Thanh Huyên Trở Về

Chương 8: Gặp thoáng qua



Nghỉ đông một tuần, Thanh Huyên lăn qua lăn lại từ trò chơi qua diễn đàn truyện. Cô đã đi lấy thẻ và nhận tiền. Người đến nói chuyện với cô là một cô gái trẻ. Mạc Bắc khá ngạc nhiên khi biết Thản Thản Đãng Đãng lại chỉ là một cô nhóc lớp mười.

Tiếp theo đó là gần đến tết âm lịch. Bác cả gọi điện bảo cô sang bên nhà đón tết. Thanh Huyên nghĩ một chút cũng đồng ý. Ngày 29, cô rời tỉnh N sang tỉnh B. Xe ngày tết rất đông, Thanh Huyên đi taxi mất tám tiếng. Cô xách túi nhỏ lên, theo trí nhớ tìm đến nhà bác cả Trương Đức Nghĩa.

Ba cô đứng thứ ba, trên có bác cả và một chị gái, dưới còn có một em trai. Gia đình bên nội của cô chỉ còn bà nội. Bác cả có một cậu con trai đang học đại học ở thành phố, tết này cũng trở về. Cậu tư tên Trương Đức Trí, là giáo viên tiểu học ở tỉnh B, năm nay mới 25 tuổi, chưa có vợ nhưng sống riêng ở khu kí túc nhà trường cấp, vừa nghỉ tết cũng được bà nội gọi về.

Nhà bác cả quả thực cũng khá. Bác cả mở đường dây xe vận tải, buôn bán vận chuyển hàng cũng có danh tiếng. Bác cả làm người cũng có nghĩa tình, mới không thừa dịp Thanh Huyên ít tuổi chiếm tiện nghi. Vợ Trương Đức Nghĩa cũng là giáo viên, tính cách cũng rất tốt. Thanh Huyên đến thì cậu tư và anh họ Trương Thanh Hiên cũng đã về.

“Tiểu Huyên, mau vào đi. Trời có lạnh không? Sao không bảo cậu tư ra đón?” Bà nội Trương thấy cháu gái, vội gọi vào. “Đức Trí, giúp cháu bê hành lí vào.”

“Cháu chào bà, chào bác cả, bác gái, cậu, anh.” Thanh Huyên cười “Phiền cậu rồi.”

“Con bé này, còn khách khí với người nhà.” Bà Trương có chút oán hận “Ta bảo cháu cứ về đây sống, cháu cứ muốn ở tỉnh N một mình. Con gái như vậy bị người xấu để ý thì sao.”

Bà Trương cũng có chút suy tính nhỏ. Trong bốn đứa, con trai thứ ba có tiền đồ nhất. Tuy nói con cả cũng có vốn liếng kha khá, nhưng cháu trai lại không thích kinh doanh vận tải mà lại học tài chính. Mà tài chính, không phải thằng thứ ba có quan hệ tốt nhất sao? Vốn trước đó, chỉ đợi cháu trai tốt nghiệp, cậu nó chẳng phải sắp xếp chút là có chỗ tốt sao? Nay vừa đi là hai cái mạng, để lại một cái hàng lỗ vốn. Thằng cả lại chẳng biết chiếm tiện nghi, giống hệt cha già đã chết của nó. Bà phải lo cho cháu trai của bà chứ. Để hàng lỗ vốn kia tháng không biết tốn bao tiền ở ngoài, không bằng ở đây tiết kiệm tiền đưa cho bà.

Thanh Huyên sống mấy đời, chẳng lẽ còn không phân biệt được thật tình hay không. Bà nội cô luôn thích chiếm tiện nghi vặt, nhưng sợ bác cả, không dám vươn tay dài. Có điều nếu cô ở đây, về pháp lí do bác cả giám hộ, nhưng xét cho cùng trong nhà bà vẫn lớn nhất, nhiều lúc vẫn phải nghe theo bà. 

Thanh Huyên không có ý kiến. Muốn chiếm tiện nghi, cũng phải xem cô có đồng ý hay không. Cũng may người nhà này được ông dạy dỗ nghiêm, không có theo phẩm hạnh của bà. Có điều bác gái Trương Như Hoa đúng là do bà một tay nuôi, tính cách cũng là y nguyên bản.

“Cậu giúp cháu mang vào.” Trương Đức Trí cười “Mẹ, để Thanh Huyên nghỉ ngơi lau mặt hẵng rồi nói chuyện.”

“Vậy mau lên. Phòng bác dâu đã chuẩn bị cho cháu rồi.” Bà Trương từ ái cười “Đi đường xa cũng mệt mỏi, mau rửa mặt đi.”

“Vậy cháu xin phép.” Thanh Huyên cười.

Bác cả bận rộn đến 30, kết toán sổ sách cho nhân viên, đóng hàng các thứ nên chưa về. Bác dâu đi chợ cũng không có nhà. Trương Đức Trí dẫn Thanh Huyên lên tầng ba, vừa đi vừa nói chuyện.

“Việc học hành của cháu thế nào rồi?”

“Cháu thi lại năm vừa rồi, đỗ vào Ánh Dương. Học tập vẫn ổn, cậu yên tâm.”

“Vậy tốt rồi.” Trương Đức Trí thở dài “Thực ra sống một mình bên ngoài cũng tốt, sau này cháu có đi du học cũng dễ thích ứng. Bên bà đã có bác cả, cháu đừng lo lắng.”

“Cháu biết. Cảm ơn cậu.”

Trương Đức Trí là do bà Trương đẻ muộn, hơn Thanh Huyên có 9 tuổi nên cũng thân thiết. Hắn là do anh cả và anh ba nuôi. Chị gái Trương Như Hoa thỉnh thoảng về lại muốn chiếm tiện nghi mang về nhà chồng, hắn rất không thích. Nhưng dù gì cũng là mẹ và chị gái mình, có không thích cũng tránh chính diện xung đột mà thôi. Mẹ hắn đánh chủ ý lên cháu gái hắn còn không biết sao? Bà là đặc biệt trọng nam khinh nữ, nhưng lại đặc biệt yêu quí chị hai, có lẽ do cùng đức hạnh với bà đi. Chính tai hắn nghe được hai người bàn bạc muốn chiếm tiện nghi từ Thanh Huyên, tâm không khỏi đau lòng cho cháu gái. 

Thanh Huyên thấy sự chân thành trong mắt Trương Đức Trí, điểm nhẹ đầu. Bác cả có quan tâm, nhưng cách tầng quan hệ, cách tuổi tác nên không thể tỉ mỉ như Trương Đức Trí và Trương Đức Hiên. Thanh Huyên hiểu được chỗ khó của hắn nên cũng không nói nhiều.

Lúc sau, bác dâu trở về. Thanh Huyên giúp nấu cơm, cũng nói vài câu với bác dâu.

“Con gái sống một mình bên ngoài cũng khó khăn. Nhưng mà cháu học phải ở lại kí túc xá, cũng không sao. Nếu muốn chuyển về đây, cứ về nhé. Bác rất hoan nghênh cháu đấy.”

Bác dâu cũng chỉ có một đứa con trai là Trương Thanh Hiên nên rất thích bé gái. Trước đây ngày nghỉ hè cha mẹ Thanh Huyên thường gửi cô về nhà nội 1 tháng, bên ngoại 1 tháng nên cô cũng quen thuộc với tính bác dâu. Đây là lời thật lòng.

Cũng chẳng mấy chốc là tết. Thanh Huyên trôi qua năm thứ hai sau khi trở về có người bầu bạn. Ăn tết ba ngày, Thanh Huyên cũng đã muốn trở về thì bác hai đến, dẫn theo cô chị họ Tần Tố Tố. Tần Tố Tố lớn lên xinh đẹp, hơn Thanh Huyên 2 tuổi, năm nay sẽ thi đại học. Có điều thành tích không tốt lắm, lại thích chơi bời nên quen quá mấy người bạn trai. Có điều cô ta xinh đẹp, lại giỏi giả bộ nên điều hòa quan hệ tốt lắm.

“Tiểu Hiên, tiểu Huyên, Đức Trí, mấy đứa đi trung tâm thương mại thì để chị Tố Tố đi cùng đi.” Bác hai cười chỉ Tần Tố Tố. “Tố Tố, không phải nói hôm trước nhìn thấy mặt dây chuyền đẹp sao? Vậy để Thanh Huyên mua tặng chị đi.”

Tần Tố Tố nghe vậy mắt sáng lên, đặc biệt hăng hái. Trương Đức Trí nhíu mày.

“Chị, Tố Tố thích mặt dây thì có thể tự mua. Cùng lắm em trả tiền, sao có thể để Thanh Huyên trả. Tố Tố còn chưa mừng tuổi em nó kìa.”

“Đức Trí a, đồng lương còm của cậu cứ giữ mà tiêu đi. Thanh Huyên một tháng tiền tiêu vặt chẳng phải mấy vạn sao? Tiền tiêu vặt của nó còn nhiều hơn lương nửa năm của cậu đấy. Tố Tố thích mặt dây chỉ có vài trăm ngàn, so ra có khi còn kém một cái áo nó mua đấy. Phải không Thanh Huyên?”

Trương Thanh Hiên mặt đen quá nửa. Cậu cũng không thích cô em họ Tố Tố này. Cả cô hai thích chiếm tiện nghi. Thế nhưng là hậu bối, sao có thể chỉ thẳng mặt cô nói này nói kia.

“Huyên Huyên.” Giọng Tố Tố đặc biệt nũng nịu “Mẹ chị đùa đấy thôi, ai lại để em chi tiền.” Tố Tố liếc qua mẹ “Mẹ, con gái cũng đâu có thiếu chút tiền ấy. Hôm vừa rồi tiền mừng tuổi còn nhiều mà.”

Hai mẹ con này đặc biệt biết hát xướng. Một người ép, một người thanh cao muốn đẩy. Gặp phải ai mặt mỏng, chắc chắn là bỏ tiền ra rồi. Nhưng Thanh Huyên chỉ mỉm cười. Muốn so độ mặt dày với cô sao? Cũng thật buồn cười.

“Bác hai, tiền mừng tuổi bác cho cháu cũng chưa được mấy trăm ngàn mua dây cho chị Tố Tố đâu.” Thanh Huyên cười tươi “Có điều tiền mừng tuổi cả nhà cũng vừa đủ trăm ngàn. Cháu ở đây không mang theo tiền, vậy mừng tuổi lại luôn chị Tố Tố nhé.”

Nửa đùa nửa thật như vậy, còn muốn chiếm tiện nghi của cháu gái sao? Trương Như Hoa tức giận đến xanh mặt, còn muốn nói. Nghĩ lại, nó lại đây cũng không mang tiền mặt, nhưng xoát thẻ chắc chắn có chứ. Nếu để Tố Tố đi, cứ mượn tiền mua là được. Trương Như Hoa nháy mắt ra hiệu cho Tần Tố Tố.

“Sao thế được. Mấy đứa đi vui vẻ nhé. Mau nhanh đi đi kẻo sắp trưa.” 

Bà cũng không ngu. Đến lúc đó Tố Tố tự có cách moi tiền của Thanh Huyên. Trương Như Hoa vui vẻ tiễn họ ra cửa.

Thanh Huyên cũng hết nói. Cũng là cô quên mất độ mặt dày của Trương Như Hoa. Bên cạnh Trương Đức Trí và Trương Thanh Hiên cũng bực mình. Bốn người đến trung tâm mua sắm, nhưng lại tách ra làm đôi. Tần Tố Tố bám dính lấy Thanh Huyên, hết kéo vào hàng hiệu này đến hàng hiệu kia.

“Ý, bên ngoài kia có chút ồn ào, chuyện gì vậy?” Tần Tố Tố bỗng ngạc nhiên chỉ đám đông

“Nghe nói có diễn viên nổi tiếng đến quay phim.” Cô gái bán hàng nói “Chị có muốn thử loại son này không?”

“Được, tôi lấy. À, chốc nữa em gái tôi sẽ trả.”

Nhân viên lịch sự gật đầu. Song vừa quay đi không khỏi khinh bỉ. Đây là cái loại chị gái gì vậy?

Có điều Tần Tố Tố đợi lâu mà Thanh Huyên chưa về. Gọi điện cho Trần Đức Trí và Trần Thanh Hiên không nghe máy. Điện thoại Thanh Huyên thì ở nhà. Cô ta nhìn nhân viên sắp không kiên nhẫn nổi vừa thẹn vừa giận không thôi, phải bỏ tiền rồi ra khỏi đó. Nửa số tiền mừng tuổi của cô ta lại bay mất, thật đáng giận mà.

Mà Thanh Huyên đâu? Cô vốn cũng chẳng muốn trả tiền cho Tần Tố Tố nên nói đi vệ sinh. Tần Tố Tố mải xem mĩ phẩm cũng chẳng buồn quay ra. Có điều đi được đến chỗ ngã rẽ, lại bị một người xô ngã. Nam nhân đội mũ, đeo kính đen, đặc biệt cao. Thấy cô ngã, theo phản xạ túm lấy cô, kéo lại. Tay hắn run lên một chút, cúi xuống nhìn cô. Cô chưa kịp phản ứng, hắn đã nói xin lỗi rồi bỏ chạy. Sau đó có một đám đông chạy đến, dáo dác tìm kiếm. Thanh Huyên có chút mơ hồ, có điều rất nhanh quay đi.

“Tiểu Huyên” 

Anh họ Thanh Hiên vẫy gọi cô. Thanh Huyên cười đi lại phía đó, không biết đằng sau có người giật mình.  

Đầu hắn có chút đau. Nhìn bóng lưng kia, hắn có cảm giác mãnh liệt muốn giữ lại. Có giọng nói trong đầu hắn lặp đi lặp lại. Là nàng, chính là nàng. Hắn muốn chạy lại, nhưng người đuổi theo sau sắp bám sát, đành phải lẩn đi. Hắn trốn vào một chỗ khuất, đầu đau như búa bổ. Những mảnh vụn vặt chui vào đầu như muốn nứt ra. Bóng lưng hai người dần dần hợp lại. Đầu hắn cũng không thế nào đau nữa, nhưng cảm xúc mãnh liệt từ trái tim đang hưng phấn khiến hắn dần dâng lên nụ cười.

“Hoàng thái phi, trẫm tìm ngươi đã lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.