Nếu là Vân Trung Nhạn làm, vậy bọn họ phải đi đâu tìm tăm hơi của Vân Trung Nhạn? Nếu là những người khác làm, vậy người này nhất định không thể có khinh công như Vân Trụng Nhạn, mà người này sẽ là ai?
Mấy ngày kế tiếp không tìm được manh mối gì, Tần Xán thật sự rơi vào ấm ức.
Mà mặt khác, thê tử Bùi Thư Đức đến huyện nha đi tìm Tần Xán, nói tình huống lão nhân gia hiện tại thật không tốt, nằm ở trên giường không có biện pháp đứng dậy, cũng chừng mấy ngày không ăn được thứ gì, e rằng ngày không còn nhiều lắm, nếu tìm không ra hồ điệp bôi trở về làm lão nhân gia thương tiếc rời thế, đó là tội bất hiếu lớn nhất của bọn họ.
Lúc buổi tối, Tần Xán một mình ngồi trong viện sững sờ, suy nghĩ về vụ án không có manh mối, bên tai vang lên tiếng bước chân, một đạo bóng người rọi xuống, bao bọc lấy hắn.
Tần Xán không ngẩng đầu, tay chống cằm, rầu rĩ nói, “Tâm tình ta không tốt không cần chọc ta, ta nói cho ngươi, bình thường đều là để ngươi muốn làm sao thì làm, nhưng con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
Bóng người bao bọc lấy hắn giật giật, cũng không rời đi, mà là chuyển đến trước mặt hắn, ngồi xuống đối diện bàn, “Trước khi con thỏ cắn người ta sẽ đem nó lột da nướng……”
Tần Xán rất phối hợp hắn, thân thể run run, nhưng bộ dạng vẫn là ỉu xìu như cũ, tay chống hai má vẫn luôn trượt xuống, trượt một hồi mặt trực tiếp dán lên mặt bàn, “Ta biết rõ mình không có chỗ dùng, mềm nắn rắn buông, bùn nhão không đỡ nổi tường.”
“Không, chí ít ngươi còn có chút tự hiểu lấy mình.” Nhan Tam lạnh lùng nói ra.
Tần Xán nâng cằm, “Vậy sau này ngươi có thể đừng đánh ta không?”
“Cái đó cùng việc ngươi tự hiểu lấy mình không có liên quan gì?”
Tần Xán lại một lần nữa đem mặt dán xuống bàn, “Ta đây tình nguyện ngay cả tự mình hiểu mình cũng không cần.”
Bộ dáng buồn bã ỉu xìu, ngữ khí có điểm rầu rĩ thế kia, bất quá lá gan ngược lại rất lớn, cái gì cũng dám nói ra. Nhan Tam cảm thấy dạng này của hắn đùa thật rất vui, lấy nhánh cây chọt chọt đầu hắn, Tần Xán không kiên nhẫn gạt tay hắn sang một bên, “Đã nói không được chọc ta.”
Nhan Tam đương nhiên không nghe, bị Tần Xán gạt tay qua một bên lại tiếp tục nhặt lấy cành cây đi chọt đầu hắn, thế là Tần Xán lại gạt tiếp, sau vài lần như thế, Tần Xán đột nhiên vươn tay một phen đoạt lấy cành cây kia, bẽ thành hai đoạn ném về phía sau.
Nhan Tam nhìn hắn trong chốc lát, lần này không lấy cành cây nữa, mà là trực tiếp dùng tay đi chọt đầu hắn, giống như là đùa tiểu động vật, tựa hồ nhất định phải chọc Tần Xán đến xù lông mới thôi.
Thế là sau khi Tần Xán bị Nhan Tam dùng tay chọt hai cái thì thật sự tạc mao, ngẩng đầu [A ô] một ngụm cắn xuống ngón tay của hắn, khiến Nhan Tam bất ngờ không kịp phòng bị.
Tần Xán cắn chặt ngón tay Nhan Tam không tha, ánh mắt trừng hắn, bất quá lực đạo trên răng cũng không nặng lắm, Nhan Tam muốn rút tay về cũng không phải không thể, nhưng Nhan Tam không làm như thế, ngược lại ung dung nhìn Tần Xán, “Ta có khi dễ [cẩu quan] như thế nào, nó cũng không dám cắn ta.”
Nhan Tam nói là chỉ Đại Hoàng cẩu, nhưng bên trong lại điểm một lời hai nghĩa, Tần Xán liếc mắt, dùng biểu tình khinh bỉ tỏ vẻ hắn không phải là [cẩu quan], cho nên hắn mới phản kháng.
Nhan Tam cũng không giận, cánh tay khác đặt trên mặt bàn, cúi người tiến tới, kéo gần lại khoảng cách của hai người, giật giật ngón tay bị Tần Xán ngậm cắn trong miệng, “Nè, ta là thấy ngươi tâm tình không tốt nên mới hảo tâm muốn trêu chọc ngươi.”
“Hừ!”
“Ngươi còn không nhả ra? Ta thấy nước miếng ngươi đều chảy hết rồi.”
“Hừ!” Kèm theo là thanh âm hút nước miếng.
“Nè, còn không nhả ra, ta sẽ động thủ!”
“Ân hừ!”
“Ta đếm đến ba, nhả ra cho ta… Một! Hai!”
Chữ ba còn chưa bật thốt, Tần Xán đã hé miệng, đồng thời bật người nhảy ra đằng sau một bước.
Nhan Tam nhìn ngón tay dính đầy nước miếng, trên dưới còn bốn dấu răng nhàn nhạt, chân mày nhíu nhíu, tiếp đến nhãn thần lành lạnh quét về phía Tần Xán, nghiến răng bật ra từng chữ, “Quả nhiên là… ngứa da!”
Thời điểm lời nói phun ra, Tần Xán đã quay đầu bỏ chạy, Nhan Tam đưa tay xuống quần áo cọ cọ, tiếp theo liền bắt đầu truy đuối, bất quá không dùng khinh công, hai người tựa như đám tiểu hài tử, chạy vòng quanh bàn đá trong viện, vòng sau hòn non bộ, làm miêu miêu ngươi truy ta trốn.
“Con khỉ ngốc, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Lúc này còn không trốn sẽ là chó nhỏ!”
“Vậy thì ngươi chịu chết đi!”
“Oa a a a a!”
Tần Xán thật vất vả bò lên bậc thang, lại bị Nhan Tam dùng hạch đào bắn trúng mắt cá, cả người té ào trên đó, Nhan Tam phất tay áo, cả người nhào tới ngồi trên người Tần Xán, nắm lấy chân hắn cởi giày, lại cởi luôn vớ.
Tần Xán giùng giằng: “Nè! Nè! Ngươi muốn làm gì?…… A! Ha ha ha! Đừng… Thiệt nhột…… Ha ha ha! Mau dừng tay!”