Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1106: 1106: Vạn Kiếm Tề Minh 2




Một đạo độn quang màu xanh phi đến, dừng trước mặt Vương Thanh Kỳ, thân thiết hỏi: “Tứ ca, ngươi không sao chứ?”Vương Thanh Kỳ cười khổ lắc lắc đầu, rồi nói: “Thập muội, ta không sao.

Ngươi tiến vào Kim Đan kỳ rồi, chúc mừng ngươi! Thập nhị đệ đâu?”Nhìn thấy Vương Thanh Kỳ kết đan thất bại, trong lòng Vương Thanh Linh có chút khó chịu.

Nhớ lại những ngày tháng trước, nàng thường xuyên nhờ Vương Thanh Kỳ hỗ trợ luyện chế Tự linh hoàn để nuôi nấng linh thú.Vương Thanh Kỳ so với Vương Thanh Linh tiến vào Trúc cơ kỳ sớm hơn.

Vương Thanh Linh đã tiến vào Kim Đan kỳ, Vương Thanh Kỳ lại thất bại.“Thập Nhị đệ vừa mới đưa tới lôi kiếp, còn chưa có thành hình đã bị kẻ địch phá hư.

Hắn cũng thất bại.”“Cửu thúc Cửu thẩm đâu? Bọn họ không ở sao?”Vương Thanh Kỳ nhíu mày hỏi.“Cửu thúc, Cửu thẩm đã giết được kẻ địch.

Tứ ca, Thanh Liên sơn trang, Ngự yêu quốc Đào sơn và Hải Tham đảo.

Ba cứ điểm bị tập kích, gia tộc nhà chúng ta tổn thất nghiêm trọng.”Vương Thanh Linh nói tới đây, vẻ mặt bi thống.

Trượng phu của nàng và con gái nàng đều gặp nạn.


Cũng may có hai tằng tôn tránh thoát được một kiếp.

Vợ con Vương Thanh Kỳ cũng bị giết hại, ba gã huyền tôn may mắn thoát chết.“Cái gì? Ai làm?”Vương Thanh Kỳ sắc mặt căng thẳng, kinh hô.Hắn thậm chí đã nghĩ tốt rồi, dạy cho Vương Thiên Bồi luyện chế Trúc cơ đan xong.

Sẽ quay trở về Thanh Liên sơn trang.

Lá rụng về cội.

Hiện tại nghe tin gia tộc bị tập kích, hắn cảm giác như trời sập xuống dưới.“Ta cũng không rõ ràng lắm, ba huyền tôn của ngươi tránh thoát được một kiếp.

Trước mắt đang ở một địa phương an toàn.

Ta đã dặn dò xuống dưới, gia tộc tạm thời phân tán nhỏ lẻ.

Được cung cấp tài chính, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì.

Ngươi yên tâm đi!”“Bát muội, ngươi nói cho ta biết.

Tại sao nhà chúng ta lại bị tập kích? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”Vương Thanh Linh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Mấy năm trước, Đông Hoang đột nhiên xuất hiện tà tu.

Nhiều thế lực bị giết, Thanh Liên sơn trang cũng ở trong đó, nghe nói…”…Thái Nhất tiên môn, Kiếm phong.Một lão giả áo bào đỏ tay cầm một quyển sách cổ, chăm chú xem.Đột nhiên, Kiếm phong kịch liệt chớp động, một cỗ kiếm ý kinh người phá tan cấm chế của Kiếm phong.

Một cỗ kiếm ý ngập trời, thẳng hướng về phía chân trời.

Lão giả áo bào đỏ ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm phong, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin.Kiếm hoàn trong cơ thể hắn thế mà lại rục rịch, giống như có cái gì đó cộng minh với kiếm hoàn trong cơ thể hắn, không ngừng thôi thúc.

Loại tình huống này là lần đầu tiên xuất hiện.Diễn võ trường của Thái Nhất tiên môn, có hơn trăm tên đệ tử đang so đấu.


Tu sĩ sử dụng phi kiếm đều hoảng sợ, nhìn phi kiếm của mình mất đi khống chế, bay về hướng trời cao.Hơn vạn thanh phi kiến từ các nơi của Thái Nhất tiên môn bay ra, đều bay về hướng Kiếm phong.Dị tượng này kinh động đến cao giai tu sĩ của Thái Nhất tông môn, bọn họ đều bay ra khỏi chỗ ở.Chỉ thấy đủ loại màu sắc phi kiếm bay về hướng Kiếm phong.

Phía sau phi kiếm là hơn ngàn người tu tiên vẻ mặt thất kinh bay theo.

Phi kiếm của bọn họ đều mất đi khống chế, bay về hướng Kiếm phong.

Loại tình huống này là lần đầu tiên xảy ra.Hơn vạn thanh phi kiếm tụ tập trên trời cao của Kiếm phong, phát ra tiếng minh thanh chói tai, linh quang lập loè, khí thế bức người.“Tất cả mọi người không ai được phép tới gần Kiếm phong, kẻ nào trái lệnh nghiêm trị không tha.”Một thanh âm người nam uy nghiêm vang lên.

Trương Triển Phong từ xa bay tới, dừng ở phụ cận Kiếm phong.“Vâng, chưởng môn sư bá (Chưởng môn sư tổ).”Phần đông đệ tử Thái Nhất tiên môn đều rời khỏi, lưu lại phi kiếm của mình lơ lửng trên trời cao.Năm đạo độn quang từ các nơi bay tới, thẳng vể hướng Kiếm phong.Rất nhanh, năm Nguyên Anh tu sĩ đã tụ tập ở Kiếm phong, Trương Triển Phong đã ở đó.Trương Triển Phong vẻ mặt âm trầm hỏi: “Lý sư đệ, sao lại thế này? Cấm chế của Kiếm phong sao lại bị phá?”Kiếm phong bày ra trùng trùng cấm chế, vài tu sĩ Nguyên Anh liên thủ cũng không nhất định có thể bài trừ cấm chế của Kiếm phong.“Ta cũng không biết, ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.”Lão giả áo bào đỏ đầu đầy mờ mịt.”Đợi một chút, ký danh đệ tử của Diệp sư huynh Vương Thanh Sơn có phải còn ở bên trong Kiếm phong hay không?”Trương Triển Phong đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi.“Vẫn còn ở bên trong.

Tiểu tử này đã ngẩn ngơ bên trong đó mười năm, nhưng mà hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ.

Không có khả năng bài trừ cấm chế của Kiếm phong.”Trương Triển Phong hí sâu một hơi, trầm giọng dặn dò: “Truyền lệnh đi xuống, trưởng lão trông coi Kiếm phong bỏ bê nhiệm vụ.

Buông bỏng cấm chế, làm kiếm khí tiết ra ngoài, huỷ bỏ chức vụ.”Kiếm phong có một kiện thông thiên linh bảo phỏng chế phẩm, Thái Nhất kiếm.

Đây là chi bảo trấn tông của Thái Nhất tiên môn.

Hàng năm lâm vào ngủ say, chôn sâu trong Kiếm phong, hấp thu các loại kiếm khí, chậm rãi nhuận dưỡng.


Trải qua hơn ba ngàn năm được vô số kiếm khí nhuận dưỡng, uy lực không biết có bao nhiêu cường đại.

Biết được sự tồn tại của Thái Nhất kiếm không quá ba ngươi, Trương Triển Phong là chưởng môn nên mới biết được.Tổ sư Thái Nhất tiên môn lập hạ huấn ngôn.

Không đến lúc tông môn rơi vào cảnh sinh tử tồn vong, không thể vận dụng Thái Nhất kiếm.Vương Thanh Sơn chỉ là Kim Đan kỳ tu sĩ, hắn đương nhiên không thể bài trừ cấm chế.

Nhưng Thái Nhất kiếm có thể bài trừ.

Trương Triển Phong đoán, hẳn là Vương Thanh Sơn thức tỉnh Thái Nhất kiếm.

Thái Nhất kiếm phóng ra ngoài, mới có thế phá huỷ cấm chế của Kiếm phong.Thái Nhất tiên môn lập phái ở Đông Hoang đã hơn ba ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người có thể làm bừng tỉnh Thái Nhất kiếm.

Vương Thanh Sơn đến tột cùng là đã chạm đến cái gì, lại có thể thức tỉnh Thái Nhất kiếm, chi bảo trấn tông của Thái Nhất tiên môn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.