Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1139: 1139: Hổ Khẩu Đoạt Thực 1




Bầu trời màu xám, nước biển tĩnh lặng.Sắc mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngưng trọng.

Nơi này là trung ương của Tuyệt Linh hải vực, nghe nói cấm chế trùng trùng.Tù ngoài nhìn vào, hòn đảo nhỏ này có chút hoang vắng, cũng không có vẻ gì nguy hiểm.

Nhưng Vương Trường Sinh bằng vào thần thức cường đại, có thể cảm nhận được trên đảo có từng đạo cấm chế mơ hồ dao động.

Nếu không phải thần thức hắn có thể sáng ngang với Nguyên Anh tu sĩ, chắc cũng sẽ không phát hiện được.Đây chỉ là cấm chế hắn phát hiện được, khẳng định vẫn còn cấm chế càng lợi hại hơn.Vương Trường Sinh thả ra mấy trăm con Thôn kim nghĩ, để chúng nó không ngừng bay lượn quanh bọn họ.

Sau đó hai người chậm rãi đáp xuống đảo.Trên mặt hai người tràn đầy thần sắ đề phòng, đi về hướng một sơn cốc.Trên đất trải đầy đá vụn lớn bằng nắm tay.

Trên đảo một chút linh khí cũng không có.

Nếu không có linh nhũ ngàn năm, hơn nữa còn có Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thi triển bí thuật phi độn.


Chỉ sợ cần mấy năm mới có thể tới được nơi này.Sau khi xuyên qua một sơn cốc hẹp hòi, trước mắt là một mảng hoang nguyên mênh mông không thấy bờ.Đi không đến một trăm bước, Uông Như Yên chợt dừng bước chân, kéo Vương Trường Sinh lại.

Sắc mặt ngưng trọng nói: “Phu quân cẩn thận, phía trước có một khe hở không gian.”Mi tâm nàng sáng lên một trận hồng quang.

Hiện ra một viên nhãn châu màu đỏ.

Chính là Ô phượng chi đồng, nghiêm khắc mà nói thì phải là Ô phượng pháp mục.Ở trước mặt Ô phượng pháp mục, Uông Như Yên nhìn thấy phía trước có hơn mười đạo khe hở như ẩn như hiện.Vương Trường Sinh nhướng mày, thả ra thần thức, cũng không phát hiện có cái gì dị thường.

Không hổ là một trong bảy đại hung địa của Nam Hải.

Nếu không có Uông Như Yên luyện hoá Ô phượng pháp mục, bọn họ cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của khe hở không gian.Không có đường nào khác có thể đi.

Bọn họ hoặc là đi xuyên qua hoang nguyên, hoặc là quay về đường cũ, đi đường vòng.Vương Trường Sinh luôn mãi suy nghĩ, tính quay trở về đường cũ, đi vòng qua nơi này.Bọn họ quay về đường cũ, vòng đi về hướng bên trái.Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên dừng bước.

Phía trước là một mảng đầm lầy lớn hơn trăm dặm.

Một lớp màn chướng khí màu tím bao phủ xung quanh đầm lầy.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương hư thối.Uông Như Yên mượn dùng Ô phượng pháp mục, cẩn thận quan sát một chút, cũng không phát hiện thấy cấm chế dao động.

Nhưng phiến đầm lầy này lớn như vậy, nếu nói không có yêu thú, bọn họ cũng sẽ không tin.Vương Trường Sinh khống chế mấy trăm con Thôn kim nghĩ, bay về phía đầm lầy.

Kết quả Thôn kim nghĩ va chạm vào màn chướng khí màu tím, đều rơi từ giữa không trung xuống.

Thi thể hoá thành một bãi máu loãng.Vương Trường Sinh thầm giật mình.

Phải biết rằng, Thôn kim nghĩ cắn nuốt lượng lớn tài liệu kim loại, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.


Chướng khí bình thường không thể gây thương tổn đến nó.“Vì kế này, chỉ có thể bay qua.

Nhưng phía sau bức màn chướng màu tím có khả năng là độc trùng.

Chúng ta không nên bay quá nhanh, lỡ như đụng phải độc trùng bậc bốn, thì phiền toái rồi.”Uông Như Yên sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói.Tuyệt Linh hải vực không có linh khí, nhưng ở những hoàn cảnh độc đáo, lại sinh ra một ít linh vật hiếm thấy.

Ngoài linh vật hiếm thấy, còn có không ít độc trùng mãnh thú....Vương Trường Sinh gật gật đầu, thả ra mười mấy con Khôi lỗi thú phi hành bậc hai, bay vào bên trong màu tím chướng khí.Rất nhanh, một trận tiếng “ong ong” vang lên, phi hành Khôi lỗi thú lục tục rơi trên mặt đất, trên người chúng nó có những điểm gồ ghề.

Một đàn kiến có kích thước bằng nắm tay đang bò trên người đám Khôi lỗi thú phi hành bậc hai.

Chúng nó có cánh màu vàng, trong miệng là hai chiếc răng vàng sắc bén.“Kim sí tinh nghĩ, nơi này lại có thể có loại độc trùng này.”Vương Trường Sinh nhíu mày, Kim sí tinh nghĩ đứng hàng thứ bốn mươi bảy trong bảng Thiên địa kỳ trùng.

Kịch độc vô cùng, tính công kích rất mạnh.

Ngoài việc đao thương bất nhập, chúng nó còn có thể phun ra một loại hoả diễm có tính ăn mòn rất mạnh, chuyên môn ăn mòn pháp bảo.“Trước tiên giải quyết chúng nó, sau đó tiếp tục đi cũng không muộn.”Uông Như Yên cười lạnh nhạt, lấy ra Kim liên cầm.

Đối với loại độc trùng này, dùng âm ba công kích là thích hợp nhất.Đúng lúc này, một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trong lòng cả kinh.


Xem ra, có người tu tiên khác cũng đang ở trên hòn đảo nhỏ này, sẽ là ai đây?Nghiễm Đông Nhân, chắc không phải là hắn.Nghiễm Đông Nhân cũng không biết vợ chồng Vương Trường Sinh sẽ đến nơi này thám hiểm, hẳn là sẽ không đi theo bọn họ.

Vậy chắc là những người khác.“Nếu còn có người tu tiên khác, chúng ta tốt nhất không cần gây ra động tĩnh quá lớn, để tránh làm bọn họ phát giác.”Vương Trường Sinh lo lắng đối phương cũng có mục đích giống mình, đều là tới tìm bảo.

Nói không chừng là đồng bạ của Lục Cương.“Kim sí tinh nghĩ mười phần khát máu, không cho chúng nó chút ngon ngọt, chúng nó chưa chắc sẽ nhường đường.”Vương Trường Sinh nhẹ thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ có thể dùng Cửu vân tước dẫn dắt chúng nó rời đi.”Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều có một thượng phẩm bậc hai Cửu vân tước, thuần dưỡng nhiều năm vẫn chưa thể tiến vào bậc ba.

Hiện tại vì dẫn dắt Kim sí tinh nghĩ, đành phải hi sinh chúng nó.Hắn lấy ra Sơn hải châu, rót pháp lực vào.

Một mảng hơi nước từ bên trong bay ra, bao bọc bọn họ lại.

Hai người được một bóng nước màu lam bao vây lấy, bay về hướng trên không đầm lầy.Ngay tại thời điểm bọn họ tới gần chướng khí màu tím, một trận tiếng “Ong ong” vang lên.

Hợn vạn con Kim sí tinh nghĩ từ bên trong bay ra, công kích về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.