Hắn trái phải đều tìm một vòng thì phát hiện Tần Xán đã muốn đi xa, thế nhưng hắn cũng không trở về phòng mình, mà trong lòng giống như ôm một điều gì đó, chậm rãi đi đến hậu viện.
Cước bộ Nhan Tam rất nhẹ, đến gần thì thấy Tần Xán đầu quấn băng gạc đang ôm vật gì đó đi đến góc hậu viện, ngồi xổm xuống đào đất lên.
Nhờ ánh trăng, Nhan Tam cảm thấy chỉ sau một đêm mà Tần Xán tiều tụy đi rất nhiều, cằm mọc lún phún râu, bộ dạng nhìn rất lộn xộn.
Đào xong cái hố, Tần Xán cúi đầu nhìn vật trong lòng, rồi mới nhẫn tâm đem mấy thứ kia vứt xuống hố.
Nhan Tam lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, nguyên lai là quần áo của Sầm Hi.
Tần Xán một bên lấp hố, một bên thì thào tự nói, “Thực xin lỗi, Sầm Hi… Ngươi nói đúng, ta chính là không đỡ nổi tường, không có ngươi, ta cái gì cũng không làm được, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
Nói đến cuối cùng lại giống như hài tử mà trở nên nức nở, rồi mới càng ngày càng không khống chế, nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế.
Tuy rằng một đại nam nhân khóc thành như vậy sẽ làm cho người ta thấy rất mất mặt cũng rất đáng cười, nhưng Nhan Tam lại cười không nổi, hắn có thể cảm nhận được, Tần Xán thật sự bi thương khổ sở, hơn nữa hắn như vậy cũng có nghĩa là, cuối cùng hắn cũng đã tiếp nhận sự thật trước kia hắn không muốn – hảo hữu Sầm Hi… Thật sự đã không còn ở trên nhân thế.
Nhan Tam nhìn hình ảnh như vậy, trong lòng cũng có điểm chịu không nổi, lúc trước hắn đối nghịch cùng Tần Xán, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ chỉnh hắn thảm thế này.
Rất kỳ quái, rõ ràng những việc hắn làm với các tri huyện trước còn quá phận gấp trăm ngàn lần, nhưng chính hắn lại chưa bao giờ sinh ra cảm xúc áy náy giống như bây giờ.
Xoay người muốn đi, lại phát hiện lão bá phòng bếp không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Nhan Tam, hắn sửng sốt, rồi mới nghe thấy lão bá nói với mình, “Tam đương gia vì sao không thể nhận một tri huyện cho huyện Long Đài?”
Nhan Tam không đáp lại, kỳ thật lý do rất đơn giản, cảnh chính thanh liêm gây trở ngại cho sơn trại, tham lam nhận hối lộ lại chỉ nhìn chướng mắt.
“Tuy rằng tri huyện này vẫn chưa cố hết sức, nhưng hắn vẫn đang cố gắng… Hắn nói với ta, phải tu sửa từ đường, tu sửa miếu thổ địa, như vậy người không nhà có thể có nơi tránh mưa che gió, còn phải tu kiến học đường thỉnh vài tiên sinh dạy hài tử trong sơn trại biết chữ, dù là không thi công danh, thì cũng có thể mưu sinh nuôi sống chính mình và người nhà…”
Nhan Tam tự nhận hắn là một người vững tâm, nhưng sau khi nghe lão bá nói những lời này, cảm thấy trong lòng giống như bị ai nhéo, đau ê ẩm.
Quả thật Tần Xán nhìn vào cứ ngu ngu, còn luôn đối nghịch với mình, nhưng trong lòng hắn vẫn còn thị phi và đúng sai, không thể xâm phạm nguyên tắc cơ bản, trừ lần đó ra, hắn cũng sẽ có tâm tư giống như người bình thường, ngẫu nhiên có vài việc gian trá hay xấu xa, không giống như mấy tên cảnh chính thanh quan, cơ hồ như bất cận nhân tình.
“Hắn vẫn hy vọng ta có thể trở thành người quen thuộc kia của hắn…” Nhan Tam nhẹ giọng nói.
“Tam đương gia cho rằng có thể không?”
“Không thể.” Nhan Tam khẳng định nói, không mang theo nửa phần do dự.
Lại nghe lão bá nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, Tam đương gia ngươi còn lo sợ điều gì? Trăng có âm tình tròn khuyết, nhưng không ai lại đem vòng tròn thành trăng, giống mi mày thì không phải là…”
Lão bá nói rồi tự mình xoay đi, chừa lại Nhan Tam đứng nơi này suy tư ý tứ.
Sáng sớm ngày kế, Tần Xán đứng lên thu thập bọc đồ của mình, nhìn tất cả vật phẩm tùy thân mang theo còn có chiết phiến, liền cầm lên, mở ra, khép lại, lại mở ra, lại khép lại, cuối cùng ‘ba’ một tiếng mở ra, phe phẩy trước người, trong gương đồng chiếu ra bóng người hơn vài phần phong lưu.
Trên mặt Tần Xán lộ ra nụ cười nhẹ bất đắc dĩ, đem chiết phiến thả lại trong bao quần áo, trên lưng đeo bọc đồ mở cửa.
Nắng sớm phá vỡ mây mù chiếu xuống, đâm vào làm hắn hoa mắt, lấy tay che đi để mắt thích ứng rồi đi đến trong viện.
Tần Xán phát hiện một việc kì lạ, cũng lúc này, sao một bóng người cũng không nhìn thấy? Hay là bởi vì biết mình muốn đi, cho nên những người đó vội vã trở về núi?
Quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan… Trong lòng Tần Xán cảm thán nói, rồi lại nghĩ, chính mình cũng không tính đổ, nên cũng không gặp đám khỉ trung thành tận tâm với mình… Đến Hắc Vân Cửu Long trại mượn người, chủ ý này ngay từ đầu đã nhầm rồi.
Xuyên qua hậu viện đi đến phía trước, ẩn ẩn có thanh âm từ chỗ công đường truyền lại, Tần Xán mang theo nghi hoặc đi qua, thanh âm kia dần dần rõ ràng.
“Tám mươi tám!”
Ba!
“Tám mươi chín!”
Tiếng của A Đại và A Nhị, còn có tiếng roi vang, Tần Xán vén mành đi vào, rồi mới nhìn thấy hình ảnh làm cho hắn kinh ngạc – Nhan Tam đang quỳ trên đất.
Ở bên ngoài có không ít dân chúng vây xem, Tần Xán không hiểu ra sao, Nhan Tam đây là đang đùa đi?
“Chín mươi chín!”
Ba!
“Một trăm!”
Ba!
Roi cuối cùng cũng hạ xuống, Nhan Tam trên đất lập tức không còn động tĩnh, A Nhị có chút lo lắng cúi thân xuống hỏi, “Tam đương gia, còn chịu được không?” nói xong muốn dìu Nhan Tam nhưng lại bị hắn lấy tay đẩy ra, tự chống dậy, dùng lực của mình đứng lên, thân thể lung lay một thoáng mới thẳng lại được.
Tần Xán không khỏi có chút tán thán mà nhướn mày, rồi mới thấy Nhan Tam lấy tay lau đi khóe máu bên môi, khập khiễng đi về phía chính mình.
Tần Xán không biết hắn muốn làm gì, lấy bộc đồ ngăn trở phía trước, mặt đầy thần sắc đề phòng.
Nhan Tam ở trước mặt hắn dừng lại, thở hào hển, ngẩng đầu, “Muốn đi, trước đem một trăm đại bản này trả lại cho lão tử!” Nói xong đẩy Tần Xán qua bên cạnh, chính mình khập khiễng đi vào sương phòng, quần áo phía sau lộ ra lấm tấm vết máu, hiển nhiên vừa rồi đánh đều là thật sự.
Tần Xán không khỏi cảm thán, không hổ là Nhan Tam, bị đánh một trăm đại bản còn có thể tự mình đứng lên… Không đúng, đó là thân mình Sầm Hi!
Ôm bộc đồ của mình nhìn theo hướng Nhan Tam biến mất, rồi mới quay đầu nhìn về phía A Đại và A Nhị, “Hắn nói có ý gì?”
Ngón tay A Đại chỉ ở nơi vừa rồi Nhan Tam nằm, nói, “Ý của Tam đương gia, đại khái chính là nếu đại nhân muốn rời khỏi huyện nha, thì phải đánh một trăm đại bản giống như vừa rồi trả hắn.”
A Nhị chống hình côn thở mạnh, mệt mỏi còn không quên nói, “Đại nhân, nếu ngươi quyết định muốn đi, chúng ta cũng không ngăn trở được ngươi, nhưng ngươi có thể chờ chúng ta nghỉ mệt một lát rồi đánh tiếp hay không?”
Tần Xán đoạt hình côn trong tay hắn ném xuống đất, “Đánh! Đánh cái đầu ngươi! Khí lực lớn như vậy sao không đi xuân cao*?” nói xong đùng đùng đùng đi vào phía sau. (tui ko biết cái xuân cao này là gì =”= nhiều từ của tác giả làm tui xoắn quá)
A Nhị nhìn tay không của mình, rồi mới nhìn về phía A Đại, “Ý của đại nhân là muốn ta tự đánh ta hay là đi xuân cao?”
A Đại buồn cười cười khẽ ra tiếng, lắc đầu, nhặt hình côn trên đất rời đi.
A Bân và A Đinh đem mấy người vây xem xua đi, A Nhị vẫn đứng ở nơi đó nhìn tay mình ngẩn người, đồng thời còn lẩm bẩm lầu bầu, “Rốt cuộc nà nàm sao?”
“Nhan Tam!”
Tần Xán trở lại hậu viện, thấy Nhan Tam đang muốn đi vào phòng, chạy đến một phen giữ chặt hắn.
Nhan Tam nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, bỏ tay Tần Xán, ngữ khí không tốt, “Làm sao?”
Tần Xán do dự, “Lời mới vừa rồi ngươi nói……”
Nhan Tam vẫn cố nén đau đớn, mồ hôi từ hai bên má chảy xuống, đối với vấn đề này của Tần Xán có chút không kiên nhẫn, “Ta chỉ lặp lại một lần, nếu ngươi muốn từ quan rời khỏi nơi này, trước đem một trăm đại bản trả lại cho ta.” Nói xong cũng không quản Tần Xán, sau khi mở cửa đi vào liền đống lại cái sầm.
Tần Xán bị nhốt bên ngoài, nhìn cánh cửa ngây ngốc một lát rồi mới xoay người trở lại phòng của mình.
Hắn không có võ công tốt như Nhan Tam, một trăm đại bản đánh xuống thật chẳng phải sẽ thành gốc rau thối nát?
Thế nhưng lưu lại để làm gì chứ?
Chẳng lẽ Nhan Tam vũ nhục mình đến nghiện, sau này muốn đổi trò đùa khác?
Nhưng muốn đùa cũng không đến mức phải dùng phương pháp này a, tuy rằng võ công hắn đủ tốt, nhưng thoạt nhìn cũng thấy rất đau……
Tần Xán Tần đại nhân một mình ngồi trong phòng, nôn nóng bất án đoán đủ thứ kiểu, càng nghĩ càng loạn, cuối cùng chỉ có thể buông tha.