảm bảo nổi, liền mang theo tài vật chạy tới nơi này tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Khó trách không biết nhìn sắc mặt như vậy!”

“Đúng vậy, cư nhiên ngay cả Tam đương gia Hắc Vân Cửu Long trại cũng dám đùa giỡn, thật là không muốn sống nữa……”

Mọi người trầm mặc, chỉ còn tiếng dọn đồ truyền đến, một lát sau mới lại có tiếng người.

“Kỳ thật bộ dáng Sầm công tử rất dễ nhìn……”

Tiếp lại nghênh đón một trận trầm mặc, cả một đám người phụ đẩy thùng xe lên núi.

“Coi chừng bị Tam đương gia nghe thấy, đem ngươi ném tới sau núi uy lang.”

Tần Xán sáng sớm bị bên ngoài nhao nhao ồn ào làm tỉnh, thanh âm là từ Trung Nghĩa đường truyền đến, Tần Xán mặc vào xiêm y đi ra ngoài, chỉ thấy phía trước Trung Nghĩa đường đứng không ít người đang vây quanh một chiếc xe đẩy chất đầy hàng hóa, mà Nhan Tam lại giống như con ưng ngồi ở phía trên nhất, trong tay chính là cấm vài thứ kim quang chói mắt ném lên ném xuống chơi đùa.

Tần Xán đi lên trước, phát hiện trong rương đều là đồ trang sức, trân châu liên tử còn có phỉ thúy đáng giá, lập tức hiểu được bọn họ lại làm gì, ngẩng đầu.

“Nhan Tam, các ngươi lại chém giết?”

Nhan Tam liếc mắt nhìn hắn, “Không cần ngươi xen vào.”

Mỗi lần Tần Xán đều bị thái độ này của hắn làm cho tức giận, “Thế nào là không xen vào, ngươi… ngươi…. Ngô ngô ngô!”

Một bên có người vội vàng giữ chặt miệng Tần Xán, “Tần huynh đệ, ngươi ít tranh cãi hai câu đi, mấy người huynh đệ cũng giữ lại cho ngươi một phần.”

Chia bảo tài mới không có tốt bụng như vậy, Hắc Vân Cửu Long trại đã xảy ra nhiều chuyện thế này, Tam đương rốt cục có thể [trọng xuất giang hồ] xuống núi mua bán, kết quả bị người đùa giỡn, thật vất vả tâm tình mới tốt một chút, đừng lại bị tên này chọc giận.

Nhưng Tần Xán nơi nào dễ dàng bỏ qua, tránh thoát một cái, trông thấy dây chuyền phỉ thúy mấy người kia cầm trong tay đùa giỡn, giựt lại từng món ném vào trong rương, [ba] khép thùng lại.

“Sao ngươi có thể dùng hình dáng của Sầm Hi để chém giết? Ngươi như vậy là vũ nhục Sầm Hi!”

Nhan Tam từ trên đôi hàng hóa nhảy xuống, đứng ở trước mặt hắn, “Vì sao?”

Bả vai Tần Xán run run, “Sầm Hi không phải là sơn tặc!”

Nhan Tam nở nụ cười, “Nhưng Nhan Tam là sơn tặc.”

Tần Xán mở to hai mắt nhìn, tay chỉ vào chóp mũi Nhan Tam, “Ta mặc kệ ngươi là Nhan Tam hay là ai, dù sao từ hôm nay trở đi ngươi không được dùng dạng này đi chém giết!”

“Phiền chết!”

Trên gáy Tần Xán một trận đau đớn, nghe được Nhan Tam nói: “Đem con khỉ ngốc này ném ra bên ngoài!”

Tiếp đến cái gì cũng không biết.

Thời điểm khôi phục ý thức, Tần Xán cảm giác có gì đó ướt sũng đang [lách chách lách chách] liếm trên mặt mình, mở to mắt, chỉ thấy mặt một con cẩu phóng đại xuất hiện trước mặt.

“Đi đi!”

Tần Xán đuổi con cẩu đi, sau đó đứng lên, vỗ vỗ một thân bụi đất, cảm giác xung quanh sao có chút xa lạ?

Phát hiện có gì đó nặng nặng nhét trong lòng, vừa rồi chính mình vô ý thức cứ ôm như vậy, nhìn kỹ, giống như cái túi lúc trước mình đến Vân Long sơn.

Mở ra, bên trong quả nhiên là quan ấn và quan phù, còn có nhâm trạng, ngoài ra còn có một bao bạc, chính là thời điểm Ngu lão đại cho bọn hắn một bao bạc.

Tần Xán có chút không rõ, sau đó chú ý tới trước mặt.

Ngẩng đầu, phát hiện chính mình đang ở một nơi đến ván cửa cũng muốn rơi xuống, tòa nhà tàn phá lắc lư trong gió.

Sư tử trước cửa không có đầu, minh oan cổ rơi trên mặt đất, mà bảng hiệu trên đại môn cũng nghiêng vẹo, phía trên bảng hiệu đoan đoan chính chính viết hai chữ —

Huyện nha.— HOÀN ĐỆ NHẤT QUYỂN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.