“Cứ làm tốt chuyện của mình, không cần lo chuyện khác. Ngược lại chuyện của Tả Tuấn, nhất định phải điều tra cho rõ. Nên biết rằng Tả Tuấn không yếu. Cậu ta rất mạnh, nhưng lại thê thảm đến mức bị đánh mất trí nhớ.” Anh Dạ cau mày.
Thị trấn Thanh Dương, Sở Phong ngừng luyện quyền, chú ý đến vườn hoa một màu xanh biếc. Gần đây, thời tiết thay đổi, các loại thực vật sinh trưởng tốt, trong viện mọc không ít cỏ.
“Không biết mấy hạt giống mà mình gieo như thế nào rồi?” Trong lòng hắn khẽ động.
Ban đầu, hắn một ngày phải chạy qua xem mấy lần, hy vọng ba hạt giống thần bí kia mau sớm nảy mầm, nhưng đã mấy ngày rồi vẫn không có động tĩnh, hắn cũng không còn chịu khó như vậy nữa.
Nhất là mấy ngày gần đây, nhiều chuyện không ngừng phát sinh, hắn cũng quên mất ba hạt giống đó.
“Tính toán thời gian, chắc là đã mọc rễ nảy mầm rồi chứ nhỉ?” Sở Phong mang theo sự chờ mong bước qua.
Thổ chất của vườn hoa không tính là phì nhiêu, nhưng trồng các loại hoa cỏ như vậy là đủ. Hải đường, hoa la đơn, hoa hồng mọc rất tốt, hương hoa nồng đậm, thấm vào cả ruột gan. Trên cây lựu, quả vàng óng ánh, sớm chín từ trước, nứt ra từng hạt đỏ tươi căng mọng bên trong.
Sở Phong ngồi xổm xuống, cuối cùng nằm úp sấp trên mặt đất nhìn kỹ lại, kết quả vẫn là mặt đất trụi lủi, không có chồi mầm gì mọc lên hết.
Hắn thật sự rất thất vọng. Tại sao vẫn còn chưa đâm chồi?
Ngày đó, vì ổn thỏa, hắn chôn ba hạt giống ở ba nơi khác nhau. Kết quả bây giờ vẫn không có động tĩnh, ngay cả cỏ dại trong đống bùn đất đó cũng không mọc ra.
Sở Phong vô cùng bất đắc dĩ. Chẳng lẽ ba hạt giống không nẩy mầm được, đã bị khô héo?
Nhưng hắn vẫn cảm thấy ba hạt giống này không đơn giản như vậy. Chúng được chôn ở chân núi Côn Lôn vô số năm, được bảo tồn trong một hộp đá, vô cùng thần bí.
Hắn không cam lòng. Cho dù chỉ có một hạt nảy mầm cũng được, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nó có thể mọc ra cái thứ gì.
Mấy ngày trước, hắn vẫn luôn tìm kiếm các loại hạt giống trên internet, chủng loại có thể nói là vô cùng phong phú, kết quả chẳng có loại nào giống với ba hạt giống kia cả.
Điều này lại càng khiến bản thân hắn thêm chờ mong, cho rằng ba hạt giống đó không phải thứ bình thường.
Rắc.
Con nghé vàng bước đến, ngẩng đầu cắn một quả lựu vàng óng ánh trên cây, nhất thời miệng nó đầy chất lỏng màu đỏ. Nó nheo mặt lại, bộ dạng rất hưởng thụ.
“Ngưu Ma Vương, khi mày vào vườn hoa thì cẩn thận một chút, đừng đụng đến hạt giống của tao.” Sở Phong cảnh cáo.
Con nghé vàng nghe xong, lộ ra vẻ hèn mọn. Biểu hiện kia đủ để chứng minh vấn đề, nó hoàn toàn không tin ba hạt giống đó có thể sống lại. Nó lại há miệng cắn thêm một quả lựu, miệng đầy mùi hương.
Sở Phong cau mày. Hắn muốn phát sầu, rất muốn bọn chúng chui từ dưới đất lên, nhưng vẫn không hề có động tĩnh.
Cuối cùng, hắn quyết định cẩn thận đào lên một chút, để nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì. Nếu không, hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt muốn biết kết quả.
“Quyết định chọn hạt to kia.”
Sở Phong ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi lớp bùn đất ẩm ướt bên trên, động tác không dám quá mạnh, vạn nhất nó đang nảy mầm bên dưới, rất có thể sẽ bị đứt đoạn.
Một hạt giống có bề mặt hơi gấp nếp một chút lộ ra, nửa chôn dưới lớp bùn. Tuy rằng không có nảy mầm, nhưng màu của nó đã dần chuyển sang màu xanh biếc của sự sống.
“Có hy vọng rồi.” Sở Phong vui mừng.
Hắn quan sát, phát hiện nếp gấp trên hạt giống dường như đã bằng phẳng được một chút, hơi có màu xanh, hoa văn rất phức tạp, mà cũng rất thần bí.
Hạt giống này không còn giống như trước.
Trước kia, hạt giống này khô vàng, bây giờ đã có một màu xanh quấn quanh, mang theo chút kỳ lạ.
Sở Phong kinh ngạc, càng nhìn càng cảm thấy hạt giống bất phàm.
Hắn thở phào một hơi, xem như yên tâm. Mặc dù hơi chậm, nhưng tin rằng sớm muộn gì nó cũng chui từ dưới đất lên.
Cuối cùng, hắn do dự, không biết có nên thêm chút đất phì nhiêu, thúc cho hạt giống này mau sinh trưởng hay không?
Sở Phong nhìn con nghé vàng, nở nụ cười giả tạo: “Tiểu Hoàng ơi, A Hoàng ơi, mặc dù lần này mày sẽ không thích lắm, nhưng mày cũng phải giúp tao. Nói thật, tao cũng không còn cách nào.”
Con nghé vàng rùng mình một cái, thối lui về phía sau, trừng đôi mắt trâu cảnh giác nhìn hắn, có ý là có gì thì nói thẳng, đừng nói mấy lời buồn nôn dọa người như vậy.
“Chuyện quan trọng, tao chỉ nói một lần thôi, phân trâu.”
Đang!
Con nghé giơ một móng, nhanh chân bay lại, khiến Sở Phong phải nhanh chóng tránh né.
Vèo một tiếng, nó chạy về phòng, đóng cửa cái rầm. Từ lúc đến đây, nó không chỉ chiếm lấy căn phòng, còn chiếm luôn cái giường lớn.
Mỗi ngày, nó đều không có hình tượng, nằm chổng bốn vó ngủ thẳng cẳng trên giường.
Sở Phong u oán, nhưng hắn lại không có biện pháp.
Sau khi chôn lại hạt giống xong, hắn bắt đầu luyện quyền. Bởi vì hắn có một cảm giác rất gấp. Dị nhân càng lúc càng nhiều, lại còn có năng lực siêu phàm. Nếu ngày sau thiên hạ đại biến, hắn phải có thủ đoạn bảo vệ mình mới được.
Đồng thời, hắn cũng muốn đến núi Thái Hành thử thời vận, có lẽ sẽ lấy được cái gì đó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải đủ mạnh, có thể vượt qua dãy núi, không đến mức bị hung cầm quái thú đột nhiên xuất hiện giết chết.
Hắn luyện lại một lần thức thứ nhất của Ngưu Ma Vương, nắm tay vù vù xé gió, kéo lá rụng đầy viện, bay múa đầy trời.
Mấy ngày trước, hắn đã sắp luyện thành. Bây giờ, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác rất đặc biệt. Sức mạnh kỳ lạ bao trùm mặt ngoài nắm tay.
Bò....ò...!
Đột nhiên hắn huy quyền, phát ra tiếng rống của bò, tiếng gió phần phật, tiếng sấm điếc tai, cả khoảng sân đều rung chuyển.
Rầm.
Con nghé vàng bị kinh động, vội lao ra khỏi phòng, mở to ánh mắt nhìn trong viện.
Sau lưng Sở Phong là một con trâu đen kịt, cao lớn cường tráng đang mở to mắt, cả người chìm trong ánh sáng, hoàn toàn không khác gì đồ thật.
Nó mang theo một khí tức kinh người, giống như vượt qua thái cổ mà đến, xuất hiện trong thế gian này.
Hết thảy bởi vì Sở Phong đánh ra một quyền kia, con ma ngưu cao lớn đen thùi lùi lập tức xuất hiện sau lưng hắn, hình như theo một quyền kia chạy ra ngoài.
Sở Phong biết, đây là thần hình chung cực của Ngưu Ma Quyền, thức thứ nhất đã luyện thành.
Đây là căn cơ kiên cố nhất của Ngưu Ma Quyền, chín thức của Ngưu Ma đều thành lập ở thức thứ nhất. Luyện thức này là khó khăn nhất.
Nhưng chỉ cần luyện thành thức thứ nhất, về sau sẽ nhanh hơn.
Quả nhiên, hai ngày sau, Sở Phong một hơi luyện đến thức thứ năm. Tất cả đều thành công, tốc độ rất nhanh.
Ánh mắt con nghé vàng thiếu chút nữa lồi ra. Hai ngày qua, biểu hiện của nó rất lạ, còn có một lần viết ra nét chữ xiêu vẹo, hỏi tổ tiên Sở Phong có phải thuộc loài trâu hay không.
Sở Phong nổi giận.
Hôm đó, hắn còn chuẩn bị món sườn lợn rán cho con nghé, nghe xong, hắn quyết định ném vào hai miếng thịt bò.