Thanh Lê

Chương 2



6.

Theo lời của Diệp Hân Đường, tầng Giang Úc Bạch đang ở có rất nhiều nhân viên an ninh bảo vệ.

Tôi phải đợi trong thang máy.

Trên Weibo của Diệp Hân Đường đã cập nhật nhiều trạng thái khác nhau.

Rất nhiều fan đang đợi cô ta phát kẹo mừng.

Nhiều người suy đoán, Giang Úc Bạch cùng cô ta đã đi ngắm cảnh trên sông.

Tôi chờ đợi từ ban ngày đến đêm khuya.

Ngay khi tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không quay lại.

Cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Giang Úc Bạch đứng ở cửa.

Khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau, có mùi rượu nhẹ nhàng bay tới.

Anh không nói gì, lặng lẽ bước vào, tựa lưng vào bức tường cách tôi không xa. Gương mặt dưới ánh đèn ngày càng hiện rõ.

Thang máy bắt đầu đếm từng số đi lên.

Không gian im lặng trong thang máy.

Tôi nuốt nước bọt, “Giang Úc Bạch, chúng ta đã hẹn tối nay.”

“Chỉ vài phút thôi, tôi sẽ nhanh chóng,…”

Đột nhiên có bàn tay to lớn bóp lấy cổ tôi và đẩy tôi vào bức tường lạnh lẽo khiến tôi thấy rùng mình.

Hơi thở nóng bỏng phả xuống mặt tôi.

“Sao em còn tới đây?”

Thân hình cao lớn của anh che khuất ánh sáng trong thang máy.

Tôi nắm chặt cổ tay anh, nơm nớp lo sợ bị người khác thấy, nói nhanh, “Tôi muốn nhận tiền thưởng vào cuối năm. Tôi đang kiếm tiền.”

“Kiếm tiền.”

Giang Úc Bạch hai tay run rẩy, tựa hồ đang nghe câu chuyện buồn cười.

“Thiếu tiền mua sữa sao?”

“Cái tên Triệu Hiên kia thật vô dụng, nửa đêm còn khiến em đến cầu xin tôi?”

Tôi im lặng một lúc, “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh.”

“Thật sao?”

Anh rút ra một tấm thẻ từ túi áo, nhét vào tay tôi, “Hạ Thanh Lê, cầu xin tôi đi.”

“Anh say rồi!”

Giang Úc Bạch vẫn tiếp tục nói, “Không đủ à? Tôi vẫn còn mấy quyển sổ đỏ, em cần bao nhiêu? Hay là muốn tất cả?”

Thấy tôi lại im lặng, Giang Úc Bạch bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, “Em còn muốn tôi không?”

“Chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho em.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Tôi định lấy điện thoại, nhưng Giang Úc Bạch nhanh tay giật lấy.

Anh nheo mắt thấy tên Triệu Hiên, như bị kích thích, bấm nút nhận điện thoại, rồi cúi xuống hôn tôi.

Mùi rượu nồng nặc lan ra khoang miệng.

Tôi hoảng hốt, mạnh mẽ chống cự.

Giang Úc Bạch dùng sức ôm mặt tôt, nhiệt độ nóng bỏng từ ngực anh truyền vào tay tôi.

Tim anh ấy đang đập rất nhanh.

“Giang Úc Bạch, anh điên rồi à.”

Anh làm nhem son môi của tôi, còn làm nhăn váy tôi.

Đôi mắt lóe lên dục vòng điên cuồng.

Giọng khàn khàn, “Thanh Lê, Lê Lê.”

“Ly hôn với anh ta đi…ở lại bên tôi.”

“Tôi…sẽ đối xử tốt với em và đứa bé.”

“Tôi hứa mà.”

Tôi thoát khỏi sự kiềm chế của anh, thở dốc nói, “Tôi, tôi vẫn độc thân ~ ưm…”

Chưa kịp nói hết, tôi lại bị anh ấy đè ra hôn một cách mãnh liệt.

Người mà tôi yêu thầm bao năm, đột nhiên một ngày lại dụ dỗ tôi.

Thật sự rất khó để cưỡng lại.



Đêm nay, tôi lại mơ về thời niên thiếu.

Tôi ôm lấy chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, cười nói, “Này, Giang Úc Bạch, sau khi trận đấu kết thúc, cậu đi xem phim với tôi nhé.”

Giang Úc Bạch mím môi, tai đỏ lên, giọng lạnh lùng: “Giáo viên không cho phép nam nữ tiếp xúc gần nhau.”

“Chỉ là xem phim thôi! Thật đấy! Cậu tin tôi đi mà!”

Khi đó, Hạ Thanh Lê có thành tích xuất sắc và còn rất tự tin.

Nếu bạn thích một ai đó, hãy can đảm mà thể hiện tình yêu của mình.

Ngày hôm đó, tôi đã hôn Giang Úc Bạch ở rạp chiếu phim.

Giống như tối nay Giang Úc Bạch hôn tôi vậy.

Trái tim đã đóng lại từ lâu, giờ lại giống như một ly nước sôi.

Liên tục sôi sục.

Va chạm.

Bất ổn cả đêm.

Khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ, một số chiếc lá đã rơi xuống bên cạnh.

Giang Úc Bạch không có ở đây.

Tôi hơi mơ màng.

Tôi xốc chăn lên, ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ.

Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra tối qua.

Anh ấy không chỉ một lần gọi tôi là “học sinh xuất sắc.”

Mà còn vô số lần gọi tên tôi.

Nhưng tôi lại lừa dối anh ấy.

Tôi lấy tay che mặt lại.

Nếu anh ấy biết tôi không học ở Đại học Thâm Quyến, mà còn bỏ học từ cuối năm cao trung, liệu anh ấy còn thích tôi không?

7.

Tránh trước khi Giang Úc Bạch biết được sự thật, tôi đã kéo vali rời đi.

Nhưng thật không may, ngay lúc thang máy vừa mở ra, tôi đã đụng phải Diệp Hân Đường.

“Ơ, Thanh Lê?”

Cô ta cười khúc khích liếc vali của tôi, “Cậu định đi à? Tối qua không phải ở trong phòng Giang Úc Bạch sao?”

Làm sao cô ta lại biết?

Đột nhiên Diệp Hân Đường giữ cửa, nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Cậu cho rằng Giang Úc Bạch thật sự thích cậu sao?”

“Anh ấy đương nhiên đang trả thù cậu đó, sau khi ngủ với cậu, anh ấy sẽ kể lại mọi chuyện như một trò đùa.”

Diệp Hân Đường cười nói từ phía sau.

“Cậu chỉ là một con đ.ĩ bị người khác chơi đùa trong nhà vệ sinh của trường cấp ba. Cậu hãy nhìn vào hiện thực đi.”

Câu nói cuối cùng đã chạm vào nỗi đau mà tôi cố cất giấu bao năm nay.

Tôi đứng lại.

Một lúc sau, tôi quay người đi về phía Diệp Hân Đường đang mỉm cười đắc thắng.

Vài giây sau, một cái tát lớn vang lên trong sảnh.

Diệp Hân Đường bị tôi tát đến choáng não.

Cô ta ôm cái mặt sưng của mình, không tin nổi, “Cậu dám đánh tôi?”

Sự tức giận dồn nén trong bao năm nay ngay lập tức bùng nổ: “Diệp Hân Đường, dù bây giờ cậu có nổi tiếng, trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là một kẻ bịa đặt tin đồn vô tội vạ.”

Ánh mắt Diệp Hân Đường trở nên lạnh lẽo.

“Vậy sao? Thế quay lại sau lưng nhìn đi. Xem bọn họ tin cậu hay tin tôi.”

Tôi quay người lại.

Ánh đèn flash chiếu thẳng vào mặt tôi.

Đám đông dày đặc như côn trùng, bao vây lấy tôi.

“Cô Hạ, có người nặc danh tố cáo rằng thời trung học cô từng xảy ra quan hệ trong nhà vệ sinh nam, có đúng không?”

“Các bạn học của cô đều nói cô tốt nghiệp Đại học Thâm Quyến, nhưng thực tế cô đã bỏ học vào cuối năm cao trung, đúng không?”

“Tối qua cô đã ở trong phòng Giang Úc Bạch phải không?”

“Cô đã nói dối anh ấy sao?”

Chuyện cũ lần nữa lại bị khơi dậy.

Vết thương đã dần lành lặn, bị xé toạc, lộ ra một vết máu kinh khủng.

Tôi như quay lại vài năm trước.

Diệp Hân Đường đứng trong văn phòng giáo viên, công khai vu khống tôi:

“Thầy ơi, em muốn tố cáo Hạ Thanh Lê.”

“Chiếc BCS đó, là do cậu ta đã sử dụng trong nhà vệ sinh.”

Nhiều năm sau, cô ta lại dùng chiêu trò cũ.

Cố gắng dùng cách này để chèn ép tôi.

Diệp Hân Đường sau lưng tôi ôm mặt, “Mọi người đừng nói lung tung, dù cô ấy có bỏ học cuối năm cao trung nhưng chuyện đời tư của cô ấy không cần các bạn xen vào! Xin hãy tôn trọng quyền riêng tư của phụ nữ!”

Đám người cao hứng một lúc.

“Vừa rồi Hạ Thanh Lê tát Đường Đường, cô ấy vẫn giúp cô ta như thế.”

“Chó cắn Lữ Đồng Tân!”

“Cô thật sự bỏ học cao trung à? Cút ra khỏi đây đi.”

Đột nhiên, tôi thấy Giang Úc Bạch tay cầm bữa sáng đang đi vào đám đông.

Hình như anh ấy đã đứng đó rất lâu.

Trong tiếng chụp ảnh không ngừng, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Em đã lừa dối tôi phải không?”

Tôi không biết nên nói chữ ‘phải’ như thế nào.

Tôi như một chú hề đứng trước mặt nhiều người.

Khuôn mặt vô cảm dưới mọi sự chỉ trích.

Tay nắm chặt.

Không sao đâu.

Dù gì tôi cũng đã trải qua một lần rồi.

Tôi chưa từng có bất kì thứ giá trị nào, nên có mất cũng không sao.

“Đồ lừa đảo, ch.ếc đi!”

Đột nhiên, một chai nước đang bị ném về phía tôi.

Ngay khi nó sắp đập vào trán tôi, Giang Úc Bạch đẩy mấy người đó ra, đứng chắn cho tôi.

Tiếng ‘ồ’ kinh ngạc vang lên.

Người phóng viên vừa rồi còn ồn áo ríu rít cũng im lặng.

Suy cho cùng, thái độ của Giang Úc Bạch cũng quyết định về tin đồn này.

Giang Úc Bạch đột nhiên cười tự giễu, “Hạ Thanh Lê, tại sao em luôn bắt nạt tôi? Em rõ ràng biết—”

“Tôi thích em, nên mới bị em coi như kẻ ngốc.”

Tôi cố gắng nở ra một nụ cười gượng, bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”

Diệp Hân Đường ngước mắt, nhẹ nhàng thốt ra vài từ: “Úc Bạch, em không ngờ cô ấy đột nhiên tát em, anh đừng trách cô ấy.”



Lúc này, tôi còn buồn cười suy nghĩ, liệu Giang Úc Bạch có tát lại tôi không đây?

Nhưng Giang Úc Bạch lại thấp giọng nói mấy câu: “Nếu cô ấy đã đánh cô, thì chắc chắn cô là người sai.”

Lời vừa dứt, có tiếng hít sâu vang lên.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, Giang Úc Bạch thay đổi sắc mặt trước mặt mọi người.

Nói xong, anh ấy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi.

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng đến đáng sợ.

“Đây không phải chuyện lớn.”

“Cô như thế nào cũng chả sao.”

Fan hét lên khó tin: “Giang Úc Bạch, tỉnh táo lên đi, đừng để tình yêu làm mất lý trí…”

Sự thật chứng minh, có lẽ Giang Úc Bạch đã điên lên rồi.

Anh ấy đưa tôi rời khỏi sảnh khách sạn trước sự chứng kiến của tất cả giới truyền thông.

8.

Tin tức ‘Giang Úc Bạch bỏ đi’ đã leo lên top tìm kiếm.

Dưới đó còn có những tiếng than khóc.

Nhiều người trong phần bình luận còn ủng hộ cho Diệp Hân Đường.

“Thật không đáng cho Hân Đường. Lặng lẽ ở bên bảo vệ Giang Úc Bạch bao năm, kết quả anh ta lại chạy theo một con đ.i.e.m.”

May mà phần lớn fan vẫn giữ thái độ trung lập.

“Giang ca luôn làm việc có lý do, liệu đằng sau có ẩn tình gì không?”

“Không sao đâu anh Giang, chúng tôi chờ tin từ anh, chúng tôi đều nghe anh.”

Lúc này xe đang dừng lại tại một bãi đậu xe vắng vẻ.

Giang Úc Bạch đang nghe điện thoại, “Ừ, thông báo sau đi.”

“Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình đâu.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mơ màng.

Dường như chưa có ai nói với tôi rằng việc tôi đang làm không quan trọng.

Tôi đột nhiên nhớ lại buổi chiều hôm đó, nó như một cơn ác mộng.

Có người phát hiện một BCS đã qua sử dụng trong nhà vệ sinh nam.

Tôi đang đứng trong phòng giáo viên.

Ánh hoàng hôn chiếu lên vai tôi.

Diệp Hân Đường khóc lóc nói, “Em nhìn thấy Thanh Lê đi vào nhà vệ sinh nam…”

Rõ ràng tôi không có, nên đã cãi lại: “Đó là bởi vì cậu nói với tôi, Giang Úc Bạch ngất xỉu trong nhà vệ sinh, nhưng tôi tìm lại không thấy.”

Diệp Hân Đường mắt mở to: “Tôi không có, Thanh Lê, cậu lén lút yêu đương, đừng đổ lỗi cho tôi.”

Giang Úc Bạch ngồi trong xe, cau mày nghe tôi kể lại.

“Tại sao nhà trường lại muốn đuổi học em khi không có bằng chứng?”

Tôi nói: “Bởi vì bố tôi đánh cờ bạc, nợ rất nhiều tiền. Khi nghe thấy thầy nói chuyện, ông ấy nhất quyết cho rằng tôi đã bị làm nh.ục trong nhà vệ sinh nam, đòi trường bồi thường 200.000 tệ, nếu không sẽ làm lớn chuyện. Và Diệp Hân Đường, sẵn sàng đứng ra làm chứng.”

Có thể nói, cả Diệp Hân Đường và bố tôi đều là những kẻ sát nhân gi.ếc người không ghê tay trong chuyện này.

Giang Úc Bạch lạnh lùng nói: “Lúc đó em ra trường sớm hơn một tháng…”

“Đó là nghỉ học.”

Sau nhiều năm, khi chuyện cũ bị khơi lại, tôi vẫn vô cùng đau đớn.

Rõ ràng, thành tích của tôi rất xuất sắc.

Kể từ khi bố tôi nghiện cờ bạc, cuộc đời đã bị thay đổi.

“Ngày cuối cùng, khi tôi đến trường dọn đồ, tôi đã thấy bức thư tình của anh.”

Nói đến đây, giọng tôi bình tĩnh lạ thường, “Bố tôi định tìm anh, nói anh sẽ mua một đêm của tôi với giá 200 tệ. Thế nên tôi phải xé lá thư trước mặt anh.”

“Tôi xin lỗi vì lúc đó đã nói anh như thế.”

“Nhưng nếu ông ta biết anh có tiền, nói ra những lời bẩn thỉu, tôi thà ch.ếc còn hơn.”

Giang Úc Bạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tay nắm chặt vô lăng, nổi đầy gân xanh.

Một lúc sau, anh hít một hơi sâu, cầm điện thoại lên.

Gửi một tin nhắn.

“Tôi biết rồi.”

“Lê Lê, tôi biết rồi.”

Anh ấy lặp lại câu đó hai lần, đột nhiên che mặt lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào cửa kính một lúc mới lấy điện thoại ra, định xem qua phần bình luận của Giang Úc Bạch.

Giang Úc Bạch vội giật lấy điện thoại tôi, ném ra ghế sau.

“Đừng xem mấy cái linh tinh.”

Tôi hỏi, “Chuyện này có phải ồn ào quá không?”

“Không có gì to tát đâu.”

Nhưng tôi cũng biết không phải ai cũng như Giang Úc Bạch, sẵn sàng kiên nhẫn nghe tôi nói.

Tôi nghĩ một lúc, nói: “Tôi muốn về.”

“Ở bên người như tôi, anh sẽ bị kéo theo đó.”

Giang Úc Bạch cười nhạt, “Hạ Thanh Lê, em cũng đã ngủ với tôi rồi, định chạy trốn à? Chuyện đấy không có khả năng.”



“Đặc biệt khi nghe em kể chuyện này cho tôi, em nghĩ tôi sẽ thả em đi sao?”

Tôi do dự nói: “Nhưng mà fan của anh đều rất thích Diệp Hân Đường.”

“Trước đây, tôi liên lạc với cô ta vì Diệp Hân Đường nói có thể tìm được thông tin của em và giúp tôi theo đuổi em.”

Giang Úc Bạch lạnh lùng nói: “Bây giờ thì không cần nữa.”

Tôi suy nghĩ nghiêm túc, lại nói, “Tôi vẫn phải quay về.”

“Tôi cần dọn dẹp một số chuyện, sau khi xong hết tất cả mọi thứ, tôi đến tìm anh được không?”

Nếu như Giang Úc Bạch công bố mọi chuyện, sự nghiệp của anh ấy đương nhiên bị ảnh hưởng không ít.

Tôi càng không muốn trong tương lai, nếu tôi và Giang Úc Bạch cãi nhau anh ấy lại nói, “Vì em mà tôi phải từ bỏ tất cả.”

Phải mang trên mình gánh nặng của người khác rất mệt mỏi.

Tôi tiện tay cầm lấy điện thoại anh ấy, hỏi: “Mật khẩu?”

“0719.”

Là sinh nhật tôi.

Tôi sững sờ một chút, rồi đăng một trạng thái lên trang Weibo của anh.

“Chúng tôi chỉ là bạn.”

Giang Úc Bạch lấy lại điện thoại, nhìn dòng trạng thái tôi vừa đăng.

Bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng.

Tiếng mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ.

“Tôi quên mất, hiện tại tôi vẫn chưa được công nhận danh phận.”

Trên gương mặt của anh hiện lên vẻ tiếc nuối: “Nhưng em có thể thường xuyên mang đứa nhỏ đến đây, anh có thể chăm sóc giúp em.”

NeNe: Đổi xưng hô cho ngọt ngào hí hí.

Ồ, có phải anh ấy đã nghĩ tôi có con và đã ly hôn?

“Cảm ơn, nhưng em không-“

“Mấy giờ có chuyến cao tốc?”

Giang Úc Bạch ngắt lời tôi, sợ nghe thấy tôi từ chối.

“Bảy giờ ba mươi.”

“Được, anh sẽ đưa em đi.”

Càng lúc mưa càng nặng hạt, xe vào đến ga tàu.

Tôi lấy ra một chiếc ô nhỏ từ trong túi.

Khi xuống xe, Giang Úc Bạch đột nhiên gọi tôi.

“Lê Lê, trong lòng em, có phải anh rất tệ không?”

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi cười nói: “Anh rất tốt, rất rất tốt, tốt đến mức…em cảm thấy mình mãi mãi không xứng được ở bên anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.