Thanh Hoa Trấn

Chương 12



Cáo thị:

Nay tân tri huyện của huyện Long Đài đến nhận chức, muốn chỉnh đốn nghiêm túc dân phong trong huyện, ở đây thông báo tuyển dụng một số nha dịch bộ khoái, bổng lộc hậu đãi, thỉnh các vị hương thân cho biết.

Sáng sớm hôm sau, trên cửa huyện nha của Long Đài huyện trên trấn Thanh Hoa dán một tờ giấy, tờ giầy phầng phật lướt nhẹ trong gió, đập vào mặt tường vang lên tiếng [ba ba] rung động.

Cánh cửa huyện nha đã được gắn lại, trống kêu oan cũng một lần nữa được trả lên giá, tuy rằng đầu sư tử đá ở trên vẫn thiếu, nhưng ít nhiều nha môn đã bầu không khí túc mục.

Chỉ là trước cửa huyện nha người đến kẻ đi, có người bày sạp gào thét, có người vì vài đồng tiền mà tính toán chi ly, có người đẩy xe kéo bò đập cửa, nhưng không ai tiến lên nhìn tờ bố cáo này, giống như tờ giấy này kể cả huyện nha phía sau, đều hư không tiêu thất trong tầm mắt bọn họ.

Sáng sớm Tần Xán đã đem tờ bố cáo kia dán ra bên ngoài, sau đó mới mặc quần áo nón nảy chỉnh tề ngồi chờ người đến. Thế nhưng qua buổi trưa cũng không thấy một người nộp đơn, ngay cả người làm công hằng ngày cũng không có.

Tần Xán  thong thả đi tới đi lui đến tê chân, nhìn nhìn bầu trời, bản thân tự an ủi, có lẽ bọn họ ngủ đến chính ngọ mới dậy, nói không chừng buổi chiều sẽ có người đến.

Lúc ngày ngả bóng về tây, Huyện thái gia an vị ở đó, tay chống mặt chán đến chết ngồi chơi ống thẻ hình ký, ở công đường trống rỗng thanh âm [rào rào] quẩn quanh, bồi Huyện thái gia đại nhân còn có một con cẩu tên Huyện thái gia Đại Hoàng cẩu nằm trên đất gặm xương, cùng nhau tiêu phí thời gian tịch mịch.

Mãi cho đến lúc này mới có người xuất hiện, mà Tần Xán ngồi đợi cả ngày sớm đã gật gù trên bàn ngủ mất, mũ quan trên đầu cũng đã lệch đi phân nửa.

“Đại nhân……”

Tần Xán không nghe thấy.

“Đại nhân……”

Tần Xán tiếp tục thở vù vù, còn bực bội phẩy phẩy tay áo.

“Đại nhân!”

Đầu Tần Xán [bốp] một phát đập lên bàn, tỉnh tỉnh tỉnh, “Cái, cái chuyện gì?”

Hắn mơ mơ màng màng thấy phía dưới có người đứng, nhất thời tỉnh táo lại, lấy quan mão đội tốt, rồi mới nâng khóe miệng tươi cười.

“Ngươi đến nộp đơn à? Là muốn làm nha dịch hay bộ khoái? Làm bộ khoái thì thân thể phải cường tráng, còn có thân thủ tốt, bản quan thấy ngươi có chút gầy yếu, không bằng thì làm nha dịch đi, bổng lộc không cao như bộ khoái, nhưng không cần hối hả ngược xuôi, sống cũng thoải mái.” Tần Xán tự mình nói một tràng, nói xong còn mong đợi nhìn người phía dưới.

Người phía dưới hiển nhiên bị hắn hù dọa, phản ứng ngốc ngốc, “Đại nhân, ta……”

“Ai…… Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói đi, ngươi là người đầu tiên đến, mọi việc đều có thể hảo thương lượng.” Nói xong ánh mắt tiếp tục phóng điện nhìn người phía dưới, đương nhiên là đối đãi tốt rồi, vậy mới có càng nhiều người đến nha.

Người phía dưới bị Tần Xán nhìn đến co thành một cục, cúi đầu ngập ngừng nửa ngày mới ấp úng nói, “Đại nhân, không phải thảo dân đến đây để làm việc……”

“Ngươi nói cái gì?”

Tần Xán [ba] vỗ bàn một cái, đem Huyện thái gia nhảy dựng lên, người nọ phía dưới cũng sợ không nhẹ, cả người run rẩy bần bật.

Tần Xán lấy tay đè huyệt thái dương, sắc mặt cũng trầm xuống, “Ngươi nói cái gì… Ngươi lặp lại lần nữa!”

Người nọ bị Tần Xán cất cao giọng sợ tới run run, tiếp theo nhắm mắt, lại bằng bất cứ giá nào cũng lớn tiếng đáp, “Bẩm đại nhân, thảo dân không phải đến để làm việc, thảo dân là tới thu tiền đồ ăn, tri huyện tiền nhiệm còn thiếu tiểu nhân hai mươi văn tiền…….” càng nói giọng càng nhỏ, “Thảo dân không biết có phải nên hướng đại nhân đòi hay không……” lại run thành một đống.

Tần Xán thiếu chút nữa phun ra một búng máu, ngón tay hắn chỉ người kia “ngươi ngươi ngươi” nửa ngày, lồng ngực đập liên tục, thật vất vả mới bình phục lại, nhưng sắc mặt cực kì khó xem.

Hắn thật muốn dùng loại biểu cảm giống như nhào tới cắn người nhìn tên đó, sau một hồi từ ống tay áo lấy ra gói tiền to, đổ ra hai lượng bạc vào lòng bàn tay, đếm đếm, nén bạc được vứt xuống trước mặt người dưới đất.

“Đây là tính luôn cả vốn lẫn lời.”

Người nọ thấy bạc, nhãn tình sáng lên, nhào qua nhặt lấy rồi lại dùng quần áo chá xát, xong còn đưa lên miệng cắn cắn, thấy là thật, hai tay dâng nói cảm tạ liên tục, “Tạ ơn Huyện thái gia, tạ ơn Huyện thái gia!”

Người nọ vừa nói vừa lui về phía cửa, không lưu ý dưới chân, trực tiếp bị gờ bục ngáng chân, vừa té xuống lại tiếp tục bò dậy tạ ơn, thẳng đến khi không nhìn thấy người.

Tần Xán liếc mắt nhìn huyện thái gia đang ngồi bên cạnh liếm móng, dùng giày cọ cọ nó, “Nghe thấy không, người ta cảm tạ người đó?”

“Nga ô?” huyện thái gia đương nhiên là không hiểu Tần Xán nói gì, chỉ nghĩ Tần Xán muốn cho nó cái gì, ngửa đầu le lưỡi, chờ mong nhìn Tần Xán.

Tần Xán phủi miệng, chỉ cảm thấy không thú vị.

Mấy ngày kế tiếp vẫn là nửa người đến nộp đơn cũng không có, nhiệt tình ban đầu của Huyện thái gia từ cao mấy trượng cũng đã rúc lại lớn chừng hạt đậu, chỉ cần thổi [vèo] một hơi nhỏ cũng có thể trống trơn.

“Vì sao không có người đến chứ?” Tần Xán hai tay chống má, trên mặt chất đầy buồn bực.

Huyện thái gia vòng tới vòng lui bên chân hắn, sau khi Tần Xán đến đây thì thực phẩm tốt hơn nhiều so với lúc trước, mỗi ngày đến giờ cơm đều để phần cho huyện thái gia.

Lão bá đem cơm nước nóng hổi bưng đến trước mặt Tần Xán, huyện thái gia lập tức chạy đến chén của mình ngồi xổm xuống.

“Nơi này không thể so với kinh thành, biết chữ cũng chỉ có vài người, đều là người giàu có, ai sẽ đến làm khổ sai một tháng kiếm mười mấy đồng chứ?”

Tần Xán gật gật đầu, cảm giác lão bá nói có lý, chính mình sao không nghĩ đến nhiều người ở đây không biết chữ, khó trách bố cáo dán vài ngày cũng không có người chú ý.

Vậy đổi biện pháp thôi, nhưng…… phải đổi biện pháp gì đây?

Ngày kế, mặt trời vừa mới dâng lên khỏi nóc nhà, sư tử đá đứng trước huyện nha mang theo màu sắc bình minh kéo ra cái bóng thật dài, một chút sương mỏng cũng đã phân tán.

Mọi người trên Thanh Hoa trấn đang muốn bắt đầu một ngày bình thản giống như thường lệ, đại môn tróc sơn của huyện nha từ từ mở ra, khe cửa lộ ra một đôi giày quan mới tinh, tiếp theo là vạt áo màu xanh, Tần Xán mang đai lưng thần khí thanh sảng đi ra, hai chân giang rộng đứng trước cửa huyện nha.

Người bán hàng rong bận bịu bày sạp trên đường đã sớm nhìn sang hắn.

“Khụ!” Tần Xán thanh thanh yết hầu, rồi mới lớn tiếng nói, “Các vị hương thân –! Các vị phụ lão –! Bản quan là tân tri huyện của huyện Long Đài, từ ngày nhậm chức quyết nghiêm túc dân phong, quét sạch những đồi bại hỗn loạn ở nơi này, hiện thông báo tuyển dụng bộ khoái nha dịch khỏe mạnh, đại ngộ hậu đãi, phải đến nhanh lên!”

Thanh âm hạ xuống là một mảnh im lặng, những người đó đã sớm bận rộn vốn căn bản không thèm để ý đến hắn, trước mặt hắn bắt đầu có người vây quanh, nhưng mọi người đều là biểu tình mờ mịt mà nhìn.

Tần Xán nhíu nhíu mày, chống nạnh, đề cao tiếng nói đem những lời vừa rồi nói lại một lần, nhưng vẫn là không có người phản ứng, thế là giận, nhưng không thể phát tác, không cam lòng lại nói, “Những người tới dự tuyển sẽ được một mẫu ruộng tốt!”

Người vây xem nhiều lên, chính là vẫn không ai lên tiếng.

Tần Xán chỉ có thể tiếp tục tăng thêm lợi ích, “Người chưa cưới vợ huyện nha sẽ hỗ trợ mai mối, tiền biếu do huyện nha gánh vác!”

Phía dưới có nhóm tiểu tử khỏe mạnh trẻ tuổi, thanh âm rất nhỏ lặng lẽ nghị luận.

Tần Xán vừa thấy có hi vọng, thế là thêm một điều kiện nữa, “Nhà có lão nhân, xem bệnh cầu y mai táng tiêu dùng cũng sẽ do huyện nha phụ trách!”

Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận lớn hơn một chút, có người nhíu mày hoài nghi, có người tán đồng gật đầu, thảo luận xong một trận, thanh âm ngừng lại, trong đám người vây xem có kẻ  run run giơ tay lên lên nói, “Đại nhân, thảo dân……” Nhưng lời còn chưa nói xong, chỉ thấy có người suyễn khí chạy tới.

“Hắc Vân Cửu Long trại phát tiền phát gạo ở dưới chân núi, mọi người đi nhanh đi! Đi chậm sẽ không có!”

Xôn xao!

Giống như thủy triều, đám người bay sạch sẽ, ngay cả tiểu phiến bày sạp cũng không trông gian hàng chạy mất, cả con đường chỉ còn lại Tần Xán đứng nơi đó.

Tần Xán ngốc ngốc nhìn đường cái vắng vẻ trước mắt, nghe thấy bên chân có tiếng [lạch cạch lạch cạch], cúi đầu, thấy huyện thái gia đang nằm liếm vuốt, nhân tiện nói, “Mọi người đều chạy đi nhận tiền gạo, sao ngươi không đi?”

“Nga ô!” Huyện thái gia ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mới nhìn ra xa xa, đột nhiên đứng lên, cái đuôi lắc lắc, mài mài chân liền chạy ra ngoài.

“Nương nó, cho ngươi ăn cho ngươi uống, kết quả còn chạy theo mọi người!”

Tần Xán giơ nắm đấm đuổi theo đánh nó, nhưng huyện thái gia đã sớm chạy không thấy bóng, Tần Xán chỉ chạy hai bước liền ngừng lại, oán hận thả tay, hướng về phía xa xa trừng mắt liếc nhìn, rồi mới vung tay áo xoay người, phẫn nộ trở về huyện nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.