Thánh Khư

Chương 17: Về đến nhà (2)



Thời gian trôi qua, chiếc xe khách chậm rãi di chuyển, bình an yên ổn.

Chu Toàn thì ngồi lục lọi tin tức, gã muốn tìm hiểu về thanh niên mọc đôi cánh bạc kia nhưng chỉ có những tấm hình lúc tập đoàn Sinh Vật Thiên Thần hộ tống anh ta đi. Sau đó, không còn bất cứ một báo cáo hay tin tức liên quan nào nữa.

"Đây là dẫn đi làm kiểm tra sao, thấy thế nào cũng giống như đi nghênh đón khách quý thế?" Mập Mạp bất mãn, toàn là xe sang, tầng lớp cao cấp của Lâm gia tự mình lộ mặt nghênh đón.

Sở Phong ngó qua ảnh chụp, không nói gì.

Hiện tại, có vô số tin tức kỳ lạ không ngừng được đăng lên, khiến lòng người lo sợ bất an.

Sở Phong xem một vài tin tức xong liền không để ý nữa, hắn ăn chút đồ, uống chút nước rồi nhắm mắt dưỡng thần, ngủ thiếp đi.

"Người anh em, tỉnh dậy đi, có chuyện rồi." Chu Toàn chợt gọi hắn.

Sở Phong mở mắt, đã là buổi chiều rồi, mặt trời chuẩn bị lặn xuống.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

"Tài xế hoảng sợ nói đã chạy hơn một ngàn dặm rồi, mà vẫn chưa đâu tới đâu, nhìn biển báo, thì còn vài trăm dặm nữa mới đến nơi." Chu Toàn sợ hãi lên tiếng.

Sở Phong hoàn toàn tỉnh táo, ở đây cũng giống như khu vực có gốc dây leo lớn kia, mặt đất cũng bị biến rộng ra.

Có người nói tài xế đi sai đường rồi, nhưng anh ta thề thốt nói rằng, con đường này mình đã chạy năm sáu năm rồi, chắc chắn không sai được.

"Tôi không chạy nữa, có quỷ rồi. Chắc cũng giống như mấy sự tình quỷ dị kia, tôi còn muốn sống, không muốn chết." Sau khi nghe một vài người khác phàn nàn thì tài xế lập tức bực bội, quyết định không lái nữa.

"Hửm!" Có người ngẩng đầu nhìn về bên trái ở phía trước.

Nơi đó có một ngọn núi lớn, cao to nguy nga, thẳng tắp xuyên qua tầng mây, đột ngột xuất hiện bên đường, thiếu chút nữa là phá hỏng đoạn đường.

"Ngọn núi này từ đâu ra, mới vừa rồi làm gì có?"

"Tài xế, mau, nhanh chóng chạy khỏi nơi đây đi, có ma á... "

Trên xe xuất hiện vô số tiếng kêu kinh hãi.

Tài xế không nói nhiều, đạp mạnh ga, chiếc xe phóng như bay. Anh ta sợ rồi, chính mắt anh ta đã nhìn thấy một ngọn núi lớn mọc lên.

"Tôi thật không nên đi xa nhà mà." Anh ta hối hận tự trách, mặt mày trắng bệch, tăng tốc nhanh hơn.

Trên xe, rất nhiều người âm thầm lo sợ.

Sở Phong và Chu Toàn dù gì cũng đã trải qua nhiều chuyện, trấn định hơn nhiều.

Tuy nhiên, Chu Toàn vẫn không nhịn được mà cầu nguyện: "Trời phật phù hộ, cho con về nhà bình an."

Chiếc xe chạy như điên, lao nhanh trên đường, suýt gây ra tai nạn mấy lần.

Trên thực tế, có thể cảm giác được, những chiếc xe trên đường cũng chạy nhanh hơn, hiển nhiên người trong những chiếc xe khác cũng rất hoảng sợ.

"Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng về nhà."

Khi sao trời xuất hiện, Chu Toàn rốt cuộc thở dài một hơi, từ xa xa đã thấy được dãy Thái Hành Sơn dài vô tận.

Sở Phong cũng buông lỏng tinh thần, bây giờ cách nhà cũng chỉ mấy chục dặm đường, cho dù xuống xe cũng có thể đi bộ.

Nhưng mà, vừa chạy được thêm vài dặm, chiếc xe buýt liền thắng gấp, vô số người lao thăng về phía trước theo quán tính, trong xe xuất hiện vô số tiếng kêu đau đớn.

"Sao vậy bác tài?" Có người tức giận hỏi.

Nhưng mà, anh ta lại nhanh chóng im lặng, trên xe cũng không còn tiếng động gì khác.

Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng như nước, phía trước xuất hiện một cái hồ lớn, có khói mỏng thấp thoáng, kết hợp với ánh trăng, như được bao phủ bởi một tầng lụa.

Hồ nước rất lớn, dưới ánh trăng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo nên một cảnh tượng tú mỹ không nói nên lời.

Nó thật sự rất đẹp, như tiên hồ đang hấp thu nhật nguyệt.

"Tình huống gì thế này? Đường thì cụt, mà lại xuất hiện một cái hồ lớn?" Chu Toàn ngạc nhiên, nơi này cách nhà gã không xa, sao gã lại không biết ở đây lại có cái hồ vậy chứ.

Đường đến lúc này, lại không thông.

"Sững sờ gì nữa, xuống xe đi vòng qua." Sở Phong thúc giục.

Hồ nước xuất hiện, giống hệt với ngọn núi lúc trước. Chắc hẳn là do mặt đất mở rộng ra nên phát sinh biến đổi.

Những con sông, ngọn núi trong quá khứ người đời chưa từng biết, bây giờ triệt để hiển lộ ra.

Người trên xe chia làm hai nhóm, một xuống xe đi vòng qua, một nhóm lại ngồi yên trên xe, chờ hừng đông đến rồi quyết định.

Sở Phong và Chu Toàn bôn ba hơn mười dặm mới vòng qua được hồ nước này. Đêm khuya, xa xa phía trước có bóng dáng một thành phố nhỏ.

Nhà của Chu Mập Mạp ở tại huyện thành này, mà nhà của Sở Phong thì còn xa hơn mười dặm nữa.

"Rốt cuộc về đến nhà rồi." Chu Toàn vui sướng, giọng nói tràn đầy vẻ an tâm.

"Hả, đó là cái gì thế?" Sở Phong nhìn về phía dãy Thái Hành Sơn, bỗng nghe được thanh âm ù ù không dứt, một ngọn núi cao vút tận chân mây đột nhiên xuất hiện.

Chúng cao bàng bạc, ước chừng mấy ngàn mét, có ngọn cao hơn cả chục ngàn, kéo dài vô tận. Hàng trăm ngọn núi bỗng nhiên hiện lên, so với chúng, dãy núi lúc trước trở nên nhỏ bé.

Đồng thời, nơi đó tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng thần thánh.

Đêm khuya, bên trong dãy núi Thái Hành luôn có những âm thanh ầm ầm không dứt, hàng trăm ngọn núi nguy nga đột ngột xuất hiện như từ mặt đất mọc lên, chiếm cứ khoảng không, hình ảnh bao la hùng vĩ.

Có ngọn núi cao hơn ngàn trượng, giống như một thanh thần kiếm, chọc thủng tầng trời, đứng thẳng trong trời đát, hiểm trở cheo leo, khó có thể leo lên.

Có ngọn núi thì rộng rãi hùng hồn, thế núi khổng lồ, như là Thái Cổ ma ngưu trong thần thoại, mang theo khí tức từ thời mãng hoang, nằm vắt ngang trời đất, nhìn sơ qua có thể thấy cao hơn vạn thước.

Trên một vài ngọn núi, có thác nước đổ xuống, dòng nước trắng bạc như được rót từ trên trời, nhìn từ xa, trông như từng dải lụa trắng mềm mại mà thướt tha dọc theo trời đất dưới ánh trăng, linh khí nồng đậm.

“Đây là dãy núi Thái Hành sơn mà tôi biết đó sao?” Chu Toàn rung động, răng cắn sắp nát môi, đau đớn khiến gã nhận ra đây không phải là giấc mộng.

Biến hóa vô cùng lớn, long trời lở đất!

Những cảnh tượng kỳ lạ như thế này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khó có thể tin được.

Sở Phong ngẩn người, hắn cũng hơi thất thần.

Trước mặt hắn, núi cao biến thành từng dãy, đột ngột xuất hiện giữa khoảng không, so với Dãy núi Thái Hành sơn trước kia cao và hung vĩ hơn nhiều, hơn nữa, ở đó còn có vô số ánh sáng màu sắc lấp lóa, tinh khí phồn vinh, khiến người ta có cảm giác như tiên cảnh.

Thái Hành sơn rộng lớn, hùng vĩ hơn rất nhiều so với trước kia.

Sở Phong lớn lên ở vùng này nên đã quá quen thuộc nơi đây. Biến hóa trước mắt quá mạnh mẽ, Thái Hành sơn giờ như có thêm một cỗ khí tức từ thời Hồng Hoang.

Điền này khiến cho bọn họ càng thêm rung động và kinh hãi.

“Này, có khi nào bên trong sẽ có động phủ tiên gia, hay có thần chủng, linh quả… các loại không?” Chu Toàn tưởng tượng, hai mắt tỏa sáng.

Những sự việc gần đây đã từng được tin tức đề cập, Tung Sơn, Vương Ốc Sơn đều xuất hiện đủ loại dị tượng, nham thạch bình thường mà cũng xuất hiện mây tím.

Người thanh niên ăn trái cây kỳ dị màu bạc, mọc ra một đôi cánh bạc là ở gần Vương Ốc Sơn, sau đó được tập đoàn Sinh Vật Thiên Thần dẫn đi.

Những sự việc này khiến cho Chu Toàn động lòng, suy nghĩ lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.