Thanh Hoan Độ

Chương 20: C20: Chương 20



Edit + Beta: Hayin

Thẩm Giác không chết, Liễu Như Vân cũng vậy.

Tô Tinh nhờ Tư Đồ Thanh Hà đưa vào cung, đi xin ý chỉ của Thánh Thượng, thành thật nói niệm tình từng là phu thê, dù sao vẫn còn chút tình cảm.

Thánh Thượng cảm động Tô Tinh rộng lượng hiểu chuyện, tha tội chết cho Thẩm Giác, chỉ bị kết án năm năm tù giam. Còn Liễu Như Vân, không phải là kẻ chủ mưu, tội không đáng chết nên cũng bị phán năm năm tù giam.

Tô Tinh hiểu rõ tính tình của Thẩm Giác. Hiện giờ cái chết đối với hắn chắc chắn là sự giải thoát tốt nhất. Mà Tô Tinh cứ bắt hắn phải sống trong sự hèn mọn sỉ nhục, vĩnh viễn làm một kẻ vô dụng.


Năm năm sau, Tô Tinh dẫn cháu trai bốn tuổi ra khỏi cửa, nhìn thấy bóng dáng cực kỳ quen mắt ở ven đường.

"Liễu thị, đã lâu không gặp."

Nửa năm trước Liễu Như Vân đã được thả ra, nhưng lại không tìm được chốn dung thân, cũng không thể ra khỏi thành nhờ cậy cha mẹ. Hiện giờ chỉ có thể bán đậu hũ ven đường mà sống, miễn cưỡng kiếm được vài đồng.

"Là ngươi hại ta, đều tại ngươi hại ta. Tô Tinh, ta chỉ hận trước kia không hạ độc mạnh, trực tiếp g iết chết ngươi."

"Ngươi ngu xuẩn như vậy thì sao mà đấu với ta được đây." Tô Tinh mỉm cười bước xuống khỏi xe ngựa, đứng trên cao nhìn ả ta: "Ngươi có biết tại sao sau khi ngươi sinh con rồi lại dùng nhiều thuốc dưỡng thai như vậy mà vẫn không thể mang thai nữa không? Bởi vì đó không phải là thuốc dưỡng thai, mà là thuốc phá thai. Ngươi thường xuyên làm chuyện chăn gối, lại dùng thêm thuốc nặng, hiện giờ chỉ sợ là không thể mang thai nữa đâu."

"Sao mà ngươi biết được."

"Dĩ nhiên là ta biết rồi, bởi vì ngay từ đầu Lưu đại phu đã là người của ta, cho nên ta mới có thể bị bệnh đúng lúc như vậy. Ngay khi biết ngươi muốn hạ độc ta thì ta đã cho ngươi thời cơ để thực hiện. Còn ngày đến chùa Tịnh An kia, ngươi tự cho là mình thông minh, tách ta và Hồng Tụ ra. Nhưng thật ra ta đã sớm biết kế hoạch của ngươi rồi, đó là ta cố ý muốn kéo ngươi vào cuộc. Còn cả đệ đệ của ngươi, ta đã nói với hắn rằng bởi vì ngươi nên Liễu gia không xứng đáng tồn tại trên đời này. Nếu bọn họ muốn sống thì mau cút ra khỏi thành cho ta. Nếu bọn họ còn dám liên lạc với ngươi thì ta sẽ khiến bọn họ sống dở chết dở. Ngươi nói xem bây giờ Liễu gia còn dám nhận đứa con gái này nữa không." Tô Tinh cười chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi xoay người lại: "Đúng rồi, quên nói với ngươi. Nếu ngươi thích vị trí Thẩm phu nhân như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi và Thẩm Giác sẽ cả đời làm phu thê. Thẩm Giác không được hưu thê, cũng không thể cưới người khác. Năm đó vì để giữ mạng mà ngươi đã kéo hắn xuống nước, hiện giờ ngày nào ngươi cũng có thể ân cần hầu hạ hắn đang bị bại liệt trên giường. Nhưng mà hắn biết là ngươi đã bán đứng hắn, làm sao mà có thể buông tha cho ngươi được đây."

"Tô Tinh, đồ tiện nhân nhà ngươi!"


Liễu Như Vân chưa kịp làm gì thì đã bị người hầu bên cạnh dí xuống đất. Tô Tinh ngồi xổm xuống, bóp mặt ả ta: "Liễu Như Vân, nữ tử Tô gia bọn ta đều là những nhân vật khó lường ra sao, thế nhưng bây giờ ngươi đã thấy được rồi đấy."

- Lời kết-

Trong ngõ hẻm tồi tàn xảy ra một vụ án mạng rợn cả người. Nữ tử tự tay độc chết mẹ chồng của mình tại nhà, còn đâm chết tướng công bị bại liệt nhiều năm trên giường. Khi quan sai tới bắt người, nữ tử đang giơ đao đâm liên tục vào người tướng công, hoàn toàn không có ý định sẽ dừng lại. Trong nhà máu bắn tung toé khắp nơi, ngay cả nhóm quan sai đã nhìn quen việc đời cũng phải cảm thấy hơi buồn nôn.

Người chết là Thẩm Giác, kẻ giết người là thê tử của hắn Liễu thị. Trong đêm định tội đó, Liễu thị tự sát trong ngục, hiện trường cực kỳ đáng sợ.

Mấy người Thẩm gia qua đời, chỉ để lại một bé gái mồ côi. Thẩm Tịch Linh cũng chỉ mới năm tuổi, chính là độ tuổi chưa biết gì. Khi Tô Tinh thấy con bé thì nó đang nhút nhát sợ sệt, núp phía sau ni cô ở ấu đường (*). Tô Tinh nhờ người đưa Thẩm Tịch Linh đến Liễu gia. Sau khi trở về quê nhà của Liễu gia, năm tháng sau này có ra sao thì cũng chẳng ai biết được.


(*) ấu đường: nghĩa là nhà trẻ, ở đây cũng có thể hiểu là cô nhi viện.

- Hoàn chính văn-

Lời tác giả: Mô tả trước ngoại truyện: Thật ra ngọt văn không phải thế mạnh của tôi, hy vọng mọi người có thế hiểu được nhiều hơn chút. Nói chung là làm một cẩu độc thân viết phiên ngoại ngọt ngào, quả thật là, cực kỳ bi thảm!! Khó quá đi!!

---

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.